Chương 24: Tranh Đoạt '' (9)

- '' Cuộc Đời của mỗi một con người khi sinh ra vốn đã không thể tự bản thân mình quyết định, vậy khi bản thân ta đủ chín chắn trưởng thành cái gọi lạ thiện hay ác cũng giống như việc bản thân mạnh hay yếu, tu giả các người tự cho mình cái cớ trừ gian diệt bạo cũng chẳng qua chỉ một cái tự mình quyết định sống chết của người khác.''

- ( Mệnh đời sầu vi định

thân chín mang thiện ác

Quyết quả mặc nhật không

Hành hành sự sự quyết. )

- Nếu như bản thân ta trở thành tu chân giả có thể đắc đạo phi thăng tiên giới, dù cho bất cứ kẻ nào cường đoạt của ta trước buộc lòng ta sẽ cho bản thân mình cái bổn sự cướp đi mạng sống của bất cứ kẻ nào phạm ta trước, Trong gian phòng trúc Y Nhiên cầm khối ngọc bích ảm đạm đã không còn chút khí tức của sự sống trong lòng nàng bất chi bất giác truyền đến một loạn đau đớn mất mát tột cùng người mà không quản ngại nguy hiểm khó khăn chăm sóc nàng suốt vạn năm cứ vậy biến mất ( Chết ). Bản thân Y Nhiên nước mắt ngẫm lệ ôm khối ngọc thạch vào trong lòng chỉ muốn tin rằng đây không phải sự thật, tiếng khóc nấc nói: Từ lúc cha rời đi đến thượng giới cũng đã hơn vạn năm vốn bản thân chỉ có một người thân duy nhất là cha, nhưng bây giờ ngay cả người sư huynh ta yêu quý nhất cũng đã rời bỏ ta mà đi.

Lúc này ở hạ giới Mạc cung đang ngồi thiền đả tọa tĩnh tu, liền cảm ứng thấy một cỗ linh lực đang cố gắng hết sức duy trì chút hơi tàn khí linh cũ của hắn. Trong tiềm thức chợt bản thân thấy mình đã ở một không gian vô định sung quanh bóng tối bao trùm thì nghe thấy tiếng khóc nức nở của một nữ nhân, chợt nghĩ ra giọng nói quen thuộc đó hắn trong khoảng không vô định nói: Lam Lam tiểu sư muội là ta đây Hoàng Đan, đừng khóc ta vẫn còn sống xin... muội đó đừng khóc.

Miếng ngọc thạch cầm trong tay Phụng Y Nhiên truyền tới tiếng nói vọng ra, khiến cho nàng ta chấn tĩnh trở lại: Là giọng nói của sư huynh... huynh vẫn còn sống ( sụt sịt ), giờ huynh đang ở đâu sao ta thông qua ngọc thạch có hồn chú huynh để lại cảm nhận thấy khí tức của huynh đã biến mất giường không còn trên thế gian này nữa nói gì đi sư huynh..

Muội nói đúng rồi, huynh hoàn toàn trước đó chết không còn tồn tại trên thế gian này nữa. Nhưng không biết vì lí do gì linh hồn ta thoát được khỏi " Luân Hồi " trùng sinh sống lại hiện giờ ta đang ở một vị diện tiểu hạ giới đang tu luyện chờ ngày phi thăng trở lại tiên giới tìm muội đây, đừng quá lo cho ta. ' Vậy huynh ở vị diện nào ta mở một lối thiên môn xuống hạ phàm giới cứu huynh trở lại tiên giới.'

Không được tiểu sư muội đừng nghĩ đến chuyện đó rất nguy hiểm, hiện giờ ta đang bị người trên Thượng giới truy tìm nếu muội hạ phàm người của tiên điện sẽ theo giấu muội đến đây khi đó ngay cả ta và muội đều sẽ không thể thoát nổi,... Nghe huynh đừng hạ phàm vì huynh để rồi gặp nguy hiểm khi đó ta sẽ không có mặt mũi nào giám đối diện với sư phụ. ' Không ta... vậy huynh hãy nói cho muội biết bây giờ phải làm gì để giúp huynh đi, bất cứ điều gì. '

Để xem nào ! đầu tiên ta muốn muội trị thương trước đã, sau đó bế quan tu luyện gia tăng cảnh giới chuyện đó muội trắc chắn làm được chứ. Vừa dứt lời một cỗ lực lượng tinh thần cố gắng kéo hắn thoát khỏi vùng không gian vô địch trức tiếp trở lại với thân xác khiến hắn thở ra mội hơi thật dài nói: Chuyện gì vừa mới sảy ra vậy Tịch Nguyệt đạo hữu cô đã làm gì ta ?.

