Lục Tần khi về tới đình viện, hắn ngạc nhiên khi thấy Hào Nam vã mồ hôi đang ngồi uống nước trên chiếc bàn đá trong sân.
Hào Nam đồng dạng cũng ngạc nhiên không kém khi nhìn thấy hắn.
-Lão đại! Huynh đi đâu vậy? Sao...
Hào Nam chợt bụp miệng.
Lão đại đi vào lúc đêm tối thấy này ắt có chuyện quan trọng cần làm, không muốn người khác thấy. Loại chuyện riêng tư thế này hắn cảm thấy không nên hỏi, ai cũng có bí mật của bản thân, nếu hỏi về bí mật này thì quả thật là khiếm nhã.
-Không có gì! Ta muốn thử bộ pháp mới luyện thôi!
Lục Tần từ tốn đi vào, hai tay đóng cánh cổng gỗ nói
-Huynh luyện bộ pháp? Có tiến triển gì không?
-Cũng không tệ!
Lục Tần ậm ừ đáp
-Haha! Vậy có thời gian huynh có thể biểu diễn cho ta xem một chút nhé!
-Ừ!
Lục Tần cười nhẹ, hắn nghiêng đầu đánh giá Hào Nam một lúc rồi lên tiếng:
-Còn ngươi? Ta lúc về thấy có người đã điểm canh tư rồi! Ngươi đi đâu mà muộn vậy?
-Ta... Haha... Ta chỉ là đến võ quán đánh thử vài quyền thôi...
Hào Nam gãi đầu cười ngây ngô
Lục Tần im lặng, ánh mắt nhìn Hào Nam có chút nhu hòa. Hắn dường như nhìn thấy thân ảnh một cậu thiếu niên ngày nào, không kể sáng tối đều miệt mài tập luyện. Hắn, nếu không phải viết thư pháp thì lại đánh võ... Hắn không cho mình bất cứ thời gian nghỉ ngơi nào, nội tâm luôn tự nhủ: rồi những cố gắng của mình đều sẽ được đền đáp xứng đáng...
-Tốt! Cố gắng lên...
Lục Tần mỉm cười, vỗ nhẹ vai Hào Nam nói
-Cảm ơn lão đại! Ta sẽ cố gắng hết sức! Sẽ không khiến lão đại mất mặt nữa đâu!
Hào Nam gật đầu đáp
Lục Tần nhìn hắn hồi lâu rồi gật đầu đáp lại.
Yên lặng tiến vào trong phòng, hắn ngã người trên chiếc giường một lúc lâu, suy tính một chút.
Mặc dù có Thần Thể, dựa theo tốc độ này không quá một năm hắn liền có thể vào Tiên Thiên.
Nhưng Lục Tần lại cảm thấy có chút quá lâu, mối thù kia một ngày chưa báo thì hắn không thể một ngày ngủ yên.
Vì vậy, Lục Tần quyết định sẽ ra ngoài lịch lãm, hắn muốn nhận một cái nhiệm vụ đơn giản để thực hiện. Dù sao, mỗi năm Thần Ân Tông yêu cầu đệ tử ít nhất phải hoàn thành một cái nhiệm vụ, hắn nhân dịp này tiện thể xử lý luôn. Đồng thời trong quá trình làm nhiệm vụ, việc chiến đấu là không thể tránh khỏi. Lấy chiến nuôi chiến, chỉ qua chiến đấu, thực lực hắn mới có thể tăng lên nhanh chóng.
Lục Tần tâm đã quyết, vì vậy sáng hôm sau hắn dậy từ rất sớm.
Nhìn quanh đình viện, Lục Tần khẽ thở dài, San San có lẽ chắc chưa về...
Hắn lắc lắc đầu, nội tâm xua đi phiền não.
Dựa theo hướng dẫn của đạo sư, nhiệm vụ đường có nhiều loại nhiệm vụ và đều phân chia theo cấp bậc.
Các loại nhiệm vụ, thông dụng nhất là đi hái linh thảo, giết yêu thú,... cho đến những nhiệm vụ kì quái như tình báo, làm dược đồng cho dược sư.
Lục Tần mù tịt về linh thảo, vậy đương nhiên không thể làm dược đồng được rồi. Hắn cũng không muốn đi tìm kiếm tình báo, bởi nó quá tốn thời gian, hiệu quả lại thấp, đôi khi còn phải phụ thuộc vào vận khí. Bởi vậy, hái linh thảo chính là quyết định sáng suốt nhất, ở nhiệm vụ cấp độ tu vi của hắn, hái mấy loại linh thảo cấp thấp không có khó khăn lắm. Chúng cũng không phải hiếm thấy, đồng thời lại rất dễ tìm, với lại quan trọng nhất là loại linh thảo cấp bậc này sẽ không có yêu thú canh giữ.
Bởi vì đối với một số loài yêu thú cấp thấp nhất, tuy mấy loại linh thảo này cũng có chút hữu dụng với chúng nhưng cũng không đến nỗi khiến chúng liều mình để tranh giành.
Tỷ như loài Phong Lang cấp thấp sẽ không thèm để ý tới Phong Chi Hoa, dù cho chúng có thể giúp Phong Lang ăn vào tăng tiến một chút tu vi nhưng bởi Phong Chi Hoa quá nhiều, mọc như rau cải trắng, nếu không phải người mù vào rừng thì tùy tiện nhìn một cái cũng thấy cả đống.
