Chương 7: Cầu Hôn (thượng)

Người đăng: master.viethiepho@

Trong một điện phủ thần bí ở Tiên Kiếm Tông lúc này cũng đang có một cuộc họp năm người. Đứng dưới điện là Tư Không Bác, Tư Không Viễn và Tư Đồ Khải, ba trong bốn Đại chân truyền đệ tử, Mộ Dung Uyển không biết tại sao không có mặt. Thượng điện là một nam tử ngồi trên ghế ngọc, thân vận cẩm y, dung mạo chưa quá ba mươi. Nam tử khuôn mặt như đao khắc, mắt quắc mày hổ, một bộ phong thái uy nghi. Người này là Tư Không Kiến, Đại gia chủ của Tư Không gia tộc.

Tư Không Viễn đem mọi sự trong tông và trong gia tộc báo qua một lượt. Đồng thời cũng đưa ra cách sách lược của mình với từng sự việc. Người đàn ông ngồi trên ghế ngọc lắng nghe kĩ càng, thi thoảng gật gù tán thành, cũng có lúc cau mày nhăn trán. Tư Không Viễn trình bày xong cũng không thấy ông nói gì liền đứng về chỗ của mình.

Một lúc sau Tư Không gia chủ cất tiếng: “Chuyện của Tiên đạo môn đối với chúng ta các ngươi có suy nghĩ thế nào.”

Tư Không Viễn mới trình bày xong, lúc này lại đề xuất suy nghĩ của mình:
“Tiên Hoàng mới củng cố quyền lực là giả, muốn đem thế lực bên ngoài ép xuồng mới là thực. Trong tứ Tông, Tiên Kiếm Tông chúng ta đứng đầu. Tiên Đạo dè bỉu chúng ta, nhưng lại ban bố lợi ích cho ba tông còn lại, khiến cho ba tông kia quay lưng với chúng ta mà thuận theo Tiên Đạo.”
Cùng lúc áp chế bốn tông là khó, Tiên Đạo chỉ khai đao trên Tiên Kiếm Tông mà thôi. Nhưng Thượng tông một lòng trù dập một tông môn, thì sẽ khiến cho các tông môn khác tâm ý nguội lạnh, tất sẽ phản kháng. Lâm Vân Phong mượn cớ thi hành chính sách cải tổ của Tiên Hoàng, phần lớn lợi ích của Tiên Kiếm bị thu về, sau đó lại được phân phát cho các tông môn khác, lớn nhỏ đều có phần. Tam tông còn lại được hưởng lợi không ít, không những không bất bình cho Tiên Kiếm mà còn ủng hộ Tiên Đạo, tỏ rõ thái độ xa lánh với Tiên Kiếm Tông.

Nam tử nghe xong gật gù, nhưng cũng không có bình luận, ánh mắt quét qua hai đệ tử còn lại. Tư Đồ Khải một bộ trầm mặc, không có ý định nói gì. Tư Không Bác đứng ra nói:

“Kể từ khi Thiên Hoàng rời vị, Tiên Đạo một phái phân năm. Trong tứ tông, thực lực của chúng ta mạnh nhất, mấy vạn năm nay càng gần với Tiên Đạo. Bạch Hoàng vừa mới lên ngôi đã nóng lòng củng cố quyền lực, áp chế Tiên Kiếm chúng ta trong khi thực lực của bọn họ không có gì thăng tiến, thì quả là kì lạ.
Lại nói việc Viêm Hoàng nhường vị cũng rất bất ngờ. Phải chăng Tiên Đạo đang cố tình hư trương sức mạnh để che đậy điều gì đó?”

Tư không Viễn nghe ra ý tứ của Mộ Dung Uyển từ lời nói của Nhị sư huynh, thầm không khỏi suy nghĩ, hắn liếc nhìn Tư Không gia chủ.
Tư Không Viễn nghe ra lời nói của Nhị sư huynh có ý tứ của Mộ Dung Uyển bên trong đấy thì không khỏi suy nghĩ. Hắn liếc nhìn Tư Không gia chủ, thấy vẻ mặt của ông hiện lên sự tán thưởng, sắc mặt bớt đi vài phần nghiêm nghị, rõ ràng là câu trả lời này rất hợp ý ông. Tư Không Viễn cũng không muốn mất điểm nói: “Đường huynh nói rất hợp lí, nhưng không thể không tính tới Tiên Đạo Tông muốn nhân cơ hội này để thử lòng chúng ta. Tìm cái sơ suất của chúng ta khai đao.”

