Sau khi xem hết tư liệu, Tề Lâm đã không còn gánh nặng trong lòng.
Hắn không phải là thẩm phán tội lỗi của Từ Chí Ma, nhưng ra tay với một người cặn bã như vậy hắn sẽ không có cảm giác tội lỗi gì cả.
Nhưng mà Tề Lâm vẫn phải chuẩn bị đầy đủ cho chuyến đi.
Bệnh nghề nghiệp của luật sư, khiến cho hắn có thói quen luôn chuẩn bị trước những thứ cần thiết, lo trước khỏi hoạ.
Dù sao hắn cũng đã có không gian giới chỉ, không cần phải mang vác nặng nhọc.
Lần này hắn chuẩn bị dùng thân thể để xuyên qua, lần trước đi triều Đại Minh, hắn khi đó không có bất kỳ năng lực tự vệ gì, mới phải lựa chọn nhập hồn.
Hiện tại hắn đã là luyện khí tầng ba, còn có không gian giới chỉ làm phụ trợ, chỉ cần chuẩn bị thật tốt, thì sẽ làm việc tốt hơn nhiều so với việc phải nhập hồn vào thân thể người khác.
Tề Lâm chuẩn bị tốn thời gian đến ba ngày, chuẩn bị một loạt đồ đạc, trong đó không thiếu vật phẩm vi phạm lệnh cấm của quốc gia.
Nhưng với kỹ thuật internet và thần thông của Tề Lâm bây giờ, thì lệnh cấm đối với hắn mà nói đều không có tác dụng.
Tuy rằng có một chút khó khăn, nhưng hắn vẫn thuận lợi lấy được toàn bộ vật mình cần.
Sau đó, hắn bắt đầu nghiêm túc cân nhắc một vấn đề:
Mình có nên làm thêm một số việc hay không?
Mặc dù đối với rất nhiều nhà văn mà nói, dân quốc là thời hoàng kim của giới văn học, nhưng Tề Lâm vẫn luôn dè bỉu chuyện này.
Ở trong lòng hắn, niên đại đó chỉ có sỉ nhục và hi sinh.
Có thể Từ Chí Ma là tác giả tiêu biểu của thời đại đó, nhưng Tề Lâm lại muốn những tác giả ở thời đại đó càng ít càng tốt.
Mà hắn lại có thể làm một số chuyện.
Chỉ là không biết sẽ tạo thành ảnh hưởng gì, hắn cũng không biết có được phép làm hay không.
Thời điểm Tề Lâm đang suy nghĩ, máy vi tính của hắn đột nhiên mở ra.
Rất nhanh sau đó, Tôn Ngộ Không xuất hiện ở trong máy vi tính, hai chân bắt chéo nhìn hắn.
- Tiểu tử, ngươi nhận ủy thác của Vương Canh?
- Đại thánh tin tức thật đúng là linh thông.
Tề Lâm cười khổ.
Tôn Ngộ Không khoát khoát tay:
- Lão Tôn cũng không có bản lĩnh như vậy, là Nữ Oa nương nương thông báo ta, ngươi dù sao cũng là người mà ta tìm, cho nên lão Tôn ta đây phụ trách trực tiếp đối với ngươi, hiện tại ta phải trịnh trọng cảnh cáo ngươi một việc.
Tề Lâm đã đoán được Tôn Ngộ Không muốn nói cái gì.
Quả nhiên.
Tôn Ngộ Không nói thẳng:
- Lão Tôn có thể đoán được suy nghĩ của ngươi, ngươi muốn thay đổi đoạn lịch sử kia, muốn để cho quốc gia các ngươi ít chịu một ít khổ sở khó khăn. Nhưng mà nói cho ngươi biết, không được.
- Vì sao không được?
Tề Lâm không cam lòng hỏi một câu.
