Chương 16: BÊN NGUYỆT HỒ

Lục Tần vui vẻ, một cảm giác vui sướng không thể diễn tả bằng lời, bóng đêm giống như một người bạn tri kỉ không thể tách rời đối với hắn. Những cơn gió thổi qua tựa như bàn tay mềm mại của một nữ thần nào đó đang vuốt ve khuôn mặt thiếu niên tuấn mỹ.

Lục Tần nhún người nhảy qua một cái cây nhỏ, tốc độ không giảm, thân ảnh như làn khói thoáng qua, giống như một u linh đang tha thẩn trong đêm tối.

Thần Ân Tông dù cho buổi tối, mấy chỗ như Tàng Kinh Các, Võ Quán, Nhiệm Vụ Đường,...vv vẫn treo đèn sáng trưng như ban ngày. Bởi lẽ dù cho đêm khuya vẫn có người bỏ thời gian đi luyện võ, đổi công pháp, thậm trí là đi... nhận nhiệm vụ.

Khi đi ngang qua Nhiệm Vụ Đường, Lục Tần cũng đã thấy vài ba vị đệ tử đang đứng trò chuyện, lựa chọn nhiệm vụ. Người tu luyện không như phàm nhân, buổi tối, chỉ là bất tiện hơn một chút mà thôi nhưng tu luyện giả một số người vẫn không vì thế bỏ ngang quá trình tu luyện.

Họ có thể ngồi minh tường đến sáng, phương pháp này so với đi ngủ còn tốt hơn vài phần. Thời gian biểu của một số người khác nhau, có người thích minh tưởng buổi tối, rèn luyện võ công vào buổi sáng nhưng lại một số ngược lại, buổi sáng thì tu luyện thực lực, ban đêm mới ra võ quán tập võ công.

Hơn nữa, không chỉ vậy, chỉ có một số nhiệm vụ mới có thể làm được trong buổi tối. Ví như nhiệm vụ hái U Tâm Thảo chỉ mọc vào giờ Tý, khi đến giờ Dần, U Tâm Thảo sẽ bị ánh mặt trời đốt trụi. Vì vậy nhiệm vụ này yêu cầu phải trước khi bình minh lên phải hái được thảo dược, bằng không nhiệm vụ sẽ thất bại.

Lục Tần tiếp tục chạy đi, trong bóng đêm vô biên vô tận, được sự gia trì của hắc ám dường như bộ pháp hắn càng nhanh. Nếu có người nào đi qua Lục Tần mà không chú ý chắc chỉ cảm thấy có một bóng đen băng qua mà thôi.

Lục Tần sảng khoái, phần công phu này không tệ, có nó, hắn lăn lộn ở ngoài cũng có một tuyệt chiêu bảo mệnh.

Lục Tần như một bóng ma lướt qua những hàng cây, sau một hồi ánh mắt hắn chợt bị một thứ hấp dẫn.

Hắn dừng lại.

Trước mắt hắn là một hồ nước rộng chừng cỡ gấp hai tòa đình viện. Mặt hồ trong đêm tối lung linh, giống như một mặt gương đen tuyền đang phản chiếu ánh sáng của ánh trăng trên cao. Thỉnh thoảng mặt nước lại động một cái, những làn sóng khiến mặt hồ bấp bênh, những đoạn ánh sáng uốn lượn như những vũ công nhảy múa trong một đêm dạ hội không nhạc. Quanh hồ ngoài những bóng cây cao màu đen đang đung đưa trong gió, lấy ánh trăng là ánh đèn nơi sân khấu, chúng đang nhảy những điệu nhảy vô danh thì còn có những loại hoa kì lạ, hình dáng chúng thỉnh thoảng lại ẩn hiện dưới những bóng cây cao, những ngọn gió băng qua đường làm chúng giống như đang vẫy tay chào Lục Tần trong đêm tối.

Lục Tần há hốc miệng, tả nhiêu đó có lẽ vẫn chưa thật sự nói hết được lên vẻ đẹp của khung cảnh tráng lệ trước mắt. Quả nhiên là nhân gian kỳ cảnh, hắn không ngờ ở đây lại có một nơi thơ mộng đến vậy.

-Hihi! Thấy thế nào? Nguyệt Hồ là nơi rất đẹp đúng không?

Lục Tần giật mình quay lại.

Dưới ánh trăng, thiếu nữ tuyệt sắc dưới bộ áo trắng, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân, làn da trắng như bạch ngọc, không chút tì vết đang mỉm cười nhìn hắn.

Lục Tần thất thần, hắn đã từng gặp nàng một lần rồi nhưng đến bây giờ như cũ, đứng trước vẻ đẹp hoàn mĩ kia vẫn không tránh khỏi giây lát mất tự chủ.

-Thế nào? Thấy ta đẹp không?

Thiếu nữ che miệng cười.

-Vân Mộng? Là ngươi?