Người trung niên trên ghế ngọc nhãn thần sáng rực tinh quang, tỏa ra một khí thế bức người, điều mà Tư Không Viễn nói ông cũng nghĩ tới. Tiên Đạo Tông đưa ra một phép thử, muốn tước đi lợi ích, quyền hạn của Tiên Kiếm Tông. Nên nghe theo, hay là phản kháng. Tiên Đạo tông có phải đang lấp liếm sự suy yếu, hay muốn tìm chỗ sai vạch tội mình. Một quyết định lúc này có ảnh hưởng đến tương lai của mấy ngàn Tiên nhân, trăm vạn đồ tôn, tộc nhân.

- Vậy thì làm cho chúng không coi Tiên Kiếm ta là kẻ địch nữa. Cho bọn chúng thấy chúng ta với vị trí Tiên Đạo không hề có ý định uy hiếp.

Một âm thanh già nua vang lên khiến mấy người trong điện cảm thấy kinh hãi. Giọng nói ấy phát ra từ phía bậc điện cao nhất. Chỗ đó có bày hai cái lư hương, một chiếc bồ đoàn, ở trên tấm bồ đoàn là một ông lão mặc trang phục cổ xưa màu đen đang ngồi xếp bằng. Khuôn mặt ông khô gầy, râu tóc dài trắng như tuyết, ngay cả đôi hàng lông mày cũng bạc trắng rủ xuống tận cổ áo. Ông lão mắt nhắm nghiền, dù ngồi tại đó, nhưng lại tạo thành cảm giác hư ảo, như có như không tồn tại, nếu không phải tu vi cực cao thì sẽ không thể cảm nhận được sự hiện diện này, bởi bản thân ông lão và vùng không gian xung quanh đã hoàn toàn hòa hợp, trở thành một phần của tự nhiên. Ông lão ấy, chính là một trong Lục Tôn cổ đại, tổ sư khai sáng Tiên Kiếm Tông, vị lão tổ này vừa đưa ra một quyết định kinh người.

Không khí đại điện liền thay đổi. Không biết họ đã có sách lược gì, chỉ thấy khuôn mặt người trung niên cẩm bào thoải mái hơn nhiều, ngay đến trên khuôn mặt băng giá của Tư Không Bác cũng hiện lên ý cười.

Cuộc họp kết thúc, nhưng Tư Không Viễn vẫn còn nán lại, bởi y còn có điều muốn nói đối với hai vị chí tôn của Tiên Kiếm Tông: “Gia gia, phụ thân Viễn nhi có một thỉnh cầu mong hai người giúp cho.”

Tư Không Kiến nghe xong thì cười ha hả: “Nhân gian có câu: phù sa không chảy ruộng ngoài. Đợi đại sự xong ta liền thành toàn cho người.”

Tư Không Viễn mừng vui khôn xiết, cúi đầu hành một lễ lớn: “Đa tạ phụ thân ban ân.”

Tư Không Viễn là con trai của Tư Không gia chủ, và cũng là cháu nội của của Kiếm Tôn, đây không phải là bí mật gì trong Tiên giới.

  • * *

Thanh Uyên hầu hạ trong Tử Vân Điện một thời gian, liền đem công việc trong điện sắp xếp chu toàn. Tiên nhân sống trường sinh bất tử, thời gian phần lớn dành cho tu luyện nhưng cũng có những sở thích trà nước, thưởng hoa, nuôi tiên thú. Trong Tiên phủ những thức giải trí tao nhã ấy đều rất phổ biến.

Tử Vân sống trong điện một mình, mình nàng cũng không thể quản hết mọi chuyện được, lại thêm tính nàng đạm nhiên, trừ tu luyện ra, cũng không có để tâm đến nhiều thứ, thành ra chỗ ở của nàng có chút tiêu điều.

Từ khi có Thanh Uyên, không khí trong điện này đã có nhiều thay đổi. Tiên hoa, Thiên thảo được người chăm sóc, cắt tỉa, lại thêm các loại Tiên hạc, Tiên điểu vui ca ríu rít. Không gian thêm phần sức sống, bớt cái hiu quạnh lúc ban đầu.

Thanh Uyên gặp Vân Phong đến, nàng nghiêng mình cúi chào một tiếng “Công tử” rồi nói: “Vân tiểu thư hiện ở trong đạo phòng tu luyện. Để nô tỳ dẫn người đi gặp.”

