Viên Minh dời mấy tảng đá lớn ở cửa hang động ra, thi triển Phi Mao thuật hóa thân thành vượn trắng, tung người nhảy ra ngoài, hai ba nhịp đã leo lên một gốc đại thụ ở gần đó.
Gần hai mươi ngày lúc nào cũng ở trong động, lúc này được hít thở không khí trong lành ở bên ngoài, khiến cho tinh thần hắn không khỏi run lên, tinh thần rất sảng khoái.
Sau khi hít thở thật sâu, Viên Minh bắt đầu nhảy qua từng gốc từng gốc đại thụ, lao về hướng con sông lúc trước.
Tuy đã có thể tự thi triển Phi Mao thuật, nhưng săn giết dã thú vốn cũng không phải là chuyện dễ dàng gì, hắn tính bắt cá ăn thịt cho đầy bụng trước, hồi phục một ít thể lực rồi tính tiếp.
Lúc Viên Minh đến được gốc đại thụ cách con sông không đầy ba mươi trượng thì thân hình hắn ngừng lại, núp sau những tán lá rậm rạp, xuyên qua kẽ lá nhìn xuống dưới xem thế nào.
Chỉ thấy trong dòng nước cách đó không xa, một tên có bộ dáng nửa người nửa hổ đang đập nước không ngừng, mỗi lần nhô lên trong miệng hình như đang cắn một con cá, sau khi ngước cổ nuốt lại lặn xuống nước lần nữa.
Viên Minh biết người này, chính là Ô Lỗ, người tên Lạt Qua cùng đồng hành với hắn ta lúc trước lại không thấy tăm hơi.
"Gia hỏa này tu thành Phi Mao thuật nhanh như vậy!" Trong lòng Viên Minh có chút kinh ngạc.
Bản thân hắn khổ tu Huyết Khí pháp vẫn không nắm được trọng điểm, cuối cùng hôm nay phải nhờ Cửu Nguyên quyết mới có thể tu thành Phi Mao thuật, Ô Lỗ cũng giống như hắn, cũng chỉ có tư chất tứ linh căn, không nghĩ tới vậy mà hắn ta đã thành công rồi?
Viên Minh không có hiện thân, sau khi đứng xa xa nhìn Ô Lỗ bắt được mười mấy con cá ăn thịt rồi rời đi, hắn mới từ trên cây nhảy xuống, đi đến bên bờ sông.
Cũng giống như lúc trước, hắn nhịn đau dùng cái đuôi vượn câu lên chừng mười con cá ăn thịt, dùng miếng da gấu gói lại, nhanh chóng rời khỏi bờ sông.
Hắn quay về hang động, nhóm lửa nướng mấy con cá.
Mười mấy con cá đã chui xuống bụng, trong đó có hai con trong bụng còn có trứng, trứng cá màu đen có nhiều nguyên khí đại bổ, Viên Minh cảm thấy rõ ràng tinh khí thần đều dồi dào lên không ít, thể lực cũng bắt đầu hồi phục.
Sau khi ăn uống no say, hắn lau miệng, suy nghĩ kế hoạch kế tiếp.
Bây giờ cách thời hạn một tháng chỉ còn có mười ngày, cần phải giao nộp năm phần tinh huyết mới có thể đổi được thuốc giải, tuy hắn có thể tự mình thi triển Phi Mao thuật, nhưng thực lực lại không hề có thay đổi quá nhiều so với lúc trước, lúc đầu giết được con gấu đen đã khó khăn như vậy, huống hồ là hung thú.
Suy nghĩ một lát, Viên Minh vẫn quyết định đợi một chút trước, dành mấy ngày để điều dưỡng thân thể, đồng thời tiếp tục tích lũy một chút pháp lực, sau đó lại đi săn giết hung thú.
Hô Hỏa trưởng lão đã nói với bọn họ, pháp lực càng mạnh thì uy lực của Phi Mao thuật sẽ càng lớn, hắn vẫn hiểu đạo lý mài đao không tốn công đốn củi.
Hắn ngồi xếp bằng xuống, tiếp tục vận chuyển Cửu Nguyên quyết, thổ nạp linh khí thiên địa.
Chớp mắt lại qua năm ngày.
