Chương 6: Ngọc Đế Chân Chính

Đối với ủy thác của Ngọc Đế, Tề Lâm đương nhiên là phải chú ý trọng điểm.

Mà Tề Lâm rất nhanh phát hiện, ủy thác Ngọc Đế, cũng không khó giải quyết.

Chỉ là giáo huấn một người bình thường —— Ngô Thừa Ân, tác giả của Tây Du Ký.

Tề Lâm xem bên trong ủy thác thư giới thiệu về Ngọc Đế, sau đó liền tiếp thu kiến thức mới về thế giới thần thoại.

Tề Lâm xem qua tiểu thuyết trên internet, tuy rằng xem không nhiều lắm, nhưng không thể tránh khỏi bị trường phái thần thoại hồng hoang ảnh hưởng.

Nhưng từ ủy thác thư, Tề Lâm hiểu được những gì phái hồng hoang nói đều là vô nghĩa.

Lợi hại nhất đại~BOSS Đạo Tổ Hồng Quân hoàn toàn là bịa đặt ra.

Bị tiểu thuyết internet bôi đen nhiều nhất Nguyên Thủy Thiên Tôn mới thật sự là lão đại của thần tiên, chúa tể thiên giới, trước khi vũ trụ sinh ra thì đã tồn tại, cho nên mới được gọi là nguyên thủy, ý là thuỷ tổ của tất cả. Mà hắn dùng đại đạo huyền diệu đến giáo hóa chúng sinh, vì vậy được gọi là Nguyên Thủy Thiên Tôn Về phần Ngọc Hoàng đại đế, địa vị gần với Nguyên Thủy Thiên Tôn nên chính là một siêu cấp đại thần, lại bị thế gian đánh giá thấp.

Tuy rằng còn kém Nguyên Thủy Thiên Tôn, nhưng ngoại trừ Nguyên Thủy, Ngọc Đế thật đúng là biết sợ người nào.

Ngọc Hoàng đại đế, toàn bộ danh xưng là "Hạo Thiên kim khuyết vô thượng chí tôn tự nhiên hay có thuyết gọi là Ngọc Hoàng thượng đế", chúa tể chân chính của thiên địa sau Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Ngọc Đế cứu giúp dân chúng, độ hóa chúng sinh, sống qua tỉ kiếp, mới thành thiên cổ nhất thánh. Hắn thống ngự chư thiên, thống lĩnh vạn thần, chúa tể thiên địa, khai hóa vạn thiên, hành thiên chi đạo, bố thiên chi đức, Tạo Hóa vạn vật, tế độ đàn sinh, cân nhắc Vạn Giới, thống ngự vạn linh, mà vô lượng độ người, là thiên giới chí tôn chi thần, vạn Thiên Chí Tôn chúa tể.

Quyền thế địa vị hiển hách như vậy, hoàn toàn không phải là đồng tử của Đạo Tổ, đây thuần túy là nói xấu ngọc đế.

Nhưng mà rất hiển nhiên, Ngọc Đế càng bất mãn đó là hình tượng của mình bên trong Tây Du Ký, đó mới gọi là hủy hết uy nghiêm, dĩ nhiên bị một con khỉ đánh đến bó tay hết cách, hơn nữa còn phải dựa vào Phật tổ đến thay mình giải vây.

Thực lòng mà nói, sau khi biết hết thảy, Tề Lâm đều bội phục hàm dưỡng của Ngọc Đế, dĩ nhiên không có trả thù Ngô Thừa Ân.

Xem ra theo như lời của Tôn Ngộ Không, Ngọc Hoàng đại đế là một người hiền lành đúng là không giả.

Chỉ là Thánh Nhân vô tư, cũng vậy không thể nào chịu nhục.

Bọn họ tu dưỡng có thể khống chế được chính bản thân, nhưng nên có phẫn nộ vẫn là phải có.

Cho nên trên Danh Sách Người Bị Hại Tại Chư Thiên Vạn Giới, mới có thể thấy được ủy thác của Ngọc Đế.