Đương nhiên, loại nhiệm vụ hái linh thảo này là loại nhiệm vụ đổi ra điểm công lao ít nhất.
Bởi vậy, mấy nhiệm vụ cấp thấp này thường thường sẽ không có ai đi làm, ngoại trừ mấy đệ tử ngoại môn mới gia nhập hoặc vài ba tên nhị thế tổ muốn làm nhiệm vụ theo kiểu thủ tục.
Điểm công lao kiếm từ nhiệm vụ, phải tương xứng với độ nguy hiểm của nhiệm vụ đó. Nói đơn giản, nhiệm vụ càng dễ làm thì điểm công lao càng thấp. Mà điểm công lao ở Thần Ân Tông có thể hiểu như linh thạch lưu thông ở Tu Chân Giới vậy. Nó có thể được dùng để đổi linh thạch, công pháp,..vv cho tới mua tình báo, mời người quán đỉnh truyền công...
Lại nói về quán đỉnh truyền công. Đây là một loại hình tu luyện hết sức phổ biến ở Tu Chân Giới. Bởi phương pháp tu luyện này so với ăn đan dược thì di chứng ít đi gấp mấy lần.
Nói là quán đỉnh, tức sẽ có một người tu vi cao hơn dùng chân khí truyền vào cơ thể đối tượng. Dùng ngoại lực để phá vỡ bình cảnh.
Cách này dù cho vẫn tồn tại di chứng nhưng vẫn có thể được bù đắp. Mà ở một tông môn lớn như Thần Ân Tông, loại chuyện như linh thảo, tiên dược còn thiếu sao? Chỉ là ngươi có đủ điểm công lao hay không mà thôi!
Do đó, điểm công lao là cực kì quý giá, phần nào đó thậm trí còn quý hơn cả linh thạch. Bởi trong giang hồ, đâu chỉ đơn thuần dựa vào linh thạch mà mua được công pháp hay tiên dược?
Bất quá, loại hình tu luyện này cực kì tiêu tốn nhiều điểm cống hiến. Lục Tần có dịp nghe sơ qua: đột phá một tiểu cảnh giới phải mất tới một nghìn điểm. Mà đó cũng mới chỉ là giai đoạn Luyện Khí thôi nhé!
Càng lên cao, tu vi càng khó đột phá. Muốn quán đỉnh đột phá, chỉ sợ đến giai đoạn nào đó cũng phải trăm vạn đi...
Lục Tần lắc đầu.
Hiện tại, có lẽ đến cái áo rách ở nhiệm vụ đường cũng không đổi được, loại chuyện này tốt nhất nên nghe ít đi.
Sau khi nhận nhiệm vụ ở nhiệm vụ đường, khai báo danh tính, đồng thời xác nhận rời khỏi tông môn thì hắn được cấp cho một cái lệnh bài có ghi thông tin nhiệm vụ và hướng dẫn cách làm.
Nhiệm vụ hắn chọn là tìm một ít rễ Sâm Mộc Thụ.
Lục Tần khá hài lòng, Sâm Mộc Thụ mặc dù khó tìm một chút nhưng không phải là không thể, chỉ cần bỏ chút thời gian là tìm được ngay. Hơn nữa trong quá trình làm nhiệm vụ, biết đâu hắn lại có thể giết vài yêu thú thì sao, Lục Tần đương nhiên vô cùng chờ mong.
Hắn sau khi ra khỏi Thiên Môn liền thi triển Hắc Ảnh Bộ, thân ảnh như bóng đen biến mất vào rừng cây.
Lục Tần chạy xuyên qua những tán cây, nhìn khung cảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc trước mắt, trong lòng cảm thán không thôi. Chỉ mới hai ngày trước, hắn phải thập tử nhất sinh mới đến được đây, lại còn bị một con ấu thú đánh cho gần chết. Nhưng mới hai ngày trôi đi, dù cho gặp phải những loài Linh Thú trưởng thành như Hắc Hùng lúc trước, hắn vẫn tự tin có thể giết chết.
Còn về những linh thú cao giai, xung quanh Thần Ân Tông tất cả đều bị đuổi đi hết nên chỉ còn những loài linh thú phổ thông, thực lực cũng sàn sàn nhau, cũng miễn cưỡng tương đương với tu sĩ Luyện Khí Nhất Tầng. Đó cũng là lí do con ấu thú Hắc Hùng kia, khi Lục Tần trong giây phút sinh tử đột phá Luyện Khí Nhất Tầng Hắc Ám Hệ, đứng trước hắc động kia liền không có một chút sức phản kháng nào, bất động để mặc cho hắn chém giết. Vì vậy, không cần lo lắng sẽ đụng phải phiền phức.
Lục Tần phi thân nhanh chóng, khoảng nửa canh giờ đã ra khỏi khu rừng thuộc phạm vi của Thần Ân Tông, hắn đi đến một thành thị gần đó, ý định thuê một chiếc xa phu.
Nhiệm vụ lấy rễ cây Sâm Mộc Thụ chỉ có thể hoàn thành ở U Ám Sâm Lâm mà thôi, bởi Sâm Mộc Thụ chỉ mọc được ở những nơi tối tăm. Khi gặp ánh sáng mặt trời, Sâm Mộc Thụ liền bị tán đi linh lực, trở thành một cái cây bình thường và hiển nhiên nó cũng không còn được gọi là Sâm Mộc Thụ nữa rồi.