Lâm Vân Phong nghe cách xưng hô của Thanh Uyên có phần buồn cười, nàng dùng cách xưng hô vẫn thường thấy ở Nhân gian, đã lâu Vân Phong không còn được nghe ai gọi như vậy nữa. Hắn cũng thấy thú vị, nữ yêu này cũng rất được việc, cải biến cả không khí của nơi này, có nàng chăm sóc, hắn thấy yên tâm về Tử Vân hơn.

- Ta không tới tìm Tử Vân, cứ để nàng tu luyện đi. Ngươi cùng ta nói chuyện một lúc.

Nghinh Tân Đình trong Tử Vân điện là nơi tiếp khách, có bày một bộ bàn ghế bằng Tiên Doãn thần mộc. Vân Phong ngồi trên ghế, nhìn Thanh Uyên tỉ mỉ chế trà. Nàng rót xong thì đứng một bên chờ công tử phân phó.
Nhấp một ngụm trà, linh khí ào ạt tan trong miệng, lại thưởng thức Tiên hoa ngào ngạt, nghe tiếng linh cầm thánh thót khiến lòng thư thái. Vân Phong thầm suy nghĩ, mình tu Tiên luyện đạo bấy lâu nay, không để ý đến những điều này, lại để cho Tử Vân phải sống tẻ nhạt giống mình. Sau này nhất định phải kiếm một số đạo đồng đem Tiên phủ mình sắp xếp lại.

Buông chén trà trên tay xuống, Vân Phong hỏi: “Thanh Uyên, ngươi làm sao tiến vào Tiên giới này?”

Tiên giới có những tiên linh cường đại, yếu nhất cũng có tu vi Tiên cảnh. Chúng là những sinh vật bản xứ của nơi này, không chỉ mạnh mẽ mà còn có trí tuệ cực cao. Tuy nhiên Tiên linh không thể hóa hình, bản thể của chúng đã là dạng hoàn mĩ nhất, nên không cần biến thành hình dáng nhân loại. Chỉ có yêu tu hạ giới mới có khả năng hóa hình nhân loại. Vậy nên vừa gặp Thanh Uyên, Vân Phong đã tường gốc tích của nàng.
Ngay từ lúc phát hiện ra thân phận tu yêu giả của Thanh Uyên, Vân phong trong lòng đã có ngờ vực, nhưng vì sau đó có nhiều sự việc, mãi đến lúc này mới thuận tiện hỏi.

Việc Vân Phong thu nhận Thanh Uyên nhìn có vẻ tùy tiện, nhưng một nhân vật tầm cỡ như hắn làm việc đều có những lí do của mình. Lại nói chỉ riêng một vấn đề trên cũng ẩn chứa nhiều việc hệ trọng liên quan.

Từ hạ giới tiến vào Tiên giới có hai con đường. Tu tiên giả độ kiếp thành công sẽ phá giới phi thăng, xuất hiện tại Phi Thăng Trì. Trên Tiên giới có sáu mươi tư Phi Thăng Trì ứng với ngần ấy số tòa Tiên thành. Tất cả chúng đều thuộc quyền quản lí của Tiên đạo tông, nên không thể có một trường hợp phi thăng nào mà Tiên Đạo Tông không nắm rõ. Mặt khác dưới hạ giới có Độ Kiếp phi thăng thì Tiên giới đều có cảm ứng. Tiên giới không cho phép Yêu giả dị tộc phi thăng tiên giới! Vậy nên Thanh Uyên không có khả năng tiến nhập bằng con đường này.

Con đường thứ hai là qua thông đạo nối liền nhân gian giới và Tiên giới, nằm ở Phiêu Miểu Phong. Khi xưa con đường này cho phép phàm nhân giả cũng có thể nhập giới. Ngày nay, Tiên giới không còn cho phép phàm nhân giả tiến nhập nữa. Đầu bên kia sớm đã bị phong tỏa, tuyệt không một kẻ nào có thể xâm nhập.

Hai con đường trên đều không khả thi. Vân Phong cảm thấy rất nghi ngờ.

Thanh Uyên hiện nay đã là nô tỳ của Tử Vân, người trước mặt cũng xem là một nửa chủ nhân của nàng, nàng cũng không có điều gì giấu giếm mà đem ra kể hết.

Quả nhiên như suy đoán của Vân Phong, tồn tại một con đường thứ ba. Ở dưới trần có một thế lực thần bí, có khả năng đưa người thường lên Tiên giới với một cái giá khổng lồ.
Tiên giới so với Nhân gian là một thế giới cấp cao hơn, không kể Tiên, Linh khí dồi dào, mà sinh linh sinh sống ở đây thọ mệnh kéo dài hơn rất nhiều. So với vật lộn ở hạ giới, tiến vào Tiên giới cơ hội để tiến thêm một bước của mỗi người là rất lớn. Theo như Thanh Uyên nói thì con đường này cũng không quá nghiêm ngặt, một tu yêu giả cường đại ở hạ giới như nàng có thể trà trộn vào được.