Mà Ngọc Đế cho ra thù lao đặt cọc với hắn mà nói quả thực không đáng nhắc tới, lại là Luyện Khí Quyết cơ bản nhất của luyện khí sĩ, loại công pháp cơ bản này, trong mắt hết thảy người tu tiên đều không đáng tiền.

Nhưng Tề Lâm thích.

Hắn không kén chọn, hắn muốn có loại pháp thuật tu tiên chính thống nhất, dù cho mới chỉ là giai đoạn luyện khí.

Từng bước từng bước một, hắn hiện tại cần nhất là bước vào tiên đạo.

Tề Lâm rất nhanh tiếp nhận cái ủy thác này, sau đó Tề Lâm liền thấy bên trong gian phòng của mình xuất hiện một người mặc long bào.

Tề Lâm thấy không rõ khuôn mặt người này, nhưng hắn lập tức hiểu rõ, đây là Ngọc Hoàng đại đế.

Truyền thuyết Ngọc Hoàng đại đế thống ngự chư thiên, có thể tùy thời hiển hóa tới Vạn Giới, hôm nay vừa thấy, quả nhiên không giả.

Tề Lâm lập tức hành lễ.

Ngọc Đế khoát khoát tay, thanh âm uy nghiêm mà rõ ràng.

- Thì ra là ngươi, ta nghe con khỉ kia nhắc qua. Không nghĩ tới pháp bảo do Nữ Oa nương nương luyện chế thậm chí ngay cả ý niệm của trẫm đều có thể lấy ra, cũng được, đây là cơ duyên của ngươi, trẫm cũng sẽ thành toàn ngươi. Nếu như ngươi thật có thể làm cho trẫm thoả mãn, sau khi chuyện thành công trẫm sẽ ban thưởng ngươi Trúc Cơ công pháp chính thống nhất, cho ngươi chân chính bước vào tiên đạo.

Tề Lâm đại hỉ:

- Đa tạ Ngọc Đế, tiểu tử nhất định dùng hết toàn lực, chỉ là không biết Ngọc Đế muốn giáo huấn Ngô Thừa Ân đến mức nào?

- Cũng không cần làm khó hắn quá mức, Ngô Thừa Ân chỉ là cơ duyên xảo hợp, linh hồn cùng Tiên Giới sinh ra một phần cộng minh, đã biết con khỉ tồn tại, đối với cụ thể chuyện đã xảy ra hắn cũng không rõ ràng lắm.

Về sau con đường làm quan của hắn không thuận lợi, ngay lúc đó hoàng đế nhân gian là Gia Tĩnh lại tai điếc mắt hoa, cho nên hắn mượn Tây Du Ký để châm chọc thời thế, trẫm lại là bị tai bay vạ gió.

Ngọc Đế đơn giản nói mấy câu, khiến cho Tề Lâm biết Tây Du Ký nguyên nhân.

- Về phần giáo huấn hắn thế nào, chính ngươi tự làm là được. Trẫm ra tay là ỷ lớn hiếp nhỏ, nhưng Ngô Thừa Ân quả thực xâm phạm danh dự của trẫm, trẫm nhờ ngươi vì trẫm lấy lại công đạo, Thiên Đạo cũng cho phép. Cường giả không thể vì lực lượng cao hơn mà khi dễ người khác, người yếu cũng được bởi vì mình nhỏ yếu mà không kiêng nể gì cả, đây mới là Thiên Đạo.

- Ngọc Đế nói đúng, tiểu tử sẽ suy nghĩ cẩn thận rồi làm.

Tề Lâm trong lòng đã có một ý nghĩ, sau đó hắn hỏi một cái vấn đề mà bản thân còn không có nghĩ thông suốt:

- Chỉ là nếu tiểu tử thay đổi ảnh hưởng của Tây Du Ký, không biết là đối với địa cầu hiện tại sinh ra ảnh hưởng như thế nào?

Hắn cũng không muốn làm tội nhân thiên cổ.

