"Về nhà thôi." Dương Thản nói với Thư Lan.
"Dương Ca, không phải huynh định báo danh đi."
"Không có, không có, ta đâu dự định báo danh, công việc này rất nguy hiểm."
Dương Thản trả lời Thư Lan. Tuy nhiên, hắn nói dối, con tim hắn đã bán đứng hắn, hắn cố đánh lạc hướng Thư Lan đi để nàng không chú ý tới chỗ Liễu Tông Sư.
Hai người về đến khu ổ chuột, Dương Thản và nàng ai về nhà đấy, hắn nói với nàng tối hắn sẽ qua nhà nàng lấy quần áo, tiện thể hàn huyên.
Mở cửa vào nhà mình, Dương Thản không thấy ai ở nhà, bố mẹ hắn bây giờ đang đi làm, nhà vắng tanh. Mọi người đều rất ít khi rảnh rỗi, Dương Thản chắc cả tháng mới được nghỉ một hai ngày. Tận dụng ngày nghỉ quý giá, người ta thường hay ngủ ở nhà đắp chiếu. Dương Thản nghĩ hôm nay mình không rảnh rỗi vậy rồi.
Vào nhà bếp, hắn chuẩn bị bữa ăn. Củi với lửa, hắn bắc nồi đặt lên cái ba càng nấu cơm, sau xào rau luộc khoai. Bữa cơm cực kỳ đơn sơ cho nên Dương Thản làm một tý là xong. Đặt đồ ăn lên bàn, Dương Thản nằm chờ đợi.
Quá nửa buổi trưa cha mẹ hắn trở về, Dương Hữu vợ chồng làm nghề may áo thuê cho nô bộc Dương Gia nên thoải mái dù mức lương công việc rất ít. Cha hắn Dương Hữu cởi áo khoác thấy nhi tử về sớm kỳ lạ.
"Ngươi không đi dạo phố với Thư Lan sao, về sớm vậy."
"Ta đi rồi, hai người về quá nửa trưa."
"Ngươi ở lại bồi nhân gia ăn cơm đi, ta thấy nàng thực hợp ngươi. Mẹ ta nhìn nàng rất thuận mắt."
"Mẹ à, tiền nhà thiếu ta cũng không hảo tiêu."
Dương Thản nghĩ nghĩ lấp liếm cho quá, mẹ hắn có vẻ lo lắng hắn hôn nhân. Dương Thản quyết định mình sẽ cưới Thư Lan để cha mẹ khỏi lo lắng.
"Cha mẹ hai người ăn cơm đi, ta đoán mọi người đều rất đói."
Dương Thản giục cha mẹ hắn ngồi bàn ăn uống, một bàn thức ăn bị xử lý nhanh chóng. Cơm ít với người đói nên bàn ăn bị xử lý nhanh là chuyện bình thường. Ăn xong hắn đi rửa bát qua nước, tiếp đi ngủ trưa.
Dương Thản đánh một giấc ngủ trưa cho tinh thần sảng khoái, cả người thoát lực mệt mỏi. Tầm hai giờ chiều, díp mắt nhìn cha mẹ mở cửa đi làm, Dương Thản ngủ dậy vào bếp.
Ở trong đống dụng cụ treo trên tường, Dương Thản vớ lấy một con dao thái chuối. Hắn muốn đặt cược lần cuối, hắn tới thế giới này rốt cục có cơ duyên không ? Hay là hắn tự mình đa nghi ? Hắn chờ đợi quá lâu rồi, hắn không muốn chờ đợi thêm một phút giây nào nữa.
Đến chỗ cũ sáng nay, Dương Thản thấy một quầy đăng ký đóng ở đấy. Một đám người đang tụ tập hò hét bàn tán, không khí khá kịch liệt. Dương Thản chen qua đám đông tới quầy gỗ trước, thấy quầy treo ba chữ "Quầy Đăng Ký."
"Cho ta đăng ký, ta đồng ý vì Liễu Tông Sư ra trận."
