Ngô Thừa Ân là người ở những năm Đại Minh Gia Tĩnh, mà ở thời Gia Tĩnh nếu làm bảng xếp hạng kẻ ác, Nghiêm Thế Phiên phải xếp hạng cao hơn Nghiêm Tung.
Trên thực tế, nếu như không có hắn mà nói, danh tiếng của Nghiêm Tung chưa chắc sẽ kém như vậy.
Mọi người đều nói cha xảo quyệt hơn con, nhưng Nghiêm Thế Phiên so với cha hắn thì cha hắn phải gọi hắn một tiếng đại sư.
Xem qua ký ức của Nghiêm Thế Phiên, Tề Lâm đối với tên này là hoàn toàn bội phục.
Hiện tại Nghiêm Tung vẫn đang là Thủ Phụ, nhưng bởi vì Nghiêm Tung quá già, mắt đã nhìn không rõ, cho nên rất nhiều chính vụ đều là do Nghiêm Thế Phiên làm hộ.
Điều này cũng làm cho Nghiêm Thế Phiên có cơ hội nhúng tay triều chính.
Những năm qua qua, Nghiêm Thế Phiên mua quan bán tước, tham nhũng, để cho dân gian sôi trào, nhưng lại không biết thu liễm.
Thậm chí Nghiêm Thế Phiên cuồng vọng đến mức làm khó dễ hoàng tử của Gia Tĩnh.
Du Vương mặc dù là hoàng tử, nhưng lại không được lòng Gia Tĩnh, cho nên Nghiêm Thế Phiên đối với hắn rất lãnh đạm, hộ bộ do không có mệnh lệnh của Nghiêm Thế Phiên, cho nên ba năm liên tiếp đều không cấp ban thưởng hằng năm cho Dụ Vương.
Sau cùng Dụ Bương bản thân không chịu nổi, đành phải lấy một ngàn năm trăm lượng bạc hiếu kính Nghiêm Thế Phiên, Nghiêm Thế Phiên vui vẻ nhận lấy, mới để cho hộ bộ phát ra ban thưởng hằng năm.
Sau khi chuyện xảy ra, Nghiêm Thế Phiên hàng ngày trước mặt người khác còn khoe khoang:
- Con trai thiên tử còn tặng bạc cho ta, ai dám không đưa bạc cho ta?
Từ trong trí nhớ thấy được chuyện này, Tề Lâm thật muốn đánh chính bản thân một bạt tai.
Không thể tìm đường chết như vậy.
Rất nhanh, Tề Lâm lại phát hiện một chuyện để cho hắn hoảng sợ.
Năm nay, là năm Gia Tĩnh thứ 43 cũng chính là năm 1564.
Vốn là Tề Lâm đối với lịch sử Gia Tĩnh không nhớ rõ, hắn là sinh viên học luật, đương nhiên sẽ không chuyên môn đi học lịch sử.
Nhưng hắn trước đây xem qua một bộ phim truyền hình kinh điển tên là Đại Minh Vương Triều 1566, bộ phim truyền hình này đến nay vẫn còn là bộ phim lịch sử được chấm điểm cao nhất ở Hoa Hạ.
Mà nội dụng bộ phim này, chính là những chuyện xảy ra trong những năm Gia Tĩnh.
Bởi vì bộ phim truyền hình này rất hay cho nên Tề Lâm mặc dù biết nội dung bộ phim là hư cấu, nhưng ấn tượng vẫn rất sâu.
Nếu mà hắn không có nhớ lầm, Nghiêm Thế Phiên chính là chết vào Gia Tĩnh năm thứ 44 mà thời gian hắn vào tù là Gia Tĩnh năm thứ 43.
Nghĩ tới đây, Nghiêm Thế Phiên thân thể run lên, lập tức đánh thức thị thiếp chung quanh.
- Lão gia tha mạng.
- Lão gia thứ tội, là nô tỳ không chăm sóc ngài tốt sao?
Nhìn trước mắt xuân sắc vô biên, nghe các thị thiếp cầu xin tha thứ,Tề Lâm thầm mắng trong lòng tên này thực sự là biết hưởng thụ.
Đế chế xã hội vạn ác a.
Lại nói tiếp, thê thiếp của Nghiêm Thế Phiên thì có hai mươi bảy người, hậu thế Lan Lăng Tiếu Tiếu Sinh có tác phẩm Kim Bình Mai, trong đó có nhân vật Tây Môn Khánh nguyên hình chính là Nghiêm Thế Phiên, chỉ là Nghiêm Thế Phiên đẳng cấp cao hơn Tây Môn Khánh nhiều lắm.
Nhưng mà Tề Lâm lúc này cũng không có tâm trạng hưởng thụ, đem những thị thiếp đều đuổi đi ra ngoài, sau đó cẩn thận nhớ lại chuyện mấy ngày gần đây.
Sau đó liền lạnh gáy.
Thế nào cảm giác ngay lập tức sẽ bị bắt giam?
Lúc này, định luật Murphy xảy ra.
Nếu mà ngươi lo lắng tình huống nào đó phát sinh, như vậy nó càng có khả năng phát sinh.
Tề Lâm rất nhanh nghe được có người đạp cánh cửa.
Người có dũng khí đạp cửa Nghiêm gia.
Tề Lâm chỉ có thể nghĩ đến một loại người —— Cẩm Y Vệ.
Hơn nữa còn phải là phụng chỉ Cẩm Y Vệ, bằng không thật đúng là không dám tìm Nghiêm gia phiền phức.
Tề Lâm tùy tiện mặc quần áo vào, đi tới trong viện, trước mắt liền thấy một lão nhân.
Không cần phải nói, đây nhất định là Nghiêm Tung.