- Rất đơn giản, ngươi thay đổi Thiên Đạo đại thế, hành động này không có khác gì với những kẻ 'Rác rưởi'. Ở trong mắt Thiên Đạo, trong người trong nước các ngươi là người, người Nhật Bổn cũng là người, Thiên Đạo chí công, không cho phép xuất hiện có người mượn lỗ thủng thời không thay đổi lịch sử.
- Vậy việc ta thay đổi lịch sử lần trước thì sao?
Tề Lâm biết Tôn Ngộ Không nói có đạo lý, nhưng hắn đương nhiên làm không được công chính vô tư.
- Việc ngươi làm ở Minh triều, là có Ngọc Hoàng đại đế ngầm đồng ý. Hắn chấp chưởng chư thiên, miệng ngậm thiên đạo, hắn ngầm cho phép, cho dù có hậu quả gì cũng do hắn gánh chịu, không liên quan đến ngươi. Nhưng lần này đi dân quốc, không có ai bảo bọc ngươi. Ngược lại, lại có đại năng bảo bọc đoạn lịch sử kia.
- Có ý gì?
Tề Lâm nghe không hiểu.
Tôn Ngộ Không cười:
- Tiểu tử, ngươi cho rằng gia nhập Cục Quản Lý Thời Không, vậy sẽ không cần sợ bất kì ai? Lão Tôn ta nói cho ngươi biết, Cục Quản Lý Thời Không quả thực trâu, nhưng Tiên Giới không phải là không có tổ chức có thể chống lại Cục Quản Lý Thời Không, ví dụ như Cục Duy Ổn (Cục Duy Trì Sự Ổn Định, sẽ viết tắt là Cục Duy Ổn).
- Cục Duy Ổn?
- Đa số thần tiên ở Tiên Giới yêu thích hòa bình đều gia nhập tổ chức này, Tiên Giới ở địa cầu các ngươi chính là theo phái chủ hòa. Bọn họ tôn trọng hòa bình, chán ghét chiến tranh, phản đối tất cả hình thức gây ra hỗn loạn. Người nào gây ra hỗn loạn, bọn họ liền tiêu diệt người đó. Mấy tên có ý đồ thay đổi lịch sử như ngươi, Cục Duy Ổn đã tiêu diệt vô số lần. Bọn họ tôn chỉ chính là coi sự duy trì ổn định là nhiệm vụ trọng yếu nhất.
- Nói như vậy Nguyên Thủy Thiên Tôn cùng Nữ Oa nương nương là phái chủ chiến? Bọn họ là phái chủ chiến, phải chủ hòa còn có thể đấu thắng phái chủ chiến?
- Thiên Tôn cùng nương nương đương nhiên là lợi hại nhất,
Nhưng Cục Duy Ổn lại hợp ý các tiên. Hơn nữa cục trưởng Cục Duy Ổn, cũng là siêu cấp đại thần có địa vị ngang với Thiên Tôn và nương nương.
- Người nào vậy?
Tề Lâm suy đoán chẳng lẽ là Linh Bảo Thiên Tôn hoặc là Đạo Đức thiên tôn.
Kết quả Tôn Ngộ Không cho ra đáp án để cho hắn trực tiếp quỳ.
- Thiên Đạo ý chí hóa thân, thần thú mạnh nhất Vạn Giới—— Thần Thú Cua Đồng.
- Đại thánh, ngươi lại trêu chọc ta!
- Lão Tôn ta không có rảnh rỗi như vậy, ngươi không viết tiểu thuyết nên không biết, hỏi bạn gái của ngươi xem, Thần Thú Cua Đồng có phải thật lợi hại.
Tề Lâm lau mồ hôi lạnh trên đầu.
- Đồ chơi này thật sự tồn tại à?
- Đương nhiên tồn tại, hơn nữa ý chí Thần Thú Cua Đồng chiếu rọi chư thiên, ảnh hưởng vô số người. Các quân gia trên Địa Cầu của ngươi có chế độ dân chủ nghiêm ngặt như vậy, đều là bị ý chí của Thần Thú Cua Đồng ảnh hưởng. Đừng nên đấu với Cua Đồng, nó đại biểu cho ý chí Thiên Đạo, cho dù là Thiên Tôn cùng nương nương cũng phải cho nó thể diện, càng không cần phải nói loại tiểu tốt như ngươi.