Lúc Viên Minh đang ở trong động yên lặng thổ nạp dưỡng thần, một tia sáng màu vàng của mặt trời chiếu xuyên qua kẽ đá vào bên trong động, tiếng chim hót véo von cũng từ bên ngoài truyền đến.
Viên Minh mở hai mắt, đình chỉ tu luyện, cầm lên một miếng thịt nướng đã lạnh ngắt bên cạnh ăn mấy miếng rồi uống một ít nước, sau đó đứng dậy hoạt động gân cốt một chút.
Lúc này da dẻ hắn từ trong ra ngoài lộ ra vẻ sáng bóng trong suốt, gương mặt tiều tụy lúc trước đã sớm hồi phục lại như xưa.
Ngọc Hồ lão đạo nói không sai, Cửu Nguyên quyết trên phương diện bồi bổ cơ thể có hiệu quả bất phàm, ăn uống đầy đủ, lại cộng thêm Cửu Nguyên quyết, thân thể của hắn đã hoàn toàn hồi phục.
Mà sau khi trải qua năm ngày khổ tu, pháp lực của hắn cũng lớn mạnh không ít, trong đan điền có một đoàn pháp lực nho nhỏ đang chầm chậm lưu chuyển.
Chỉ là kỳ hạn một tháng còn lại năm ngày, phải săn thú rồi!
Viên Minh vừa nghĩ tới đây, rời khỏi hang động, hắn bấm quyết thi triển Phi Mao thuật, tấm da vượn màu trắng phủ lên người hắn, một con vượn trắng rất nhanh đã xuất hiện giữa rừng cây.
Thân hình vượn trắng mơ hồ cường tráng hơn mấy phần so với lúc trước, lúc giơ tay nhấc chân cũng mạnh hơn gần gấp rưỡi.
"Quả nhiên pháp lực càng cường đại, uy lực của Phi Mao thuật càng lớn!" Viên Minh khẽ vuốt cằm, chạy về phía nam.
Chạy gần nửa canh giờ, đột nhiên tầm nhìn phía trước mở rộng, đã đến tận cùng của rừng rậm, một hẻm núi cực lớn xuất hiện ở phía trước.
Hẻm núi này rộng khoảng hai ba dặm, dài không biết bao nhiêu, hai vách không ngừng kéo dài cho đến khi không còn thấy được.
Bên trong hẻm núi bồng bềnh sương mù màu trắng, sâu không thấy đáy giống như một cái rãnh trời ngăn cách đôi bờ.
"Nơi này chắc hẳn là hẻm núi mà Hô Hỏa trưởng lão đã nói." Viên Minh lẩm bẩm một câu.
Hẻm núi đối diện cũng có một phiến sơn lâm rậm rạp, hung thú ở bờ đối diện, hắn muốn giết thú lấy máu thì cần băng qua hẻm núi.
Chỉ là ở dưới đáy hẻm núi tràn ngập sương trắng, không biết là sâu bao nhiêu, có hung thú chiếm giữ hay không.
Hắn nhặt một cục đá lên, ra sức ném vào sương mù dày đặc trong hẻm núi, sau hai ba cái hô hấp thì nghe tiếng đá va chạm vang lên nho nhỏ.
Vẻ mặt Viên Minh thả lỏng, xem ra hẻm núi này không quá sâu.
Hơi do dự, Viên Minh vẫn lên đường tiến vào, tìm một nơi có độ dốc thoai thoải đi vòng xuống đáy hẻm núi, rất nhanh hắn đã tiến vào đáy hẻm núi.
Nơi này sương mù dày đặc, chỉ có thể nhìn xa được hai trượng, xa hơn nữa là tràn ngập sương trắng.
Có thể bởi vì những sương trắng này nên đáy hẻm núi rất ẩm ướt. Nơi này quanh năm không có ánh mặt trời, chỉ mọc một ít rêu hình thành lên sự đối lập rõ ràng với sinh cơ bừng bừng của sơn lâm phía trên.
Viên Minh thấy vậy, thở phào một hơi, nơi hoang vắng như thế này hẳn sẽ không có hung thú sinh sống.
Hắn mò mẫm đi về phía trước, cứ đi một bước thì để lại một kí hiệu trên mặt đất, để đề phòng hắn bị lạc đường.
