Một giọng nói trầm ấm nữ nhân vang vọng bên tai đột nhiên quát Huynh còn không tỉnh lại coi chừng ta kêu sư phụ trừng phát huynh, vô số tiếng cười nói. Đôi mắt tinh quang từ từ mở ra không biết qua bao lâu giáng vẻ lôi thôi cơ thể bám đầy đất bụi chợt đứng lên, người nọ chậm bước tiến về suối nước nóng tháo bỏ y phục xuống rồi ngâm mình, đôi mắt tinh quang phóng triển thần thức ra khắp bốn phía soi sét từng cành cây ngọn cỏ nhưng không hề cảm ứng được sung quanh có bất kì giấu vết của một sự sống sinh vật nào liền thở ra một hơi.
- Tiêu Dao lên tiếng nói:
Mới chỉ ở đây chịu phạt bế quan tu luyện vài trục năm nhưng ta có một loại cảm giác bản thân lại đột nhiên tăng thêm vạn năm tu vi vậy, còn căn đình tiểu trúc kì lạ kia nữa chứ mới đả tọa nhắm mắt liền khiến bản thân rơi vào mộng cảnh luân hồi nhưng thứ nhìn cảm nhận trước đó thật quá ư là chân thật rồi, còn cả cái tên Mạc Cung và hành trình tu luyện của hắn nữa tại sao lại ta lại là hắn mà hắn là ai, hời cũng chỉ là mộng cảnh siêu thực vẫn là nên ra bên ngoài tìm hiểu một chút.
[-Tiên Giới Chi Nguyên- ]. [ Vân Tiên Phủ ].
Thân hình phá toái hư không không xuất hiện chính là Tiêu Dao, thân mặc sam y phục xanh trắng tóc cột ở phần giữa tóc thả ra nhìn giống với một vị tán tiên nhưng không phải. Bên Ngoài có lính cảnh vệ cảnh giới thiên linh cảnh, toàn thân trọng giáp bạc đứng chặn hắn lại ở cổng tiên phủ.
Lính Canh nói:
- Đạo hữu xin dừng bước, đây là địa phận Vân Tiên Phủ. Xin hỏi vị đây là ai? mà tự ý tiến vào?
Trong lòng Tiêu Dao có chút bực tức nếu không phải đám người trước mặt mình đều là đệ tự của Vân Tiên Phủ hắn đã sớm một chưởng đánh chết đối phương cho dù là bất cứ ai, mà đó là hắn của trước kia còn sau khi chịu phạt bế quan từ Tinh Không Vực Đạo bản tính được rèn dũa cũng trở nên trầm ổn.
Tiêu Dao Lên tiếng nói:
- Ta Mới bế quan trở về không biết Vân Tiên Phủ có loại quy tắc này, hay là ngươi báo với người bên trong phủ một tiếng có vị tên Tiêu Dao cầu kiến.
Những tên lính canh đứng cạnh nghe thấy tên của tôn giả trước mặt đầu gật gù suy nghĩ hình như bản thân đã từng nghe thấy cái tên này ở đâu rồi thì phải rất là quen nhưng lại không hề nhớ ra, một tên trong đám người phi thân bay vào bên trong cầu kiến. Tiếng bước chân dừng lại quỳ một gối xuống khom người ở trước cửa một gian phòng, bên trong một nam tử tuấn tú đang ngồi xếp bằng đả tọa chợt mở mắt.
Nam tử bí ẩn lên tiếng:
- Có chuyện gì mà ngươi phải trực tiếp đi vào đây thế.
Lính canh đáp lời nói:
- Bên ngoài có một vị tên là Tiêu Dao cầu kiến, người nọ mặc sam y phục trắng. Tóc bạc tay cầm theo một chiếc quạt giấy vẽ hóa tiến ấn chữ " Bối '' đang ở bên ngoài ạ.
- Thân hình nam tử sau khi nghe thấy cái tên chợt không khỏi kích đột đứng lên biến thành đột quang trực tiếp từ trong tiên phủ bay ra đứng trước mặt ngượi nọ đang đứng ở bên ngoài, khi xác thực được người nọ lời nói của lính canh kia chính là Tiêu Dao, nam tử không khỏi kích động nước mắt chợt rơi xuống liền quỳ một chân xuống hành lễ.
Nam tử bí ẩn tên Đổng Trác lên tiếng nói:
- Đại Sư huynh xin hãy nhận một lễ của tiểu đệ hèn kém này a.
