Người đăng: master.viethiepho@
Tiên Đạo Tông.
Trong một tiểu đình, Lâm Vân Phong lúc này đang dùng bữa với Tử Vân. Hai người
ngồi đối diện nhau, trên bàn bày biện một ít món trân phẩm, một bình Cam Lộ
Thủy, hai cái cốc tinh xảo bằng bảo ngọc chứa Tiên tửu sóng sánh màu đỏ hồng.
Vừa nhấp môi rượu, Vân Phong vừa thuật lại những điều hắn trải qua trong
chuyến rời tông môn lần này. Mọi chuyện hắn làm nàng đều ủng hộ, Vân Phong là
người tài trí vẹn toàn, mọi chuyện hắn đều xử trí rất ổn thỏa.
Vân Phong nói: “Tông chúng ta tình hình những năm gần đây không mấy cải thiện. Các tiên tông khác không ngừng có phi thăng giả bổ xung, còn chúng ta cả mấy chục năm nay không có một người. Không phải chúng ta yếu đi mà chính là các Tiên Tông kia đang mạnh lên rất nhanh. Sớm muộn sẽ hình thành thế khách lấn át chủ.”
Tử Vân rót thêm Tiên tửu cho sư huynh, nàng nói: “Dưới hạ giới không biết tình hình thế nào. Tán tu, tiểu tông môn tuy căn cơ nhỏ yếu, nhưng số lượng phải rất đông. Tuy mỗi thời một biến đổi nhưng số lượng phi thăng giả cũng không nên ít như bây giờ. Như vậy chẳng phải nhân tài hạ giới đều tụ tập dưới hết các đại tông ư.”
Vân Phong lắc đầu nói, Nhân gian giới tu luyện chia năm, người của Đại Tông chỉ chiếm hai phần. Hạ giới có hàng trăm, ngàn tông môn lớn nhỏ, vô số gia tộc tu luyện, không thể nào quy hết về thế lực tứ tông được. Lực lượng tán tu cũng chiếm số lượng đông đảo. Về lí, những thế lực này phi thăng đều sẽ lựa chọn Tiên Đạo tông, không thể nào cả mấy chục năm mới có một người gia nhập được.”
Ngũ Tiên Tông đã có phân chia. Người của tứ Tông chỉ có quyền thu nhận tiên nhân từ thế lực hạ giới của mình. Trong khi đó Tiên Đạo có quyền thu nạp hết thảy Tiên giả phi thăng. Vì cớ gì mà số người phi thăng ngoài thế lực Đại tông ít đến vậy. Tin từ dưới hạ giới đưa lên cũng không cho thấy có gì bất thường.
Tạm gác vấn đề này lại, Vân Phong đem sự tình ra nói tiếp: “Lúc này, tông môn thiếu vắng sư phụ, hàng ngũ cao thủ vô thượng của chúng ta không còn giữ được áp đảo so với bốn Tiên tông kia, tình thế lại càng bất lợi.
Các đại trưởng lão cũng không hài lòng về việc sư bá kế vị. Lần nhường vị trước gây ảnh hưởng không nhỏ, dẫn đến lần này đột ngột xảy ra, không khỏi khiến cho nhiều người cảm thấy hồ nghi. Chỉ e nếu tin tức sư phụ lưu lạc không rõ tung tích lộ ra sẽ khiến Tiên giới đại loạn.”
Tử Vân nghe ra tình huống lúc này thật sư không mấy lạc quan, Tiên Đạo Tông lúc này như một mái nhá quá lớn mà không đủ cột chống, chỉ cần một tác động mạnh liền có thể đem nó sập xuống. Vị trí và quyền lợi của Tiên Đạo tông thực quá hấp dẫn trong mắt chúng Tiên, nếu không có đủ trụ cột liền khó mà giữ được tất cả. Việc buông bỏ quyền lực tuyệt đối khác nào đem đánh đồng Tiên Đạo xuống hàng tông môn bình thường. Nàng nói: “Tình hình trong tông khó khăn như vậy, muội thân là con gái Tiên Hoàng cũng phải chịu trách nhiệm với tông môn.”
Lâm Vân Phong cười nói: “Việc trong tông đã có huynh và sư bá cùng các vị
trưởng lão gánh vác. Muội cũng không nên coi nghiêm trọng quá, chúng ta đã sớm
có đối sách cho mọi việc.
