Chương
…….
"Dược đồng quả thực so với học sinh nhàn hạ hơn rất nhiều, thế nhưng đó chỉ là ở trên phương diện làm nhiệm vụ, mặt khác dược đồng không khác gì tạp vụ, làm việc nặng nhọc, đãi ngộ so với học sinh không thể sánh bằng, hay là như vậy đi, ta bên trong học viện chấp chưởng quản lý lão sư đường, coi như phá lệ cho ngươi một chức vụ lão sư học việc, đi theo bên cạnh một vị lão sư khác học hỏi kinh nghiệm, như thế nào?"
Nhị trưởng lão bỗng nhiên lên tiếng, hơn nữ còn lấy ra một kim bài đúc từ vàng ròng đưa cho Trần Dạ, tấm này kim bài so với lệnh bài vừa rồi của Vân trưởng lão so ra trân quý hơn rất nhiều.
"Hử?", Vân trưởng lão kinh ngạc nhìn hắn, một lúc lâu sau mới nhàn nhạt cười:
"Cái này không giống cách làm thường ngày của ngươi a, Nhị trưởng lão nổi tiếng công chính liêm minh cũng có ngày dùng cách mở cửa sau, nếu để người khác biết được cũng không phải chuyện tốt đẹp gì."
"Ha ha, không phải ngươi cũng đang nôn nóng nghĩ biện pháp giữ hắn lại hay sao", Nhị trưởng lão bộ dáng ngươi ta hiểu rõ, ha ha cười lớn, quả thực hắn có chút thiên vị Trần Dạ, thế nhưng hắn có cảm giác lựa chọn của mình rất đúng đắn.
Vân trưởng lão cũng không tiếp tục trêu chọc, chỉ là đối với Trần Dạ cùng Bạch Yến Nhu đơn giản dặn dò một ít, sau đó rất nhanh cùng Nhị trưởng lão rời đi nơi này.
Bảo khố đã không còn thứ gì quý giá, nhóm tu sĩ Hồn đế bắt đầu tìm kiếm lối ra, ban đầu tất cả mọi người đều suy nghĩ phải tốn không ít công sức, thế nhưng hoàn toàn ngược lại suy nghĩ của bọn họ, cơ quan khai mở lối ra như thể được ai đó cố tình bày biện trước mặt bọn họ, chính vì thế mọi người không hề tốn một chút khí lực nào đã có thể rời đi nơi này.
Thủ phạm ngược lại không ai khác chính là Trần Dạ, hắn muốn sớm một chút rời đi nơi này, thế nhưng lại không tiện trước mặt mọi người động tay động chân, cho nên đành phiền muộn trong bóng tối dùng một ít thủ đoạn.
Những người khác mặc dù nghi hoặc, thế nhưng tình huống đối với bọn họ cũng không phải xấu, vì vậy rất nhanh đã xem đây là chuyện vặt vãnh, bỏ qua một bên không tiếp tục mà tới.
Hồng Y cùng Bạch Yến Nhu một trái một phải bên cạnh Trần Dạ, bọn họ chính là ba người cuối cùng rời đi, vừa mới đặt chân trở lại bên ngoài bốn tòa thạch bia, Trần Dạ đã cảm nhận được một tia uy áp vô cùng khủng bố trấn áp lên người hắn, thân thể nặng trĩu không tự chủ run rẩy.
Trần Dạ lập tức vận chuyển hồn lực, Hỏa độc tiên văn cũng đồng thời phát ra quang mang mãnh liệt, giải khai uy áp trên người Trần Dạ, lúc này hắn mới cảm giác uy áp trên người đã biến mất, chân tay có thể vận động bình thường.
Trần Dạ không nói một lời lập tức nhảy ra đứng thẳng người che chắn trước mặt Bạch Yến Nhu, lúc này Bạch Yến Nhu mới cảm thấy uy áp yếu bớt, gương mặt trắng bệch không một chút máu cảm kích nhìn Trần Dạ.
Trần Dạ đau lòng nhìn nàng, nếu không phải vừa rồi mình tay chân nhanh nhẹn, không biết nàng sẽ xảy ra chuyện gì rồi, nghĩ tới điều này, nội tâm Trần Dạ trào ra lửa giận mãnh liệt, lập tức ánh mắt quét về phía thân ảnh một tên thiếu niên phiêu dật trên không, hắn dám khẳng định uy áp vừa rồi chính là tên khốn này phát ra.
