Chương 16: Cứ làm như vậy

Viên Minh chỉ cảm thấy một cơn đau kịch liệt từ vai truyền đến nhưng không hề dừng động tác, thân thể hắn quay tít một vòng, chân phải giống như chiến phủ quét ngang mang theo kình phong sắc bén đá vào hông con hồ ly xanh.

"Bịch"

Con hồ ly xanh bị đá văng ra ngoài, đụng vào gốc đại thụ phía sau rồi rơi xuống đất.

Con hồ ly này nhanh chóng lật mình, chỗ hông bị đá của nó giống như chưa bị thương, nhưng mấy vết thương trên người vốn chưa khép miệng một lần nữa chảy ra không ít máu tươi.

Có lẽ do mất nhiều máu, dáng đi của con hồ ly xanh này hơi xiêu vẹo, đồng tử màu xanh đen nhìn chòng chọc vào Viên Minh, Viên Minh cũng không yếu thế mà nhìn lại nó, đồng thời hai tay nắm thành quyền, trong miệng gầm nhẹ mấy tiếng.

Sau mấy cái hô hấp, con hồ ly xanh đột nhiên xoay người chạy về nơi xa, trong chớp mắt đã biến mất trong rừng cây.

Viên Minh thở dài một hơi, gương mặt căng thẳng thoáng buông lỏng, vung mạnh đùi phải đã bị sưng.

Thực lực của con con hồ ly xanh này vượt xa dự đoán của hắn, thân thể nó lại càng rắn chắc, nếu không vì lúc trước đánh nhau với con tê tê màu vàng khiến nó bị thương không nhẹ, bất kể như thế nào hắn cũng không phải đối thủ của nó.

Cho dù như vậy, thực ra lúc nãy hắn cũng không hoàn toàn nắm chắc khả năng đối phó được con hồ ly xanh thứ hai kia, nếu nó thực sự liều mạng với hắn, thắng bại cũng khó nói.

Đương nhiên Viên Minh sẽ quyết tâm liều chết, hắn không tính bỏ qua thi thể con hồ ly xanh nằm trong tầm tay kia.

Người ta thường nói, oan gia ngõ hẹp gan hơn thì thắng, cuối cùng con con hồ ly xanh kia phải sợ hãi mà chạy.

Viên Minh xử lý sơ qua bả vai bị móng vuốt đả thương, cầm máu xong hắn mới treo thi thể con con hồ ly xanh lên một cái cây nhỏ gần đó, lấy ra một cây đao xương cắt yết hầu nó.

Máu hồ ly đỏ thẫm tuôn ra, được hắn thu vào túi trữ máu bằng da, rất nhanh đã thu được hơn nửa túi, máu con hồ ly vẫn còn chảy xuống không ngừng.

"Cứ theo đà này, máu của một con con hồ ly xanh có thể đổ đầy cái túi da này rồi, sao phải cần đi săn hung thú khác?" Viên Minh tự lẩm bẩm, trong mắt toát ra vẻ nghi hoặc.

Lấy thân phận và kinh nghiệm của Hô Hỏa trưởng lão, không có khả năng không tính đến vấn đề này mới phải.

"Chẳng lẽ cái túi da này còn có một chỗ đặc biệt nào đó?" Ánh mắt Viên Minh đảo một cái, tầm mắt rơi vào hoa văn cổ quái màu đỏ ở trên bề mặt túi, bỗng nhiên trong lòng hắn khẽ động, trong đầu hiện lên một ý niệm.

Hắn thò hai ngón tay ra điểm lên hoa văn màu máu, vận chuyển pháp lực từ đan điền thông qua hai ngón tay, chậm rãi rót vào hoa văn.

Màu đỏ của hoa văn càng trở nên đậm hơn, toàn bộ cái túi sáng lên một màu huyết quang nhàn nhạt giống như quầng sáng của nắng chiều, máu của hồ ly bên trong túi cũng sôi lên giống như có một bàn tay vô hình đang khuấy nó.