Ngọc Đế bỏ đi lo lắng của hắn:

- Sẽ không, vũ trụ mênh mông vô ngần, hàng tỉ bình hành thời không giao nhau vận hành, ngươi có thể thay đổi, cũng chỉ là một bình hành thế giới lịch sử mà thôi. Đây đối với trẫm mà nói kỳ thực không có ích lợi gì, trẫm từ lâu đã bỏ qua chuyện này, nay cho ngươi đi làm, cũng chẳng qua là vì ban thưởng một đoạn cơ duyên cho ngươi.

Tề Lâm vội vàng xác nhận, sau đó cho Ngọc Đế một cái kết luận:

Đây là một nam nhân kiêu ngạo mà chân thật.

Không thèm để ý người khác bôi xấu bản thân, đồng thời còn chỉ điểm mình.

Nhưng mà Tề Lâm đương nhiên sẽ không ngu đến mức nói ra loại ý nghĩ này, hắn cho rằng Ngọc Đế kỳ thực đã rất giỏi rồi, đổi thành hắn có quyền thế như Ngọc Đế, không nói thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, nhưng ít ra cũng không thể để cho người ta vũ nhục bản thân.

Ngọc Đế có thể nhịn đến bây giờ, còn để cho Tề Lâm không làm quá phận, đã rất nhân từ, theo Tề Lâm nghĩ đây chính là ý chí của Thánh Nhân. Tề Lâm nghe được Ngọc Đế nói tiếp:

- Ngươi đã tiếp nhận nhiệm vụ này, vậy hãy yêu cầu xuyên qua thời không. Trẫm kiến nghị ngươi hay hãy lựa chọn dùng linh hồn xuyên qua, dù sao thân thể ngươi bây giờ cũng không có sức tự vệ gì, đi qua cũng không có giá trị gì.

Ngọc Đế kiến nghị, Tề Lâm tự nhiên phải nghe.

- Xin hỏi Ngọc Đế, tiểu tử nếu xuyên qua, sẽ nhập hồn vào người nào?

- Ủy thác thư sẽ tự động giúp ngươi lựa chọn, bình thường mà nói, hẳn là chọn một người tội ác chồng chất chết không có gì đáng tiếc hoặc là thi thể vừa mới tử vong không lâu, như vậy chí ít sẽ không đối với phương thế giới này tạo thành ảnh hưởng tệ hơn.

Tề Lâm đã hiểu, từ hắn và Tôn Ngộ Không, Ngọc Đế tiếp xúc, những thần tiên này đều là chính nghĩa trận doanh, tối đa là Tôn Ngộ Không làm việc tương đối càn rỡ, mà Ngọc Đế quy củ quá nặng.

Như vậy tốt vô cùng.

Cùng Tề Lâm nói rõ ràng xong, Ngọc Đế liền biến mất.

Tề Lâm suy tư rất lâu, chuẩn bị tốt xong, sau đó lựa chọn xuyên qua.

Sau một khắc, Tề Lâm trước mắt tối sầm.

Chờ đến lúc hắn tỉnh lại, cảm giác đầu tiên là thật là mềm.

Tề Lâm trợn mắt, sau đó trợn mắt, há hốc mồm.

Đây là một cái giường lớn cổ kính, mà trên giường có bốn mỹ nhân không mặc quần áo.

Hắn dĩ nhiên là bị mỹ nhân vờn quanh, hưởng hết diễm phúc.

Ký ức khổng lồ đột nhiên ùa hết vào đầu óc của hắn.

Một canh giờ sau, Tề Lâm không biết là nên khóc hay nên cười.

Quả như Ngọc Đế nói, hắn nhập hồn vào một người xấu tội ác chồng chất.

Gia Tĩnh một khi lớn nhất gian thần —— con trai của Nghiêm Tung Nghiêm Thế Phiên.

Nghĩ đến bộ phim Đại Minh Vương Triều năm 1566, Tề Lâm lẩm bẩm:

- Không nghĩ tới, bản thân không cẩn thận liền thành Tiểu Các Lão.