- Tịch Nguyệt lo lắng nói: Vừa rồi ở trong bình ngọc ta cảm nhận được hơi thở khí tức của ngươi đột nhiên biết mất, ta chỉ đơn giản nghi rằng ngươi đang tu luyện công pháp tập chung nên không qua để ý nhưng trong một khoảnh khắc ta giường như đã rất nghi ngờ liền ra bên ngoài xem ai ngờ ngươi thực sự đã chết. Bổn Mạng linh hồn của ta tiến nhập cơ thể này của ngươi không ngừng dò sét kiểm tra mà cũng không thấy bất kì giấu hiệu nội ngoại thương nào cả nên ta đã cường ngạch xông thẳng vào thức hải ra sức kéo ngươi quay trở về, nói ta biết ngươi có phải vừa rồi đã đặt chân quay trở lại ''Luân Hồi " không?.

- Làm gì có chuyện đó sảy ra chứ, phải may mắn thế nào ta mới rời khỏi được ''Luân Hồi ''. Cô Có biết nơi đó đáng sợ tới mức nào không, đứng nói là ta cho dù là thần tiên thực sự khi đến đó cũng một đi không trở lại, nói thế nào cho đúng '' giống như một miệng hỗ độn xoay tròn khiến cho chúng ta thúc thủ vô pháp chống đỡ, ép buộc chúng ta phải tuân theo ''.

( Sự Nghi ngờ của Tịch Nguyệt trong lòng vốn càng muốn suy đoán về thân thế của Mạc Cung, trong một khoảnh khắc linh hồn của hắn đi đến một nơi vô địch hiện lên là một phiến thiên địa đen kịt nhìn xa không có điểm dừng nhưng khi ở đó vừa rồi hắn lại có thể liên kết với một mảnh ấn kí hồn trên ngọc thạch để lại cho tiểu sư muội rồi cùng nàng ta nói chuyện một hồi lâu, đây có lẽ là loại thần thông hay dị tượng mà hắn chưa từng biết đến thông qua mảnh thiên địa vô định này mà lại có thể nói chuyện được với người khác ở tiên giới nói ra thật khiến ai nghe song cũng cảm thấy kinh hãi, nhưng loạt suy nghi trong đầu hắn dần dần hiện lên lẽ nào bản thân thực sự đã trên nên mới tiến vào trạng thái này.)

- Để đánh tan sự nghi ngờ của Tịch Nguyệt cũng như việc bản thân linh hồn đến một vùng không gian vô địch hắn chỉ có thể nói: Tịch Nguyệt đạo hữu đừng bận tâm, vừa rồi là ta có tu luyện công pháp thần thức thuật nên trong một khoảng thời gian ngắn giường như bản thân rơi vào trạng thái chết giả thôi, cô nhìn xem không phải ta vẫn còn sống sờ đây sao haha...

- Từ trong lời nói của Mạc Cung đã sớm đoán được hắn sẽ có tình che giấu bí mật, có lẽ mình cũng không nên truy hỏi hắn nữa: Thôi được rồi may mà ngươi đã không sao rồi, ta cũng không làm phiền ngươi nữa. Không phải ngày mai chúng ta sẽ đi xem đấu giá tại "Tũng Nghênh Khách '' sao nghỉ sớm đi.

( Mạc Cung trong lòng nhẹ nhõm thở phào một hơi, nữ nhân này biết rõ rằng ta cố tình che giấu bí mật không muốn nói liền tiện đổi chủ đề. Khiến cho ta có chút khó sử đứng là nguy hiểm trong một khoảnh khắc bản thân ta giương như đã muốn nói ngay lập tức cho nàng. Bây giờ nàng ta chỉ còn mỗi bổn mạng linh hồn, nếu thực sự đứng trước mặt người thật thì không biết bao nhiêu bí mất có thể che giấu nổi nàng ta nữa đây, khí thế này thật quá là bức ép người mà...)