Khiến Viên Minh không tưởng tượng được là hơn phân nửa máu hồ ly trong túi vậy mà giảm bớt với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, chỉ trong vài hô hấp, máu hồ ly đã vơi đi hơn phân nửa.

Số máu còn lại trông càng tươi đẹp hơn, mùi huyết tinh tỏa ra cũng trở nên nồng nặc hơn.

"Cái túi này quả nhiên không phải là vật phàm, đây là đang tinh luyện chiết xuất máu hung thú chứa trong đó sao?" Viên Minh lộ vẻ vui mừng, tiếp tục vận chuyển pháp lực, cẩn thận rót vào trong túi da.

Đúng vào lúc này, trong túi da đột nhiên phát ra một tiếng "phốc" nhỏ giống như pháp lực được rót vào đã phá vỡ một cửa ải nào đó, bề ngoài của túi phát ra từng tia sáng trắng hình thành một vòng sáng quanh quẩn.

Một lực hút rất mạnh từ vầng sáng trắng đó phát ra bao phủ vết thương trên cổ của con con hồ ly xanh.

Róc rách róc rách!

Lượng lớn máu phun ra từ con hồ ly xanh nhưng lại không có giọt nào bị rơi ra ngoài, tất cả đều bị hút vào túi da.

"Vậy mà túi da này còn có thể tự động thu lấy máu thú sao?" Mắt Viên Minh thoáng cái trừng lớn, rất nhanh liền khôi phục bình tĩnh.

Loại năng lực có thể tự động thu thập của túi trữ huyết này không có gì kì quái, nếu treo thi thể của hung thú lên cây thì việc thu thập huyết thú không chỉ có hiệu suất quá thấp, mà nếu không để ý còn sẽ lãng phí một lượng lớn, Bích La động được xem là một tông môn, nếu đã có nhu cầu với loại máu thú thế này, không có khả năng không tính đến vấn đề đó.

Chỉ là không biết Hô Hỏa trưởng lão vô tình hay cố ý mà không hề đề cập đến chuyện này.

Khi máu của con hồ ly xanh bị hút khô, việc tinh luyện trong túi da cũng theo đó mà kết thúc, tất cả máu của con hồ ly hóa thành một viên cầu máu trong suốt to bằng nắm tay lẳng lặng lơ lửng bên trong túi.

Tuy rất yếu ớt nhưng quả cầu máu trong suốt vẫn tản ra sóng pháp lực nhè nhẹ.

"Xem ra ta đoán không sai, con hồ ly xanh này đúng là hung thú có thể thu nạp linh khí thiên địa để làm thân thể nó mạnh hơn." Trong lòng Viên Minh đã có kết luận, không ở lại nơi này lâu, hắn chụp lấy thi thể con hồ ly xanh rồi rút về phía hẻm núi, hắn nhanh chóng đi đến bờ hẻm núi.

Đúng lúc này, tiếng chạy rầm rầm giống như một đám thú hoang bôn tẩu từ phía sau truyền đến, còn kèm theo âm thanh thở dốc phù phù.

Viên Minh nhảy lên một cây đại thụ, trông về phía sau, trong nháy mắt đồng tử hắn co lại một chút.

Chỉ thấy có khoảng mười mấy con con hồ ly xanh đang chạy về phía này, cách hắn không tới hai mươi trượng.

"Hỏng bét, vậy mà hồ ly xanh lại là hung thú sống quần cư!" Viên Minh vội vàng leo xuống, nhảy vào hẻm núi, thân ảnh hắn rất nhanh đã chìm vào sương mù dày đặc.

Sau mấy cái hô hấp, đám hồ ly xanh đã đuổi đến rìa hẻm núi, chúng không ngừng gào thét về phía sương mù mênh mông trong hẻm núi nhưng không có con nào dám bước vào trong, giống như chúng kiêng kị cái gì đó.

...

Trong sương mù cuồn cuộn, Viên Minh không giảm tốc độ, toàn lực chạy sang bờ đối diện, rất nhanh hắn đã đến vách đá bờ bên kia.