- Thấy người nọ đột nhiên hành lễ Tiêu Dao có chút bất đắc dĩ không tin liền phất tay thi triển thần quang kéo hắn đứng dậy.
Tiêu Dao Lên Tiếng nói:
- Đừng tùy tiện hành lễ như vậy, ta không giám nhận của ngươi đâu. Ngươi nói là tên là Đổng Trác nhưng ta thấy có vẻ không đúng lắm, vẫn là không nên trịnh trọng quá mức vì đây là lần đầu tiên ta gặp mặt ngươi.
Đổng trác phân trần nói:
- Là Đệ đây, tiểu Đồng mà sư huynh năm đó gọi là đầu chổi cọ. Đây chính là biệt hiệu huynh đã đã cho ta.
Tiêu Dao Ngạc nhiên liền thi triển thần thức dò sét khí tức liền không khỏi kinh ngạc, trong lòng ngẫm mới chỉ vài trăm năm thời gian tiểu đệ Đổng Trác từ một thằng nhóc thấp bé nay đã có một bộ dạng của lão đầu trung niên thật khó mà có thể chấp nhận được, sau khi cảm nhận được khí tức hắn liền tiến tới.
- Không ngờ rằng đệ đã lớn đến như vậy rồi, sư huynh như ta cũng thật sự già rồi haha.
Đổng Trác lên tiếng nói:
- Vẻ ngoài của huynh vẫn như vậy suốt vạn năm qua, chỉ có điều tóc huynh đã bạc trắng giống với sư phụ.
nghe đến câu sư phụ trong lòng Đổng Trác ngập ngừng tỏ vẻ thống khổ, chỉ một thoáng nhìn hắn liền phát hiện ra điều gì đó liền ngay lập tức thuấn di biến mất rồi bóng hình chợt động liền xuất hiện ở gian phòng cổ, tay khẽ đẩy cửa bước vào chính là bài trí thờ phụng hai bức tranh một của hắn và sư phụ, giọng nói truyền đến khiến hắn chấn kinh nắm chặt quyền.
- Một vạn năm trước ở hội bàn đào tiên cung dị ma sâm nhập tiến công sư huynh thì sống chết không rõ nhưng sư phụ đã hy sinh tính mạng đánh trọng thương dị ma tộc.
Trong lòng lúc này đã đoán ra đứng toàn bộ ảo mộng cảnh trước đó hắn ở tinh không vực đạo đều là thật nhưng đó được thay thế vào mộng cảnh, lẽ nào sư phụ đã đoán được việc mình sẽ sống nên đã tự mình đưa bản thân hắn đến đó mà không hề hay biết, những mảng kí ức rời rạc khiến hắn trong một khoảnh khắc đã khiến hắn không khỏi sợ hãi nhưng rất nhanh đã lấy được vẻ bình tĩnh.
Tiêu Dao Lên Tiếng hỏi:
- Vậy Còn Các vị sư muội và chúng đệ tử đã đi đâu hết rồi tại sao nơi này lại trở nên hoang vắng đến vậy Đổng sư đệ.
Đổng Trác đáp nói:
- Sau sư phụ chết và huynh biến mất khỏi thế gian, toàn bộ tiên phủ trở nên loạn các vị trưởng lão cũng lần lượt rời đi chỉ còn lại ba người bây giờ là đệ, sư tỷ Đóa Ly và Tử Yên sư tỷ. trong tiên phủ bây giờ cũng chỉ còn vài trăm người.
- Thế hai sư muội đó đâu sao ta không cảm nhận được khí tức của họ trong tiên phủ.
- Huynh có điều không biết để có thể duy trì nơi này hai sư tỷ hiện đang làm tán tiên cho Ngọc Hàn điện, mỗi năm đều sẽ cử người đem một phần tài nguyên tu luyện về để duy trì. Đệ thật hộ thẹn khi bây giờ không thể tiến cảnh đột phá đã ở cảnh giới thiên cảnh này đã bốn nghìn năm.
- Được rồi, đây ta có Thiên giai đan do ta luyện chế hãy mau phân phát cho chúng đệ tử tăng thêm tu vi bảo vệ tiên phủ, ta sẽ đi đến Ngọc Hàn Điện tìm Đóa Ly và Tử Yên sau khi trở về sẽ nghĩ cách giúp để có thể đột phá.