Tề Lâm triệt để hành quân lặng lẽ.
- Đại thánh, ta đã hiểu, ta sẽ không làm chuyện ngu xuẩn.
- Vậy là tốt rồi, ngươi là ta tiến cử, lão Tôn vẫn hi vọng ngươi có thể phi thăng Tiên Giới. Thiếu niên, nỗ lực lên.
Tôn Ngộ Không ủng hộ tinh thần Tề Lâm, sau đó liền nhanh chóng biến mất.
Lưu lại Tề Lâm một người ở trong phòng điều chỉnh tâm tình.
Hoàn hảo là tố chất tâm lý của Tề Lâm vô cùng tốt, hắn điều chỉnh xong tâm tình của mình, sau đó lập tức lựa chọn xuyên qua.
Loại khó chịu này, chỉ có thể phát tiết trên người Từ Chí Ma.
Cặn bã nam, ta tới rồi.
Tề Lâm lựa chọn thời gian xuyên qua là năm 1926, là năm mà Từ Chí Ma và Lục Tiểu Mạn kết hôn.
Lúc này Vương Canh đã tuyên bố rời khỏi, bọn họ sẽ đính hôn trong đêm thất tịch năm nay, ngày 10 tháng 3 sẽ kết hôn.
Tề Lâm tới trước đêm thất tịch một tuần, xuất hiện ở Thành Bắc Bình.
Trước khi tới, Tề Lâm đã điều tra tư liệu trên internet, lúc này Lâm Huy Nhân đang cùng Lương Tư Thành đọc sách tại đại học Pennsylvania ở nước Mỹ.
Hắn muốn biến thành hình dạng của Lâm Huy Nhân, sau đó gọi Từ Chí Ma ra, trực tiếp làm việc là xong.
Về phần hình dạng của Lâm Huy Nhân, dân quốc tuy rằng lạc hậu, nhưng cũng có camera đen trắng.
Chỉ cần để cho hắn nhìn thấy một tấm ảnh chụp Lâm Huy Nhân là xong.
Nhưng để cho Tề Lâm không có nghĩ tới là, hắn vừa mới xuất hiện ở thành Bắc Bình, liền nghe có người đang nói:
- Các ngươi nghe nói không? Tiểu thư Lâm Huy Nhân lại tổ chức đại hội luận võ.
- Rất bình thường a, Lâm Huy Nhân tiểu thư là đệ nhất danh viện ở Bắc Bình, hơn nữa còn rất tâm đầu ý hợp với Từ Chí Ma - đệ tử của chủ nhân băng thất Lương Khải Siêu, nàng tổ chức đại hội luận võ, toàn bộ cao thủ ở thành Bắc Bình đều có thể xua như xua vịt.
- Đáng tiếc, đại hội luận võ lần này không được hấp dẫn lắm, sẽ không xuất hiện tuyệt đỉnh tranh phong như trận giữa thiết quyền vô địch Tôn Dật Tiên và tái thế Bá Vương Viên Hạng Thành.
- Đúng vậy, sau khi Tôn Dật Tiên và Viên Hạng Thành mất, thực lực võ lâm suy nhược rất nhiều a.
- Không biết cùng Tôn Dật Tiên tề danh nam quyền bắc thối, thối phá sơn lâm Tương Công Chính có phải cũng lợi hại như lời đồn thật không? Thật hy vọng có thể nhìn thấy hắn trên đại hội luận võ này.
Người chung quanh nghị luận ầm ĩ.
Mặt Tề Lâm có chút tái rồi.
Hình như thời dân quốc này, hoàn cảnh có gì đó không đúng a...
------
Cẩu ca truyenyy, 4/1/2018