Mang theo thi thể một con con hồ ly xanh chạy lâu như vậy, cho dù hắn đã thi triển Phi Mao thuật nhưng cũng cực kì mệt mỏi, không khỏi thở dốc.

Cũng may là sương mù phía sau vẫn yên tĩnh, mấy con con hồ ly xanh kia không đuổi theo.

Viên Minh cảm thấy có chút kì quái, nhưng cũng không truy xét đến cùng. Sau khi thể lực hồi phục một ít thì hắn vác thi thể con hồ ly xanh leo lên trên, rất nhanh đã lao lên đến đỉnh.

Mấy con con hồ ly xanh vẫn còn ở phía đối diện, chúng nhìn thấy Viên Minh và thi thể con con hồ ly xanh ở trên lưng hắn thì gào thét liên hồi lần nữa, nhưng vẫn không dám bước vào hẻm núi.

"Xem ra mấy con con hồ ly xanh này không dám tiến vào hẻm núi, cũng không biết là chúng sợ sương mù ở đây, hay là người Bích La động đã vận dụng thủ đoạn gì trong hẻm núi khiến bọn chúng không dám vào?" Viên Minh âm thầm phỏng đoán.

Nếu phỏng đoán sau của hắn là thật, vậy hẻm núi này còn có tác dụng lớn, sau này gặp phải hung thú lợi hại, hắn chỉ cần núp vào hẻm núi là được.

Đứng yên một hồi, Viên Minh xoay người tiến vào rừng rậm, thân ảnh hắn rất nhanh đã biến mất.

Bầy con hồ ly xanh ở bờ đối diện của hẻm núi chỉ đứng ở rìa hẻm một lát, cuối cùng không cam lòng mà rời đi.

Sau nửa canh giờ, Viên Minh mang thi thể con hồ ly xanh quay lại hang động, trong tay cầm một bao bố, bên trong có mấy gốc hoa cỏ.

Hắn không nhớ nổi tên của mấy loại hoa cỏ này, chỉ là vừa mới thấy trên đường, nhớ mang máng là mấy cây hoa cỏ này có công hiệu cầm máu nên hái mang về.

"Xem ra trước đây ta cũng biết sơ về y thuật." Hắn thầm nói trong lòng, thi pháp giải trừ Phi Mao thuật để lộ ra vết thương ở bả vai.

Được lớp da vượn bao phủ lâu như vậy, máu đã không còn chảy nữa.

Viên Minh giã mấy cây thảo dược kia, dùng nước hòa chúng nhão như bùn, bôi lên vết thương.

Sau đó liền cảm thấy một cảm giác sảng khoái từ chỗ vết thương phát tán ra, cơn đau đớn giảm đi nhiều, máu tươi hoàn toàn ngừng chảy.

"Quả nhiên hữu hiệu." Viên Minh vui vẻ.

Săn thú trong phiến rừng rậm này, bị thương là chuyện thường tình, phương thuốc trị thương này chắc chắn sẽ có tác dụng lớn.

Vào đúng lúc này, trong bụng truyền đến tiếng "Ục ục".

Thi triển Phi Mao thuật không chỉ tiêu hao pháp lực mà còn tiêu hao lực lượng trong cơ thể. Chiến đấu kịch liệt với con hồ ly xanh một hồi, những thứ tích trữ trong bụng hắn cũng đã tiêu sạch.

Viên Minh đứng dậy cắt xuống hai miếng thịt hồ ly, nhóm lửa nướng thịt, một mùi thơm rất nhanh tỏa ra khiến người ta chảy cả nước miếng.

"Huyết nhục của hung thú ẩn chứa linh khí, quả nhiên không giống với dã thú bình thường." Trong miệng hắn đã ứa đầy nước miếng, thịt mới chín bảy tám phần nhưng hắn đã không thể chờ đợi được mà ăn ngấu nghiến.

Ăn hai miếng thịt hồ ly vào bụng, Viên Minh chỉ thấy cả người ấm áp, hài lòng xoa xoa cái bụng, sau đó ngồi xuống suy nghĩ kế hoạch về sau.