Hắn nhanh chóng xuyên qua đáy hẻm núi, đi đến một vách núi khác.
vượn trắng không chỉ giỏi leo cây, leo núi cũng không hề khó khăn, Viên Minh dùng cả tay lẫn chân rất nhanh đã leo lên vách núi và đi đến khu rừng rậm ở trên bờ đối diện.
Vừa tiến vào nơi này hắn lập tức cảnh giác những biến hóa nho nhỏ phát sinh ở hoàn cảnh xung quanh, cây cối chỗ này cao lớn um tùm hơn, dường như linh khí thiên địa nồng đậm hơn, nhưng trong gió núi quanh quẩn nơi này lại mang theo rét lạnh thấu xương, cho dù cách một lớp da vượn, lông tơ trên toàn thân của hắn vẫn dựng ngược lên.
Viên Minh nhíu mày, thầm nghĩ phiến rừng rậm này quả nhiên có chút tà môn.
Hắn nhảy lên trên cây đi tới chỗ sâu nhất của rừng rậm, thâm nhập không được bao xa thì hắn dừng lại, chầm chậm đi dọc theo bờ hẻm núi, cẩn thận tìm tung tích của hung thú.
Rốt cuộc hung thú có bao nhiêu chiến lực, hắn vẫn còn chưa rõ, đi theo bờ hẻm núi tương đối ổn thỏa, một khi đánh không lại còn có thể nhảy vào hẻm núi mà trốn.
Trong lúc đi về phía trước, xung quanh hắn là một vùng vắng vẻ, thỉnh thoảng chỉ có mấy tiếng chim kêu truyền lại từ nơi xa.
Hoàn cảnh tĩnh mịch như thế ngược lại khiến Viên Minh có chút miệng khô lưỡi đắng, lòng bàn tay cũng đổ mồ hôi.
Hắn xoa xoa lòng bàn tay, đang muốn tiếp tục tiến về phía trước thì trong rừng cây truyền đến một tiếng kêu kì lạ, sắc nhọn đến chói tai giống như tiếng khóc của hài nhi.
Thân thể Viên Minh chấn động một cái, vội vàng dừng lại. Sau khi núp vào một tán cây rậm rạp, nhìn về nơi truyền đến âm thanh kia, đáng tiếc hắn không thấy cái gì.
Đúng lúc này lại có một tiếng thú gầm vang lên rất khác với tiếng kêu chói tai hồi nãy.
Chân mày hắn khẽ động, cố gắng đi chậm về phía trước để không phát ra âm thanh.
Không bao lâu, Viên Minh đã tới nơi phát ra hai loại tiếng kêu đó.
Xuyên qua kẽ lá, hắn nhìn xuống phía dưới.
Phát ra tiếng kêu chói tai là một con dã thú kỳ lạ, thân cao nửa trượng, đầu tựa như chuột, giữa ngực và bụng mọc đầy lông ngắn màu vàng thô cứng, trên lưng thì bao phủ một tầng giáp xác dày như mai rùa, thoạt nhìn là biết kiên cố dị thường.
"Tê tê?" Viên Minh âm thầm suy đoán, chỉ có điều con tê tê thì không lớn như vậy.
Cặp mắt như hai hạt đậu xanh của con tê tê màu vàng phát ra tia sáng hung ác, nhìn về phía bụi cỏ trước mặt, nơi đó có hai con hồ ly màu xanh.
Lúc này lông trên thân hồ ly hiện lên màu xanh biếc, mắt cũng là màu xanh, hoàn toàn không giống với hồ ly bình thường, thân dài hơn một trượng, cao ba thước, đường cong thân thể uyển chuyển, xem ra có sở trường về tốc độ.
Cặp mắt màu xanh biếc của hồ ly xanh nhìn chằm chằm vào con tê tê vàng, miệng không ngừng gầm nhẹ.
Hung quang trong mắt ba con thú càng lúc càng thịnh, đồng thời lao vào nhau rất nhanh, chém giết lẫn nhau.
Viên Minh lộ vẻ chuyên chú, ba con dã thú này hình thù kỳ quái, hình thể lại cao to như vậy, tám phần là hung thú, đúng lúc hắn có thể xem bản lĩnh của hung thú.