Hai ngày này Nghiêm phủ bầu không khí khẩn trương, Nghiêm Tung nghiêm cấm những hạ nhân khác đến nội viện.
Tề Lâm nhanh chóng đi tới bên người Nghiêm Tung, cầm lấy một tay hắn, đỡ hắn đi về phía trước.
Lúc này, Tề Lâm nghe được Nghiêm Tung nói chuyện:
- Nghiêm Thế Phiên, đại họa lâm đầu a, ta sớm nhắc nhở ngươi, không nên quá càn rỡ, nhưng mà vẫn là đại họa lâm đầu.
Tề Lâm đã xem qua ký ức của Nghiêm Thế Phiên, biết mình hai ngày trước bị Ngự Sử buộc tội, vốn hắn không coi ra gì, nhưng này lần này Gia Tĩnh lại ra tay thật.
Đổi thành Nghiêm Thế Phiên thật thì lần này nhất định phải chết, trong lịch sử hắn mặc dù qua khỏi mùa đông này, nhưng năm sau đã bị chém.
Nhưng Tề Lâm nếu đã biết đoạn lịch sử này, đương nhiên sẽ phát sinh lại lần nữa.
Thừa kế toàn bộ ký ức của Nghiêm Thế Phiên, Tề Lâm suy nghĩ rất nhanh.
Không thể không nói, tuy rằng Nghiêm Thế Phiên là một độc nhãn long, hơn nữa hình dáng xấu xí lại không có học thức, nhưng là một cái thiên tài chân chính.
Có thể có tôn xưng là Tiểu Các Lão, có thể cùng Gia Tĩnh Đại Minh làm quân thần thời gian vài chục năm, Nghiêm Thế Phiên ngoại trừ tham tài kiêu ngạo, cũng phải có bản lĩnh thật sự.
Hơn nữa Tề Lâm còn có ký ức của một thế giới, hắn rất nhanh liền nghĩ đến biện pháp hóa giải.
Gia Tĩnh đế kỳ thực rất có tài hoa, hắn là chân chính số ít đế vương có hùng tài đại lược. Nhưng hắn có một cái khuyết điểm trí mạng, đó chính là quá cầu trường sinh bất tử.
Hắn đem thời gian trị quốc đa số đều dùng trên việc tu đạo, đem mình tu thành người không ra người quỷ không ra quỷ, không hỏi tới triều chính, Đại Minh triều mới phải suy sụp.
Nhưng hôn quân như vậy đối với quốc gia có chỗ hỏng, đối với tiểu nhân như Nghiêm Thế Phiên lại có chỗ tốt cực lớn.
Muốn hóa giải, cũng chỉ có thể ra tay từ điểm này.
- Cha, ngài không cần lo lắng, chúng ta không có việc gì, Nghiêm gia cũng không có việc gì.
- Lúc này ngươi còn nói ẩu nói tả?
Nghiêm Tung liếc mắt trừng hắn, phẫn nộ mà răn dạy:
- Lát nữa Cẩm Y Vệ bắt người, nghìn vạn lần đừng càn rỡ, cùng bọn họ đi, ta sẽ nghĩ biện pháp ở bên ngoài cứu ngươi.
- Không có biện pháp, cha cứu không được ta, chỉ có bản thân ta có thể cứu mình.
Tề Lâm lắc đầu, trong đầu xẹt qua Trương Cư Chính thân ảnh, hắn trực tiếp biến thành Trương Cư Chính dáng dấp.
Tuy rằng Tề Lâm biết hiện tại Trương Cư Chính còn không tính là nổi tiếng, nhưng ở hậu thế người này lại có danh tiếng lớn nhất.
Nghiêm Tung ánh mắt trực tiếp dại ra.
Hắn trơ mắt nhìn Nghiêm Thế Phiên ở trước mặt hắn biến thành Trương Cư Chính, điều này làm cho một người tám mươi tuổi như hắn làm sao tiếp nhận?
- Cha, ta được tiên duyên, nằm mộng được thần tiên truyền thụ tiên thuật. Chỉ cần ta tự mình biểu diễn trước mặt bệ hạ một phen, chính là ta tái phạm lỗi lớn hơn, bệ hạ cũng sẽ không trách cứ ta, thậm chí hắn sẽ coi ta như cha mà cung phụng.
Tề Lâm nói thập phần đại nghịch bất đạo, nhưng Nghiêm Thế Phiên vốn cũng là tính tính này, đối với Gia Tĩnh cực kỳ xem thường, Tề Lâm cũng bị ảnh hưởng.
- Ngươi... Ngươi...
Chỉ vào Tề Lâm, Nghiêm Tung thở không ra hơi, con mắt đảo một vòng liền hôn mê bất tỉnh.
Tề Lâm hoảng sợ, vội vàng đỡ Nghiêm Tung, sau đó hắn phát hiện Nghiêm Tung hô hấp càng ngày càng yếu.
Không tới một phút đồng hồ, Nghiêm Tung liền ngỏm củ tỏi...
Lại sau đó, Cẩm Y Vệ rốt cục khoan thai tới, Tề Lâm phát hiện dẫn đầu lại chính là Trương Cư Chính.
Trương Cư Chính nhìn "Trương Cư Chính", vẻ mặt ngu ngơ.
Đây là quỷ quái gì?
Tề Lâm ở trong lòng thầm mắng, đậu má tại sao lại xui xẻo như vậy?
Xuyên qua trước khi bị tống giam thì thôi, thế mà còn trực tiếp đem Nghiêm Tung hù chết?
Hắn cũng không ngờ, Nghiêm Tung nguyên bản liền hơn tám mươi tuổi, ở niên đại này, dù cho hắn không hù dọa, cũng không bao lâu nữa sẽ chết, đâu còn chịu được loại kích thích này.