Vân Phong nghe xong một bộ mặt âm trầm, một cỗ uy áp bức nhân phát ra khiến cho Thanh Uyên kinh sợ quỳ xuống. Nàng trong lòng hoảng sợ vô cùng, không biết điều gì khiến vị đại Tiên này đột nhiên tức giận đến vậy. Người phía trước địa vị khủng bố bực nào, dù Tử Vân Tiên Tử có yêu mến nàng, nhưng người trước mặt một ý niệm liền có thể đem nàng bóp chết.

Vân Phong giọng thanh lãnh nói: “Xâm nhập Tiên giới trái phép, theo Tiên Quy mà tru diệt. Càng là Yêu giả, dị tộc gian trá xâm nhập Tiên giới, gặp phải giết.”

Thanh Uyên nghe Vân Phong phán quyết mình tội chết liền hồn vía lên mây. Nước mắt, nước mũi như mưa cầu xin tha mạng. Vân Phong một bộ lạnh lùng, khí thế cường giả phát ra khiến nữ yêu phải lạnh run.

Chợt có tiếng nói cất lên: “Tiểu Uyên giờ đã là nô tỳ của muội. Muội ban cho nàng thân phân người của Tiên giới, tội lỗi trước đây liền có thể đem xóa bỏ đi.”

Mây trắng rẽ lối, một thân ảnh mỹ lệ bước ra, nàng thân vận váy tím, chân đi kim hài, đích thị là chủ nhân của nơi này – Tử Vân Tiên tử.

Thấy Tử Vân đến, Vân Phong thu lại khí thế của mình, hướng Thanh Loan giọng nghiêm khắc: “Tiên tử ban cho ngươi thân phận, chuyện trước kia ta không truy cứu nữa. Sau này ngươi phải làm tốt bổn sự của mình, nếu phạm sai lầm thì cứ theo Tiên quy mà xử.”

Thanh Uyên nhặt lại được một mạng thì vui mừng khôn xiết, hết sức lạy tạ. Sau đó nàng vâng lời Tử Vân mà rời đi.

Lúc này chỉ còn lại Lâm Vân Phong, Tử Vân nói: “Huynh cố tình làm vậy phải không, để nha đầu đó một bộ hoảng sợ đến vậy.” Nàng là chủ nhân nơi đây, từ khi Vân Phong đến liền đã có cảm ứng, lúc y bùng phát khí thế thì nàng đã gần tới rồi. Mặt khác nàng hiểu tính cách của Vân Phong, một Tiên giả cường đại không dễ mất kiểm soát như vậy, hắn làm vậy chính là có ý đồ.

Vân Phong cười nhẹ, nói: “Tu yêu giả ngàn năm, xảo quyệt có thừa, không đề phòng không được. Nàng thiện tâm, thuần chất nếu không lập ân uy, sợ rằng sẽ khó khuất phục.”

Tử Vân biết Vân Phong luôn nghĩ cho mình, lòng vui sướng mắng yêu: “Huynh mới chính là lão yêu quái đó.”

Vân Phong cười ha ha một tràng, cảm thấy Tiên nữ biết đùa cũng đáng yêu vô cùng.

Rời Tử Vân Điện, Vân Phong một mực nghiêm nghị. Sự tình bên trong câu chuyện Thanh Uyên kể rất nghiêm trọng. Tồn tại một con đường tiến nhập Tiên giới mà Tiên Đạo không biết, khác nào kẻ trộm đào mật đạo qua mặt chủ nhà. Việc liên quan trong đó phức tạp vô cùng. Tạm thời mọi việc chưa rõ ràng, hắn không vội đề cập với Tử Vân kẻo nàng lại lo lắng, trước hết thì phải điều tra kĩ lưỡng rồi mới nói.

Thanh Uyên cũng không biết thế lực thần bí kia là ai, lại không rõ ràng nhập giới như thế nào. Một tổ chức bí mật, một con đường bí mật đối với người làm chủ như hắn không thể yên tâm được. Phải tìm ra được tổ chức và cách thức tiến nhập Tiên giới để ngăn chặn nó. Vân Phong mơ hồ thấy được một sợi dây liên kết chuyện này với các vấn đề xảy ra trong Tiên giới.

Trở về điện phủ, phân phó môn đệ đi điều tra. Vân Phong chờ đợi tin tức truyền về.

---