Trong Tứ Tông thì Tiên Kiếm môn có thế lực mạnh nhất, cũng sở hữu lắm tham
vọng nhất, trước mắt ta muốn kiềm chế chúng lại. Nếu không sau này Tiên Kiếm
Tông sẽ uy hiếp đến Tiên Đạo Tông. Nhân việc tân Tiên hoàng kế vị muốn chỉnh
đốn lại Tiên giới, ta đem quyền lực của Tiên Kiếm môn thu bớt lại.”
Tử Vân nghe thế vẫn không hết lo âu nói: “Tiên Kiếm Tông là đầu sỏ của tứ tông. Thế lực này như một con rồng, huynh áp chế nó có thể khiến nó trở mình cắn lại. Huynh phải thật cẩn thận.”
Vân Phong cũng biết điều đó, hắn không bao giờ xem thường con quái vật này cả.
Tiên Kiếm Tông là thủ lĩnh của tứ tông, chuyện khi xưa Tiên Đạo Tông tan vỡ
thành Ngũ Tông cũng có bàn tay của Tông chủ Tiên Kiếm Tông. Người này là kẻ có
vai vế sánh với sư phụ, Lâm Vân Phong không thể nào đụng tới được.
Hắn mượn việc Bạch Hy Tiên Hoàng kế vị, để thâu tóm quyền lực về Tiên Đạo
Tông, phân bố lại các lợi ích cho môn phái của mình. Việc này cũng được sự ủng
hộ của Bạch Hy Tiên Hoàng nên mọi việc diễn ra rất thuận lợi. Tiên Kiếm Tông
ngoan ngoãn giao ra rất nhiều lợi ích, điều này thuận lợi quá khiến cho hắn
cảm thấy bất an. Chính hắn cũng không nói ra điều này sợ làm Tử Vân thêm lo
lắng.
Hắn gắp cho Tử Vân một miếng mỹ thực, rồi nói: “Việc sư phụ mất tích vô cùng tuyệt mật, bên ngoài chỉ biết người bế quan tham ngộ bí ảo của Thiên địa. Một lần bế quan là cả ngàn năm, uy sư phụ vẫn còn đó, đủ khiến kẻ khác phải dè chừng. Chỉ cần ta đạt tới cảnh giới Chí Tiên liền có thể đem cục diện thiếu cao thủ trông tông bình ổn. Đến khi đó dù chuyện sư phụ mất tích không giấu được, thì các tông cũng không thể làm gì được.”
Hai người cũng không đề cập đến chính sự nữa. Lâm Vân Phong lúc này mới đem Thanh Uyên (Uyên trong chim uyên chứ không phải là vực thẳm nhé) ra giới thiệu với Tử Vân. Tử Vân Tiên tử một mình sống trong Vân Đài này cũng cô quạnh. Dù là Tiên nhân cũng thường có hầu đồng phục dịch, nhưng Tử Vân sinh ra không nhiễm bụi trần, người phàm không thể nào phục dịch nàng được, mà Tiên nhân không ai muốn làm việc như thế. Vậy nên ngoài phụ thân và Vân Phong đối tốt với nàng, nàng hầu như mọi sự đều phải một mình.
Thanh Uyên yêu giả phi thăng, cũng đạt đến Tiên giả trung kì cảnh giới, trong người có huyết mạch Thanh Loan Thượng cổ cao quý. Nàng có dung mạo thanh tú, cử chỉ hiểu biết phép tắc liền khiến Tử Vân thấy yêu thích. Dù sao nàng ở Tiên giới này cũng ít có nữ tử bầu bạn, mới gặp liền sinh cảm tình, đem thu nhận Thanh Uyên làm thị nữ.
Thanh Uyên cũng là người khôn khéo, chẳng mấy chốc đã lấy lòng được vị chủ nhân này. Nàng có lịch duyệt mấy ngàn năm hạ giới, đối với một nữ Tiên chưa từng rời khỏi Tiên môn như Tử Vân việc chiều lòng quả không khó, hai người tâm sự một hồi thì coi nhau như tỉ muội.