Hôm nay hắn đã tận mắt thấy sự lợi hại của hung thú, con hồ ly xanh và con tê tê màu vàng sống ở khu vực biên giới rừng rậm, hẳn chỉ là hung thú bình thường nhất.

Cho dù con hồ ly xanh hơi yếu, nhưng dưới tình huống một chọi một mà không có trợ lực, hắn nghĩ mình thua nhiều hơn thắng, huống chi mấy hồ ly xanh còn sống theo bầy lớn.

Còn lại bốn ngày, cần phải giết bốn hung thú nữa, thời gian của hắn không nhiều, phải nhanh chóng nghĩ ra đối sách mới được.

Viên Minh trầm ngâm một lát, hay là chọn mấy con hồ ly xanh kia làm mục tiêu.

Thứ nhất vì thực lực của hồ ly xanh hơi yếu, thứ hai là số lượng hồ ly xanh đông đúc, đủ để cho hắn giết.

"Hay là giống lần săn giết con gấu, đào một cái bẫy?" Viên Minh cũng không có bao nhiêu kinh nghiệm săn thú, nghĩ tới đầu tiên chính là phương pháp cũ.

Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng lại, hắn vẫn từ bỏ ý định này.

Mấy con hồ ly xanh không giống con gấu kia, biết có nguy hiểm chúng sẽ gọi đồng bạn đến quần công, vừa nhìn thì biết là cực kỳ giảo hoạt, cộng thêm động tác linh hoạt, bẫy rập mà bố trí sơ sài thì tám phần là bắt không được, lại có thể hóa khéo thành vụng.

Viên Minh khổ sở suy nghĩ biện pháp khác, sau một lát đột nhiên hắn ngẩng đầu lên giống như nghĩ đến cái gì đó.

"Đúng rồi, cứ làm như vậy!"

Đêm đó rất nhanh đã trôi qua.

Viên Minh mở mắt, trong mắt cực kì có tinh thần.

Một đêm khổ tu, pháp lực trong đan điền của hắn lại tăng lên rất nhiều, lấy tốc độ tích lũy pháp lực của Cửu Nguyên quyết, nếu như cho hắn thêm mười ngày nửa tháng nữa, có lẽ sẽ không sợ mấy con hung thú như hồ ly xanh kia.

Đáng tiếc là thời gian còn lại của hắn không nhiều.

Sau khi Viên Minh qua loa hai miếng thịt hồ ly để nhét đầy bao tử, hắn thi triển Phi Mao thuật hóa thành hình dạng vượn trắng, chạy thẳng đến bờ đối diện của hẻm núi, rất nhanh đã đến chỗ phát hiện con tê tê màu vàng hôm qua.

Tìm kiếm một hồi cuối cùng hắn cũng tìm thấy tung tích của con tê tê màu vàng kia trong lùm cây ở gần vách núi.

Con tê tê màu vàng cũng phát hiện ra Viên Minh đang ở trên cây, đôi mắt đen của nó nhìn chằm chằm hắn, tràn đầy hung quang uy hiếp.

Viên Minh nhìn tê tê mà nhếch miệng cười, hắn xoay người một cái, phóng trên mấy tán cây đi về nơi xa.

Con tê tê màu vàng không ngờ con vượn trắng đột ngột xuất hiện lại bỏ đi như vậy, ngơ ngác một chút, đôi mắt nhỏ đen láy nhìn chăm chú bóng Viên Minh đã rời đi, mãi đến khi xác nhận đối phương thực sự đã rời khỏi lãnh địa của nó thì mới xoay người, kêu một tiếng rồi chui vào đáy của một cái hang nhỏ trên vách núi.

Trong hang động có phủ một lớp cỏ khô, có mấy con tê tê nhỏ nằm trong đó, thấy con tê tê lớn chui vào thì vây quanh kêu kéo.

Trong mắt con tê tê cũng toát ra vẻ trìu mến, lè cái lưỡi màu hồng phấn liếm lên mấy con tê tê con.