"Có chút ý tứ…", thiếu niên kia không phải ai khác chính là Lâm Thế Thanh, hắn đối với việc Trần Dạ có thể giải khai của mình uy áp hơi bất ngờ một chút, lập tức hắn cười khẩy một cái, gia tăng gấp đôi uy áp hướng Trần Dạ ép tới, hắn không tin chỉ một tên nhất tinh Hồn tướng lại có thể tiếp tục bỏ qua uy áp của hắn.
Trần Dạ nhận ra uy áp đột ngột tăng mạnh, hắn cắn chặt hàm răng chống đỡ, trên trán mồ hôi chảy ròng, da thịt toàn thân từ trên xuống dưới cũng bắt đầu đau nhức, thống khổ không thể tả, mắt thấy Trần Dạ sắp gắng gượng không nổi khụy xuống hai chân, chín đạo tiên văn bên trong đan điền hắn bỗng nhiên mất đi khống chế, bắt đầu tự hành vận chuyển, chớp mắt đã cắn nuốt hết thảy uy áp trên người Trần Dạ.
Lâm Thế Thanh lại một lần nữa trông thấy Trần Dạ khôi phục bộ dạng bình thường, lại thấy ánh mắt những người ở đây nhìn về phía hắn như đang xem một tên hề diễn trò hề, gương mặt giận dữ đến mức tái mét, lập tức phất tay đánh ra một chưởng, hồn lực cuồng bạo như vòi rồng nhanh như tia chớp hướng Trần Dạ cuốn tới.
Hai vị trưởng lão Tinh Vân học viện từ lâu đã bị mang ra nơi xa ép cung, tịch thu bảo vật, tình huống bên này mặc dù bọn họ trông thấy rõ ràng, cũng nhanh chân chạy đến ngăn cản, thế nhưng Lâm Thế Thanh thực lực đã bước vào Hồn tông, đừng nói bọn họ chống đối không lại, cho dù muốn cũng đã không kịp ngăn cản lại rồi, hai người chỉ đành tiếc nuối nhìn Trần Dạ, theo như bọn họ xem ra, Trần Dạ lần này không thoát khỏi cái chết.
Những tên Hồn đế khác bởi vì bị hơn mười tên Hồn tông tịch thu tài phú, từ lâu trong lòng đã tức điên, hậm hực không có nơi phát tác, nhìn thấy trước mắt có người gặp nạn, trong lòng ngược lại vô cùng hả hê, trong số đó có hai người vui mừng nhất, không phải ai khác chính là Mạc Đăng cùng Từ Du Sinh, bọn họ từ lâu đã có sát tâm đối với Trần Dạ, chỉ là không có cơ hội ra tay, lần này ngược lại giảm bớt bọn họ không ít khí lực.
Cuồng bạo hồn lực cam sắc như một đầu thần long cuộn mình lao thẳng về hướng Trần Dạ, Hồng Y đứng bên cạnh nhất thời cũng bị chế trụ, tâm thần hoảng loạn, bàn tay lập tức phẩy nhẹ, một miếng ngọc bội xuất hiện trong tay nàng, đây chính là ngọc bội truyền tống phụ thân nàng ban cho, dùng lúc nguy cấp, nàng vốn dự định bóp nát ngọc bội rời đi, thế nhưng Trần Dạ lại nhanh hơn, hắn hai tay trái phải phân biệt đẩy mạnh nàng cùng Bạch Yến Nhu văng ra xa mấy chục trượng, chỉ để lại một mình hắn đứng yên chịu trận.
Trần Dạ sau đó điên cuồng vung tay múa chân, người ngoài xem ra hắn chỉ là đánh bậy đánh bạ, nhảy nhót trước khi chết, thế nhưng Trần Dạ lại nghĩ khác, hắn hành động như vậy chỉ là cố ý che giấu ánh mắt mọi người, lúc này chín đạo tiên văn đang thực chất hiện lên trong lòng bàn tay hắn, Trần Dạ có một ý nghĩ táo bạo, hắn còn nhớ mỗi khi mình thi triển "Hỏa Độc Thí Tiên" tuyệt kỹ kia, hư ảnh tiên văn sẽ lập tức xếp thành một hàng dài công kích địch thủ, hơn nữa uy lực còn tăng phúc vô số lần, chính vì vậy hắn là muốn nếm thử sắp xếp chín đạo tiên văn thành một hàng, đồng thời cùng một lúc kích phát, nếu đúng như dự đoán của hắn, uy lực chắc chắn sẽ đề cao vô số lần có thừa, đó chính là thứ Trần Dạ cần nhất thời điểm hiện tại, bởi vì thứ mà hắn đang đối mặt quá mức khủng bố.
