Quay lại thời gian một chút.
Tôn Ngộ Không sau khi trở lại Tiên Giới, cảm giác hình như có cái gì không đúng.
Hình như mình đã quên gì đó thì phải?
Quên cái gì đâu nè?
Vừa lúc đó, trước mặt Tôn Ngộ Không đột nhiên xuất hiện hình ảnh một người.
- Đại thánh, việc mà tiểu Tiên nhờ ngài nói cho Tề Lâm, ngài đã nói rồi phải không?
Thấy người này, Tôn Ngộ Không liền vỗ đầu một cái.
- Đệt bà, ta biết mình quên gì rồi.
Vương Canh nhất thời không nói gì.
- Bình thường thời kì dân quốc là thời không mà Cục Duy Ổn chiếu cố trọng điểm, Nữ Oa nương nương nể mặt Thần Thú Cua Đồng nên sẽ không đụng tới những thời không này, cho nên danh sách ủy thác sẽ đem Tề Lâm truyền tống đến biến dị thời không dân quốc, độ khó cũng sẽ tăng lên nhiều, cho nên tiểu Tiên mới cho ra loại thù lao như tiên thương. Chỉ là loại chuyện này liên quan đến tin tức Tiên Giới, Tiểu Tiên không cách nào nói rõ trong ủy thác, nên mới phải nhờ Đại Thánh giúp tiểu Tiên nhắc nhở Tề Lâm một tiếng.
Tôn Ngộ Không cảm giác có chút ngượng ngùng:
- Ta sai ta sai, nhưng mà biến dị thời không dân quốc chắc là sẽ không quá mạnh phải không?.
- Sẽ không quá mạnh, cũng chỉ là Từ Chí Ma dùng một ngón tay là đủ bóp chết Tề Lâm luyện khí tầng ba mười lần mà thôi.
Vương Canh thở dài một hơi.
Tôn Ngộ Không sắc mặt thập phần đặc sắc.
- Ha ha, ta bên này còn có việc, trước hết không nói với ngươi, tạm biệt, tạm biệt...
Ngón tay Tôn Ngộ Không búng một cái, hình ảnh Vương Canh lập tức biến mất.
Kỳ thực hắn một ngón tay là có thể nghiền chết Vương Canh mười lần, nhưng Tôn Ngộ Không là một con khỉ biết nói đạo lý.
Vương Canh trước đó đã xin hắn giúp đỡ, hắn cũng đáp ứng giúp Vương Canh rồi, kết quả hắn quên...
Loại chuyện này thật sự là quá lúng túng.
Tôn Ngộ Không chỉ có thể vì Tề Lâm mà cầu khẩn:
- Tiểu tử, chúc ngươi nhiều may mắn, sống trở về lão Tôn lại bồi thường ngươi một chút chỗ tốt.
...
Quay trở lại hiện tại.
Dân quốc, thành Bắc Bình.
Hai canh giờ sau, Tề Lâm thất hồn lạc phách đi trên đường lớn ở thành Bắc Bình, giống như một thiếu nữ vừa bị “trùng kích” tàn bạo vậy.
Hắn cũng vừa bị “trùng kích” cực lớn.
Cùng tán gẫu với cư dân ở thành Bắc Bình, Tề Lâm coi như đã có một chút hiểu biết với thế giới này.
Đây không phải là một cái dân quốc bình thường a.
Chuẩn xác mà nói, đây không phải là một cái thế giới bình thường a.
Tôn Dật Tiên không phải là một thư sinh văn nhược, mà hắn là một cao thủ võ lâm tuyệt đỉnh.
Hắn được truyền thừa tuyệt học mà ở Trung Quốc hàng nghìn năm qua tất cả thiên tử đều học: Tiên Thiên Càn Khôn Công, còn học được võ học Hổ Khiếu Hoàng Quyền, bộ quyền pháp này được truyền ra lúc Cầu Nhiêm Khách chinh phạt Đột Quyết, gián tiếp đem tam thức Hổ Khiếu hoàng quyền truyền đến Châu Âu, hậu nhân Tào Tháo dùng ba chiêu Hổ Khiếu Hoàng Quyền mà chấn động cả Châu Âu.