"Tới ta, tới ta."
Âm thanh đám đông hò hét hơi nhức đầu, Dương Thản chậm rãi nhích, tốn một lúc lâu chen chân vào quầy đăng ký. Hắn làm ra hành động giống y hệt mọi người, đăng ký thành công và lấy được một thỏi vàng.
Dương Thản lòng vui sướng, một thỏi vàng này ít nhất bằng thời gian hắn lao động một năm xương máu, cày sâu cuốc bẫm. Việc trừ phỉ này gần như là ngồi không có tiền, mọi người đi nhiều như thế, độ an toàn cực cao. Mấy tên tiên phong khởi ở phía trước, đứng sau an toàn.
Dương Thản đăng ký xong, hắn tìm một chỗ ngồi nghỉ chờ đợi lúc khởi hành. Đám đông vẫn rất náo loạn, số người đăng ký chưa tới còn khá nhiều, lần lượt kéo. Dương Thản đoán có mấy tên sợ chết do dự vẫn tới, một thỏi vàng dụ hoặc có điểm cao. Hắn lao động một năm lương mới cán mốc một thỏi vàng, mọi người ở đây ai không phải người nghèo chứ, có lẽ vì họ đã điên rồi, sẵn sàng vứt một mệnh.
Ba giờ chiều, cuộc đăng ký đã kết thúc, nhân viên đăng ký được vị Liễu Tông Sư kia thuê đã rời bàn. Có mấy người vẫn chưa kịp đăng ký, Dương Thản nghĩ bọn họ sẽ luyến tiếc.
Trọn vẹn thời hạn 3 tiếng đăng ký từ một giờ đến ba giờ, một đoàn đội hai ngàn người tập hợp. Nhân viên đăng ký thông báo bây giờ muộn, sáng mai tập hợp thảo phạt tặc phỉ, mọi người giải tán.
Dương Thản về khu ổ chuột Dương Gia, khu ổ chuột hôm nay nhìn vắng tanh hiu quạnh. Dương Thản biết bọn họ chạy đi đăng ký nên nó trống vắng vậy, bọn họ sắp về. Một thỏi vàng dụ hoặc khiến đại bộ phận người đỏ mắt, con nợ ở khu ổ chuột chạy đi. Lời đồn về vị Liễu Tông Sư là phú hào có lẽ sẽ lan rộng, để lại một chút ấn tượng gì đó cho mọi người. Hắn dám chi hơn 2000 thỏi vàng chỉ để thảo phạt tặc phỉ cơ mà.
Dương Thản đi qua xạp cá nhà Thư Lan, nàng đang dọn xạp cá, mùi tanh tưởi nồng nặc trên người.
"Lan Muội, ta tới lấy cái áo, cảm ơn muội nhiều."
"Không có gì, Dương Ca hôm nào áo bẩn cứ đến tìm muội."
"Nhất định."
Dương Thản gật đầu, hắn với Thư Lan nói chuyện vui vẻ. Đề cập cả vị Liễu Tông Sư chi hơn 2000 thỏi vàng cho nàng kinh ngạc, sau đó hắn hứa mình sẽ không lấn thân vào nguy hiểm cho nàng an tâm chút. Hứa là một chuyện còn làm là một chuyện khác, Dương Thản không thích người khác lo lắng cho mình nên hắn sẵn sàng nói dối. Mà hắn muốn làm việc người khác cũng không thể ngăn cản được, kể cả thân nhân, bởi nó là chấp niệm của hắn.
"Lan Muội, muộn rồi, ta phải về."
"Huynh về đi."
Tạm biệt Thư Lan xong, Dương Thản về nhà mình, một màu đêm đen kịt, nhà hắn ăn cơm. Dương Thản tưởng tới cái diệt tặc phỉ luôn nên mang nhầm dao thái chuối, lợi dụng bóng tối của ngôi nhà hắn cất dao đi. Lên giường đi ngủ, Dương Thản trằn trọc không ngủ được, hắn mong chờ ngày mai diệt phỉ.