Chương 6: Tông Sư (2)

Về nhà, Dương Thản thay một bộ quần áo khác, áo hắn hay mặc ở nhà ý. Xem mẫu thân đang chuẩn bị cơm tối, Dương Thản chạy nhanh sang nhà Thư Lan.

Hắn hơi ngại nàng giặt giũ vì bộ quần áo này thực sự nát lắm rồi, chả bõ giặt. Nhưng nghe nàng nói, hắn nghĩ mình chả thể nào cự tuyệt lời nói của một cô nương, mặc cho nàng không phải người xinh đẹp gì.

"Thư Lan, quần áo của ta nè."

"Huynh cứ để đấy, sáng mai muội giặt cho."

"Ừm, à mà nè, mai muội đi dạo phố với ta được không ?."

"Được."

Nhà Thư Lan vẫn đang bận rộn dọn bàn ăn, Dương Thản hơi ngại ngùng nói ra câu này, nàng đồng ý hắn để quần áo mình ở chốc cửa chạy. Hắn về nhà dọn cơm hộ bố mẹ, thời bây giờ chả có khi nào là rảnh rỗi. Về đêm người ta càng không muốn ra khỏi nhà.

Nhà Dương Thản ăn cơm như thường lệ, hắn nằm giường ngủ tới sáng.

Thanh Hải Trấn sáng sớm, khó có được một hai ngày nghỉ, công việc khu đất của Dương Thản tạm dừng, hắn chăm sóc đầy đủ nên rau củ tạm nghỉ hai, ba ngày ngưng chăm sóc cũng được.

Hắn mặc chọn một bộ quần áo tạm coi, bởi nó quá tầm thường, nhà hắn nhà nghèo đâu phải đài các. Chạy bộ sang nhà Thư Lan, hắn thấy nàng đang đợi, xú tanh mùi cá từ xạp cá bốc lên. Mẹ Thư Lan đang mở xạp ngồi trông. Khu ổ chuột người ăn uống tầm một hai ngày sẽ tới nhà Thư Lan mua cá cho nên chẳng cần rao gọi cũng bán hết. Theo Dương Thản, cha Thư Lan chết rồi, nhà có mỗi hai mẹ con nàng.

"Con chào bác, muội đợi ta có lâu không vậy."

"Ấy, không lâu đâu, chúng ta đi thôi, nay mẹ muội trông xạp."

"Ừ."

Dương Thản hắn với Thư Lan gặp nhau cái liền đi, cùng nàng dạo phố.

Trên lý thuyết, đây là một buổi dạo, bởi hắn không mua được cho Thư Lan bất kỳ thứ gì. Nhìn túi mình có mỗi vài đồng bạc, Dương Thản chả biết nên làm sao, hắn quyết định đi dạo với nàng chơi chơi nói phét vậy.

Trấn hôm nay như bao ngày cảnh tượng trên trấn đều vô cùng bình yên, người đi ra, người đi vào, gọi nhau bán hàng. Hắn và nàng đang đi ở khu hội quần áo trang sức, thi thoảng sẽ nhìn thấy mấy quán đồ ăn bánh bao hấp với que xiên.

"Nàng có đói không chúng ta ăn chút gì đi."

"Được, muội thích ăn bánh bao."

Dừng lại tại một lồng hấp bánh báo, Dương Thản đưa cho chủ quán 2 cái vụn đồng, đổi lấy hai cái bánh bao. Hai người vừa đi vừa ăn dạo phố tiếp, Dương Thản nhanh trí chơi bài chỉ chỉ trỏ trỏ để câu thời gian. Hắn công nhận môn nói quá lâu không phải chuyên môn của mình nên bẻ lái ra mấy chuyện khác.

Không có tiền đúng là một cái nỗi khổ, Dương Thản phải công nhận điều đó. Dạo quanh lúc, hắn nhớ tới một cái meme kiếp trước khá là buồn cười, khi cô gái đang yêu anh nông dân phát nhìn thấy đại gia xoay 360°, thực hài.

Dạo phố tới gần hết sáng, Dương Thản ra một cái quyết định ảnh hưởng túi tiền mình, hắn định mua cho Thư Lan một cái vòng tay kỷ niệm buổi đầu.