Nói trở về thiết quyền vô địch Tôn Dật Tiên, hắn đem tam thức Hổ Khiếu Hoàng Quyền kết hợp với Tiên Thiên Càn Khôn biến hóa thành ngũ thức. Ngoài ra còn không ngừng hấp thu võ học phương tây để cải tiến, không nghĩ tới lại tẩu hỏa nhập ma, may là trước đó học được võ học của thế giới ngầm ở Mỹ, ngộ ra được "Minh Du":
- Minh Chuyển
cùng "Minh Tưởng" tam thức tâm pháp, cùng hai chiêu ngoại công tự xưng là "Minh Quyền":
- Minh Thối
, và một chiều phòng ngự như Thiết Bố Sam, gọi là "Minh Thân", về sau gọi là "Tam Minh Công Pháp", thiết quyền vô địch Tôn Dật Tiên từ đó hiệu lệnh thiên hạ hào kiệt, sáng lập "Đảng Quốc Minh".
Nhưng thiên hạ cũng không vì thiết quyền vô địch Tôn Dật Tiên mà đình chỉ hỗn loạn, đại quân phiệt ở Bắc Dương là Viên Hạng Thành có quân lực cực lớn, đồng thời cơ duyên xảo hợp tu luyện được Thiên Ma Thần Công, ma công này truyền qua nhiều đời, sau này truyền đến đảo quốc lại càng trở nên hung tàn độc ác hơn, Tôn Dật Tiên chu du khắp nơi, trải qua nhiều thăng trầm, hiểu được nỗi khổ của sinh linh nên mới trở thành võ lâm chí tôn, mà Viên Hạng Thành vì muốn mau chóng luyện được Thiên Ma Thần Công, mà bất chấp nghịch luyện thần công, rốt cuộc trải qua nhiều lần tẩu hỏa nhập mà cùng vô số thi thể mà luyện thành tà công này.
Tôn Dật Tiên và Viên Hạng Thành, chính là hai đại cao thủ mạnh nhất đầu thời kì dân quốc. Viên Hạng Thành dù chết, nhưng Tôn Dật Tiên nhưng cũng vì so tài với Viên Hạng Thành mà thân chịu trọng thương, tuy rằng sống lâu hơn mười năm so với Viên Hạng Thành, nhưng cũng lực bất tòng tâm, vào năm ngoái, năm 1925, không gắng gượng được mà qua đời.
Sau khi Tôn Dật Tiên qua đời, vì tranh đoạt chức võ lâm chí tôn mà hắn lưu lại, thiên hạ quần hùng đều nổi lên tranh giành, nhưng hiện nay hi vọng lớn nhất vẫn là đệ tử cuối cùng của Tôn Dật Tiên—— được xưng thối phá sơn lâm Tương Trung Chính...
Đương nhiên, Tề Lâm biết đây chỉ là tạm thời, rất nhanh, Thiên Ma truyền nhân liền sẽ leo lên sân khấu...
Khụ khụ, hơi lạc đề.
Những thứ này, cùng Tề Lâm đều không có quan hệ gì.
Hắn khó chịu là vì cái này thế giới đối với hắn quá không hữu nghị.
Danh nhân hơi chút nổi danh ở thời dân quốc, đều là cao thủ trong chốn võ lâm.
Cho nên chủ nhân băng thất Lương Khải Siêu cũng là một người nổi danh trên võ lâm, tuy rằng còn so ra còn kém cao thủ hàng đầu như Tôn Dật Tiên, Viên Hạng Thành, nhưng cũng đã là cao thủ hiếm thấy hiện nay.
Mà Từ Chí Ma, lại trùng hợp là truyền nhân duy nhất của Lương Khải Siêu.
Đậu má, muốn ta phải làm sao đây?
Tề Lâm nhìn ông trời, khinh bỉ giơ ngón giữa.
Dựa theo ủy thác đặt ra, không làm được ủy thác, là không có khả năng trở về địa cầu.
Chẳng lẽ muốn lão tử theo đám cao thủ này đánh lấy thiên hạ à?
Nhưng thiên hạ không phải là dễ đánh như vậy a.
Tề Lâm có thể tưởng tượng, nhìn ra ngoài Trung Quốc, những cao thủ của quốc gia khác trên khắp thế giới khẳng định cũng đếm không xuể.
Lạc Anh Thần Phủ Washington, Ma Âm Nhiếp Tâm Roosevelt, Nghịch Thiên Thần Chưởng Hitler...
Con mẹ nó, dân quốc quá nguy hiểm, ta muốn trở về địa cầu a.
------
Cẩu ca truyenyy, 4/1/2018