Lục Tần nhíu mày, toàn bộ tâm trí đã bình ổn trở lại.

-Ngươi vẫn còn nhớ ta sao? Ôi! Ngươi thật sự biết khiến người ta vừa đau lòng vừa hạnh phúc!

Vân Mộng ôm mặt, tỏ vẻ ngượng ngùng

-Hừ! Thôi diễn trò đi! Ngươi đã ở đó bao lâu rồi?

Lục Tần mặt đen lại nói.

-Ngươi đoán xem?

Vân Mộng mỉm cười, hai ngón tay đặt trên môi nhẹ nhàng nói. Lục Tần quay mặt ra chỗ khác, trong lòng thầm chửi bới. Quả nhiên tiểu hồ li, bất kể nàng làm ra cái động tác gì cũng câu hồn đoạt phách như vậy.

-Thôi! Không nói chuyện đó! Ngươi có chuyện gì không? Ta cũng sắp chuẩn bị trở về đây!

Lục Tần hỏi

Vân Mộng khẽ nghiêng đầu, ánh mắt ủy khuất nhìn hắn, giống như cô vợ bị ông chồng đối xử hắt hủi. Lục Tần lập tức lảng tránh, con mẹ nó, nữ nhân này cư nhiên đúng là yêu tinh mê chết người không đền mạng. Nàng giống như có thể kích thích của mọi dục vọng nguyên thủy nhất của nam nhân. Nếu hắn không có tâm trí kiên định chắc chắn đã sụy đổ từ lâu.

-Không có gì thì ta xin cáo từ!

Lục Tần vội vàng làm một cái chắp tay, nhanh chóng quay người chạy đi, chỉ hận chậm thêm chút nữa hắn sẽ khiến hắn gặp lão diêm vương. Đối mặt với nữ nhân này, nội tâm Lục Tần đã quyết, nhất định gặp nàng thì phải đi đường vòng, né tránh xa một chút. Tâm trí mà hắn tự coi là cứng rắn khi đứng trước Vân Mộng lại chẳng khác gì tờ giấy, dễ dàng bị chọc thủng.

-Đứng lại!

Vân Mộng khẽ quát.

-Còn có việc gì?

Lục Tần đứng lại, vẻ mặt cau có nhìn nàng.

-Hừ!

Khuôn mặt tinh xảo như thiên tiên của Vân Mộng chợt nhăn lại, ngữ khí bắt đầu cứng rắn.

-Ngươi với San San có quan hệ gì?

Lục Tần chợt động, hắn cũng đã từng nghe San San gọi nữ nhân Vân Mộng trước mắt này là “Vân Mộng tỷ”, hẳn quan hệ giữa nàng và Vân Mộng không tầm thường. Nhưng mà hắn cũng chẳng quan tâm. Vốn trong lòng vừa một trận sảng khoái, giờ lại bị nữ nhân này gợi lại phiền muộn, nội tâm Lục Tần không tránh khỏi không vui.

Hắn lạnh lùng đáp:

-Không liên quan đến ngươi! Không còn việc gì thì ta xin cáo từ!

Lục Tần dứt khoát bỏ đi, không muốn dông dài cùng nữ nhân này nữa.

-Mặc kệ ngươi có quan hệ như thế nào với San San...

Giọng Vân Mộng bỗng lạnh lại, tuy đây là thời tiết tháng ba nhưng Lục Tần bỗng có cảm giác lành lạnh. Vân Mộng thu lại dáng vẻ tươi cười, sau lưng Lục Tần là một khuôn mặt mĩ lệ, băng sương như muốn cự tuyệt người ngoài ngàn dặm. Nàng nói tiếp:

-...nhưng ngươi nếu có ý đồ làm thương tổn muội ấy...! Ngươi! Cho dù là thiên tài mà Tịnh thúc thưởng thức... Ta cũng sẽ nhất định không bỏ qua cho ngươi!

Lục Tần cười nhạt không đáp. Đối với lời đe dọa này, hắn mười phần thì chín phần không sợ! Thật sự hoang đường! Hắn biết rõ tầm quan trọng của hắn đối với tông môn, Lục Tần không ngu, loại việc này nếu không đoán ra được thì uổng công hắn sống đến mười lăm năm. Dù cho không rõ ràng lắm nhưng hắn có thể khẳng định, thiên tài Thần Thể ở bên ngoài tuyệt đối hiếm như lông phượng sừng lân, không phải muốn có là có, cho dù tìm đến trăm năm... Không, ngàn năm chưa chắc đã tìm ra một người. Thần Ân Tông, muốn vì nữ nhân này mà hi sinh một thiên tài cấp yêu nghiệt? Nực cười! Nếu như vậy thì loại tông môn này cách ngày diệt vong cũng không còn xa...

Hắc Ám tụ tập tại đôi bàn chân, Lục Tần nhún cái khẽ, thân ảnh như u linh lướt đi, để lại đằng sau một chiếc bóng chập chờn rồi biến mất.