Tử Vân hết sức hiếu kì trước những câu chuyện của Thanh Uyên về cuộc sống hạ giới, dù rằng nàng từng được Đại sư huynh kể nhiều lần về nó. Nhưng đối với một người ham mê tu luyện như Vân Phong, trừ bỏ tuy luyện, tiến giai thì chẳng có gì là hắn quan tâm, vậy nên những chuyện hắn biết chỉ dừng lại ở mức phổ thông. Còn Thanh Uyên là lão yêu ngàn năm, hiểu biết về hạ giới cực kì sâu sắc.
Nhiều truyện mà nàng kể đối với Vân Phong còn thấy mới lạ, thì đối với Tử Vân càng hấp dẫn lạ kì. Vân Phong thấy thế cũng không nói gì, lặng yên nghe hai nàng tâm sự. Thi thoảng có những chuyện kì dị khó tin, hay những thứ mới mẻ lạ lùng, Tử Vân lại quay sang hỏi Vân Phong, hắn cũng nhẹ nhàng giải thích, hay đơn giản là gật đầu xác nhận.
Hai nữ tử chuyện trò không dứt, Vân Phong chán ngán cáo từ. Khi mới về hắn liền đi gặp Tử Vân ngay, vẫn là chưa có đi diện kiến Tiên Hoàng. Còn nhiều vấn đề quyết sách đang đợi cao tầng trong tông phê chuẩn, liền muốn đi gặp Tiên Hoàng đã.
-
* *
Vân Thiên Tiên Tổ có hai đệ tử: Bạch Hy là sư huynh, Viêm Dương là sư đệ. Ba vạn năm trước, Vân Thiên nhường ngôi vị Tiên Hoàng cho Viêm Dương. Sau đó người tiến nhập Tinh Không không trở lại, tình hình Tiên đạo tông đi xuống. Hơn ba trăm năm trước Viêm Dương Tiên Hoàng cũng tiến vào tinh không dị giới, người muốn truy tìm tung tích sư phụ.
Không lâu sau thì truyền về một mảnh binh khí vỡ nát, trên đó có ghi chú rằng Tiên Hoàng gặp nạn, truyền Hoàng vị lại cho sư huynh. Chuyện này như sét đánh giữa trời quang khiến cho những người trong cuộc không khỏi bàng hoàng. Tử Vân đau lòng muốn đi ứng cứu nhưng Vân Phong và Bạch Hy cản lại. Ngay cả Tiên Hoàng còn không thể tự mình giải quyết thì đây là chuyện lớn bực nào.
Sự tình đặc biệt nghiêm trọng này được ba người bưng bít, liền chỉ truyền ra Viêm Dương Tiên Hoàng bế quan tham ngộ đại đạo Thiên địa, nhường Hoàng vị cho Bạch Hy. Trong tông trừ bỏ đổi người chấp chưởng liền mọi sự hoạt động bình thường, không để lộ bất kì điều gì ra ngoài.
Bạch Hy lúc này đang ngồi trong Hoàng Chủ điện, trên bàn ngọc trước mắt bày từng chồng thẻ ngọc, là những sổ sách quan trọng của Tông môn. Tuy nhiên tâm tư của ông không dành cho chúng mà nằm ở một mảnh kiếm vỡ, bên trên có khắc những đạo Tiên văn. Chất liệu mảnh kiếm phi thường quí, cứng rắn vô cùng, vậy mà những dòng chữ được khắc bằng tay đều nét hữu lực tỏa ra tiên uy nhàn nhạt.
Bạch Hy trầm ngâm suy nghĩ: “Viêm Dương à, nếu đệ trong trường hợp này thì sẽ
giải quyết thế nào đây?” Chợt có người tiến vào phòng, đó là một thanh niên áo
bào bạc, khuôn mặt góc cạnh sắc sảo, đặc biệt y có một cặp mắt rất đẹp, sáng
như sao trời. Khi nhìn thấy Bạch Hy y liền thu liễm nhãn thần lại, khom người
báo: “Sư phụ, có Đại sư huynh tới cầu kiến.” Người vừa tiến vào là Viên Tề
Hạo, đệ tử duy nhất của Bạch Hy, cũng là Nhị sư huynh của Tiên Đạo Tông.
“Cho hắn vào.” Giọng nói của nam tử đầy uy lực cất lên.
Bạch Hy lấy ra một cái hộp màu tím, đem mảnh vỡ tiểu kiếm đặt vào trong. Bên trong nó không ngờ còn có một mảnh vỡ nữa, khớp hai miếng lại thành một nửa thanh kiếm tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt.
---