Ở quầy chủ quán bán trang sức hắn hỏi giá: "Ông chủ cái này bao nhiêu."

"10 thỏi đồng."

"5 thỏi."

Dương Thản hỏi hai phát có chút chảy mồ hồ, mịa nó thiệt đắt. Thư Lan kế bên giật giật tay hắn.

"Huynh không cần phải mua đâu, tiền của huynh tiết kiệm mà, giữ lấy dùng."

"Không được, ta nói lời giữ lời, ta sẽ mua cho muội một cái. Huống hồ, đây là buổi hẹn đầu tiên của chúng ta." Dương Thản kiên quyết nói ra lời này, hắn thấy mình thật ngu, cái sĩ đè chết cái thân nhưng hắn chẳng hối hận. Ông chủ quán mỉm cười nhìn hắn, biết là con mồi đã cắn câu.

Dương Thản thấy Thư Lan mặt hơi đỏ thở dài, đau răng hắn mua lấy cái vòng xanh giá 5 thỏi cho nàng. Thư Lan đỏ mặt tiếp nhận hắn vòng tay đeo, hơi cúi đầu.

Nhận thấy trời đổ trưa, Dương Thản tính dắt tay đưa Thư Lan đi ăn trưa nên kéo nàng đi theo.

Dọc theo con phố Thanh Hải Trấn trung tâm, Dương Thản với nàng chậm chân trong đoàn người. Dương Thản thấy phía trước nhộn nhịp trộn lẫn ra xem có chuyện gì.

Ở giữa trấn, có một thanh kiếm đang cắm ở trên mặt đất. Xung quanh thanh kiếm mọi người tụ tập.

Chen qua đàn người đông đúc, Dương Thản thấy một ông lão mặc áo vải thô giữ kiếm hô to giảng giải. Nền đất quanh lão là một đám vải trắng che đậy nổi. Dương Thản kinh ngạc, vải trắng phủ hiển nhiên là người chết, nhiều mấy chục cỗ.

"Mọi người nghe ta nói, lão phu hành hiệp trượng nghĩa giang hồ bấy lâu nay thường xuyên chán ghét chuyện bất bình. Hôm nay đi ngang qua trấn, lão phu phát hiện rất nhiều người bị chém giết, bọn họ đều là người lương thiện cả. Đám phỉ cướp kia thật tàn ác, ta tập hợp mọi người ở đây để triệu tập những người hiệp nghĩa theo lão phu diệt tặc phỉ, lão phủ sẽ trả giá một thỏi vàng trên một người."

Ông lão lời nói hữu khí vô lực nhưng rất quyết ý, mọi người xung quanh bàn ra tán vào. Có người nhảy ra vấn đáp: "Xin hỏi lão nhân ngài có phải Liễu Tích, Liễu Tông Sư, vãn bối kính ngưỡng ngài đã lâu."

"Đúng, chính là lão phu."

Ông lão vừa dứt lời, cả đám đông "Ồ' lên. Dương Thản là người mù thông tin nhưng nghe đám người nói biết rõ đại khái.

"Liễu Tích tông sư, thiệt là Liễu Tông Sư. Ta nghe nói Liễu Tông Sư ấy trên giang hồ là cao thủ một địch mười, võ công cao cường. Xe nhẹ đường quyền vài quyền cước đem chục người đánh ngã."

"Nói thế sao tin, ta nghe danh vị Liễu Tông Sư này rất nhiều nhưng chưa  nhìn hắn ra tay bao giờ. Với cái thân thể già cỗi đó, ta nghĩ hắn không đánh lại ta."

"Suỵt, suỵt ngươi nói bé thôi kẻo tông sư nghe thấy."

Có người chủ động cản lại thanh niên mồm to, sợ đắc tội tông sư. Dương Thản chăm chú nghe, Liễu Tông Sư lại nói tiếp: "Chiều nay tập hợp ở đây báo danh, lão phu sẽ dẫn mọi người đi tiêu diệt đàn phỉ, đại triển thần uy."

"Tông sư." Đám người hò hét theo.