Không nghĩ ngợi nhiều, Trần Dạ dụng tâm điều khiển chín đạo tiên văn di dời vị trí thẳng tắp nối thành một hàng, vốn hắn muốn chuẩn bị kích phát chín đạo tiên văn, thế nhưng tình huống tiếp theo hoàn toàn vượt ra ngoài suy tính của hắn.
Chín đạo tiên văn sau khi nối thành một hàng dài, bỗng nhiên bọn chúng sinh ra một tia liên kết với nhau, tự hành bứt ra khống chế của Trần Dạ, đồng thời dùng tốc độ cao xoay tròn tại chỗ trước mặt hắn.
Nhìn thấy chưởng ấn của Lâm Thế Thanh đang ở ngay trước mặt, Trần Dạ cắn răng một cái vận chuyển tất cả hồn lực đổ dồn vào chín vòng xoáy đang xoay tròn trên không, chín đạo tiên văn cũng không từ chối hồn lực của hắn, không những thế ngược lại còn bộc phát ra lực hút cực đại, có ý hút khô toàn bộ hồn lực của hắn, Trần Dạ cũng nhận ra được điểm này, hắn muốn ngăn lại nhưng hoàn toàn vô lực chịu đựng, không những thế còn bị phản phệ liên tục phun ra mấy ngụm máu tươi, trước khi một tia hồn lực cuối cùng bị rút mất, hắn kịp thời vung tay ném Khai Thiên bi về phía Bạch Yến Nhu, đồng thời tâm niệm vừa động, hóa thành một đạo lưu quang chui vào bên trong Khai Thiên bi bất tỉnh.
Hồng Y sau khi bị Trần Dạ đẩy văng ra xa đã khôi phục tỉnh táo, hành động vừa rồi của hắn cũng bị nàng nhất thanh nhị sở, rõ ràng quan sát thấy, không nghĩ ngợi nhiều, Hồng Y lắc mình tiến đến bên cạnh Bạch Yến Nhu, tiện tay thu Khai Thiên bi bỏ vào trong người, sau đó đỡ nàng đứng dậy cấp tốc lùi ra phía sau.
Chín đạo tiên văn vẫn tiếp tục xoay tròn, mất đi hồn lực Trần Dạ cung cấp, bọn chúng chuyển sang hấp thu linh khí bên trong trời đất, từng dòng khí lưu cuồn cuộn đổ dồn về nơi này.
Tình huống nói ra rất dài dòng, thế nhưng chỉ là trong chớp mắt tầm đó, chín đạo tiên văn sau khi hấp thu đủ lượng linh khí cũng là lúc công kích của Lâm Thế Thanh đã đến, bọn chúng cũng không có ý định chặn lại công kích, như thể đạo này công kích đối với bọn chúng vô cùng yếu nhược, không đáng giá quan tâm, cùng một lúc tại chỗ biến mất, lần xuất hiện tiếp theo đã là ở bên trong tiểu thế giới.
Ầm…
Một tiếng nổ lớn điếc tai vang lên, kình lực cuồng bạo tản mát ra tứ phía, bụi mù che trời dần dần tan đi, để lại một hố sâu vô cùng lớn tại chỗ Trần Dạ vừa đứng, mọi người không hẹn mà cùng có chung một suy nghĩ, đó chính là Trần Dạ đã chết, chết đến không còn một khối thịt vụng sót lại.
Vân trưởng lão cùng Nhị trưởng lão nội tâm tráo ra lửa giận, thế nhưng hai người cũng không dám tiến lên chất vấn Lâm Thế Thanh cái gì, vừa rồi bọn họ đã biết đến lai lịch người này, hắn chính là thiên tài đệ tử Vân Anh tông, tu vi Ngũ tinh Hồn tông, hơn nữa còn là cháu trai đại trưởng lão trong tông, vô cùng được cưng chiều, bọn họ mặc dù không sợ chết, thế nhưng không thể liên lụy phía sau Tinh Vân học viện, vì vậy đành phải nuốt hận, chuẩn bị lướt đến mang Bạch Yến Nhu rời đi.
"Tiểu Dạ…", Bạch Yến Nhu trong sợ hãi tỉnh lại, thân thể vô lực ngã ngồi xuống đất, không ngừng hu hu khóc rống lên.