Chỉ xem một lúc, sắc mặc hắn dần trở nên ngưng trọng.
Bất kể là con tê tê màu vàng hay là hồ ly màu xanh đều có chiến lực vượt xa dự liện của hắn.
Đúng như hắn dự đoán, hồ ly màu xanh là loại thú nhanh nhẹn, tốc độ nhanh hơn gấp bội so với mấy loại hồ ly, sói hoang bình thường, còn công kích của răng và móng vuốt cũng không phải là chuyện đùa.
Mà con tê tê màu vàng kia lại càng lợi hại hơn, bộ vuốt như mấy cái móc sắt đen nhánh, có thể dễ dàng để lại vết xước sâu trên đá, bộ giáp trụ màu vàng trên lưng càng kiên cố hơn, móng vuốt của hai con hồ ly xanh cũng chỉ lưu được mấy đường ngấn mờ trên đó.
Kết quả trận chiến rất nhanh đã sáng tỏ, con tê tê màu vàng lấy một địch hai, vậy mà lại chiếm thượng phong, vết thương trên thân hai con hồ ly xanh càng lúc càng nhiều, máu tươi cũng nhuộm đỏ bộ lông.
Chiến đấu chỉ trong chốc lát, hai con hồ ly xanh cuối cùng cũng chống đỡ không nổi, quay đầu chạy trốn.
Con tê tê màu vàng cũng không đuổi theo chỉ gầm lên mấy tiếng, chui vào lùm cây bên cạnh.
Lúc này ánh mắt của Viên Minh ở trên cây lại sáng lên, thân hình bay lướt giữa những cành cây, đuổi theo hai con hồ ly xanh.
Hồ ly xanh đã bị thương là con mồi có sẵn!
Hai con hồ ly xanh bị thương không nhẹ, một con trong đó còn bị thương ở chân sau, tốc độ không thể nhanh được, rất dễ bị Viên Minh đuổi kịp.
Dường như con hồ ly xanh phía sau đã phát giác ra động tĩnh lạ, chính là con mà bị thương ở chân, nó quay đầu nhìn về phía sau nhưng không phát hiện ra cái gì cả.
Lúc này Viên Minh đã đến trên đỉnh đầu của con hồ ly xanh, chân đạp lên cây một cái, lấy thế như diều hâu bắt mồi vồ xuống.
Con hồ ly xanh kinh hãi, vội vàng nhảy sang một bên để né tránh, nhưng cái chân nó đã bị thương khiến cho động tác của nó chậm đi rất nhiều, bị Viên Minh đập cho ngã lăn ra đất.
Lúc này con hồ ly vừa kinh sợ, vừa há mồm cắn vào cánh tay của Viên Minh, nhưng Viên Minh phản ứng nhanh hơn, dùng đầu gối đè mạnh lưng hồ ly xanh xuống.
Đau đến tận cốt tủy, con hồ ly xanh kêu thảm một tiếng, nhịn không được rướn đầu lên.
Hai cánh tay vượn to khỏe của Viên Minh thừa cơ siết cổ con hồ ly xanh, hai tay siết chặt lấy nhau như hai sợi dây thắt cổ, đầu của hồ ly xanh đã không thể động đậy.
Con hồ ly xanh còn lại phát giác ra tình huống phía sau, lập tức quay người lại, phóng ngược ra sau.
Viên Minh trừng mắt hét lớn, thúc dục uy lực của Phi Mao thuật lên trình độ cao nhất, cơ bắp hai tay nở ra, trong nháy mắt cường tráng hơn ba phần, vặn mạnh một cái.
"Răng rắc", xương cổ của con hồ ly xanh bị què chân trực tiếp bị bẻ gãy, đầu bị ngoẻo sang một bên.
Đúng lúc này, một cơn gió tanh tưởi đến buồn nôn từ phía sau ập tới, lại là một con hồ ly xanh khác nhào tới bên này.
Viên Minh vội vàng lăn người né tránh, nhưng trên vai vẫn bị đánh trúng một vuốt của con hồ ly xanh, da vượn kiên cường vậy mà bị vạch ra mấy vết thương, máu tươi tuôn trào.