"Suỵt...hắn vẫn còn sống, ngươi xem đây là cái gì…", Hồng Y ghé sát tai Bạch Yến Nhu nói nhỏ, đồng thời còn len lén móc ra Khai Thiên bi trong người cho nàng xem, Bạch Yến Nhu lúc này mới thôi nức nở, lập tức đưa tay chộp tới Khai Thiên bi trong tay Hồng Y, thế nhưng nàng làm sao có thể qua mặt Hồng Y tu vi đã là Bát tinh Hồn đế, bàn tay chộp vào khoảng không, đang lúc nàng muốn lên tiếng đã bị Hồng Y ngăn lại:
"Ngươi giữ nó rất dễ bị người khác phát hiện, nó ở chỗ ta so với ngươi an toàn hơn rất nhiều…"
"Thế nhưng…", Bạch Yến Nhu cũng biết lời Hồng Y nói đúng, tuy nhiên nội tâm vẫn không khỏi sinh ra lo lắng.
"Không cần chần chờ rồi, nếu để tên kia phát hiện, hắn chỉ có chết, lời ta nói ngươi không tin cũng phải tin…", Hồng Y không cho Bạch Yến Nhu nói thêm, lập tức thu lại Khai Thiên bi, sau đó giả vờ đỡ nàng dậy, hướng hai vị trưởng lão đi đến.
"Đứng lại…", hai người vừa đi được mấy bước chân đã bị tiến quát to của Lâm Thế Thanh khiến cho rùng mình một cái, Hồng Y gương mặt lạnh lùng nhìn về phía hắn nghi hoặc hỏi:
"Có chuyện gì sao?"
"Làm sao không có chuyện gì, tên vừa rồi ta cảm giác hắn rất kỳ quái, chắc chắn có bí mật, các ngươi hai người chính là cùng hắn cùng một chỗ, hắn đã chết, bí mật chỉ có thể tìm trên người hai ngươi rồi, nhanh một chút theo đến đây, ta có việc cần tra hỏi…", Lâm Thế Thanh cười tà nói ra, ngoài mặt tỏ ra nho nhã lễ độ, thế nhưng Hồng Y có thể rõ ràng quan sát thấy ánh mắt dâm tà của hắn, nàng hừ lạnh một tiếng nói ra:
"Chúng ta cũng không biết cái gì bí mật…"
"Biết hay không biết không phải do ngươi nói rồi, nếu không phải tính cách của ta đối với mỹ nữ rất ôn nhu, hai người các ngươi sớm đã chết cùng một chỗ với tên vừa rồi, hừ, mau đến…", Lâm Thế Thanh nheo mắt nhìn Hồng Y nói ra, đồng thời bàn tay cách không hướng hai người chộp tới, hắn đối với hai nàng sắc đẹp từ lâu đã thèm đến nhỏ dãi, mặc cho hai nàng có quan hệ cùng Trần Dạ hay không, hắn cũng phải nhất định bắt lại.
Hồng Y biết mình không địch lại người này, lập tức từ nhẫn trữ vật lấy ra một thanh tử kim lệnh bài giơ lên cao, miệng quát lớn:
"Còn không mau dừng lại, ngươi xem đây là cái gì…"
"Hử?", nhìn thấy tử kim bài, Lâm Thế Thanh nhất thời giật nảy mình, động tác cũng đột ngột dừng lại, hắn nhìn chăm chú tử kim bài trong tay Hồng Y, bộ dáng suy tư một lúc, sau đó nói ra:
"Mị Ảnh tông tông chủ lệnh bài…ngươi là...nhi nữ của Hồng tông chủ?"
"Không sai...ngươi còn muốn bắt đi chúng ta sao…", Hồng Y thu hồi tử kim bài, lập tức gắt giọng.
"Ta không biết là Hồng tiểu thư, thất lễ thất lễ...lại nói Hồng tiểu thư mất tích hơn mười năm nay không ngờ lại xuất hiện ở nơi khỉ ho cò gáy này, nếu việc này đến tai Hồng tông chủ, không biết…", Lâm Thế Thanh giả vờ cúi chào một cái, khóe miệng lại một mực cười khẩy, không cần phải nói cũng biết hắn không có ý tốt.
"Chuyện của ta không cần ngươi quản…", Hồng Y hừ lạnh một tiếng, bắt lấy cánh tay Bạch Yến Nhu, dựa theo phương hướng lối ra di tích cấp tốc chạy đi.
…….