Chương 31: Học viện học sinh

"Tiền bối, chẳng lẽ Nguyệt tỷ tỷ không thể dùng biện pháp như ngươi chữa trị?", Trần Dạ nhận ra ẩn ý của Hạ Dư, nhíu mày hỏi.

"Hắc hắc, Sinh mệnh tiên văn có thể chữa trị hay không ta không biết, thế nhưng ta có thể chắc chắn một việc, nàng ta đợi không được đến lúc đó, âm khí xâm nhập vào cơ thể nàng ta quá lâu, hàn độc đã thẩm thấu nuốt chửng một nửa thần hồn, thọ mệnh không quá một năm, chờ đến lúc ngươi thu được Sinh mệnh tiên văn đã không biết ngày tháng năm nào…"

"Ý tiền bối là nói...không còn cách chữa trị cho nàng…", Trần Dạ bộ dáng lo lắng hỏi, vẻ mặt vui mừng vì thu được tiên văn vừa rồi cũng biến mất không thấy.

Nữ đế trầm mặt không nói một lời, nàng nhìn dáng vẻ gấp gáp của Trần Dạ cũng cảm thấy nội tâm sinh ra một tia ấm áp, ít ra trước khi nàng chết đi vẫn biết có người ngoài lão cha lo lắng cho nàng, không phải nói trước đây không có ai, chỉ là những người này tiếp xúc với nàng hoàn toàn mang theo ý đồ xấu, nếu không bởi vì nàng là nhi nữ của Nhân Hoàng thì cũng vì của nàng tư sắc mà thôi.

"Hắc hắc, biện pháp là có, hơn nữa vô cùng đơn giản…chính là…", Hạ Dư miệng vẫn tiếp tục cười gian xảo, ánh mắt thích thú nhìn một chút nữ đế, lại nhìn một chút Trần Dạ.

"Tiền bối ngươi không thể nói nhanh một chút sao", Trần Dạ hậm hực, không chỉ hắn, nữ đế đứng một bên cũng tức giận, ánh mắt phát lạnh như vạn đạo mũi tên sát nhân khiến Hạ Dư cũng cảm thấy lạnh cả sống lưng, hắn biết nữ nhân này không dễ trêu, thế nhưng vẫn cười tà trả lời:

"Biện pháp rất đơn giản, nàng là bị âm khí bức thân, hàn độc phá thể, chỉ cần có dương khí liên tục tẩm bổ, âm dương giao hòa, hàn độc sẽ dần bị tiêu trừ, mà muốn tìm dương khí chỉ có một biện pháp, chính là…"

"Ngươi câm miệng…", nữ đế quát to không cho hắn tiếp tục lên tiếng, gương mặt đồng thời đỏ bừng tới mang tai, nàng làm sao không biết lời tiếp theo hắn nói là ý gì.

"Chính là cùng hắn song tu a, hắc hắc…", Hạ Dư mặc kệ ánh mắt sát nhân của nàng, tiếp tục nói ra, hơn nữa còn nhấn mạnh từng chữ một.

"Cái này…", Trần Dạ thoáng chốc ngây người, sau đó ánh mắt lại len lén nhìn sang nữ đế, trông thấy nàng gương mặt đỏ hồng xấu hổ trừng mắt nhìn lại, hắn nội tâm cũng chột dạ di dời ánh mắt, tuy nhiên đối với cái này biện pháp không hề có ý tứ phản đối, nói đúng hơn chính là hắn rất đồng tình.

"Chẳng lẽ ngươi không muốn chữa trị âm khí trong người...hoặc là...ngươi không thích hắn, cái này thật lạ a, vừa nãy ta còn trông thấy ánh mắt ngươi mang theo tình ý đối với hắn đâu này…", Hạ Dư giả vờ ngây ngô tự nói, hắn chính là cố ý đổ thêm dầu vào lửa.

"Câm miệng…", nữ đế gương mặt nóng lên, xấu hổ quát to một tiếng, lập tức xoay người chạy về phía nhà gỗ, rầm một tiếng đóng lại cửa lớn, không còn phát ra bất kỳ động tĩnh gì.

"Hắc lắc, tiểu tử, phải nắm bắt cơ hội, nàng đối với ngươi có tình ý a…đúng rồi, lời ta nói vừa nãy hoàn toàn là sự thực, Bà La Hoa âm khí vô cùng mạnh, nàng chống đỡ không được bao lâu, tiếp theo nên làm cái gì phải do ngươi rồi, ta đi", Hạ Dư ha ha cười lớn, cuốn lấy hộp gỗ vụt một tiếng bay đến một ngọn núi cách mấy trăm dặm xa.

Nơi này chỉ còn lại một mình Trần Dạ, hắn yên tĩnh đứng một lúc lâu, sau cùng ánh mắt thoáng liếc qua nhà gỗ một cái, lập tức phất tay rời khỏi tiểu thế giới, trở lại bên trong bảo khố Lăng Hà đế quốc.

Bảo khố vẫn tĩnh mịch như cũ, nói rõ nhóm người Hồn đế bên ngoài vẫn chưa tiến vào nơi này, Trần Dạ nhanh chân chỉnh đốn một phát, thu vào bảy tám núi lớn linh thạch, sau đó xóa bỏ mọi dấu vết mình để lại, đồng thời rời ra bên ngoài, tìm một nơi kín đáo ẩn nấp, hắn còn cố ý phá bỏ một ít cơ quan mê cung để mấy người kia nhanh một chút tìm đến nơi này.

Không bao lâu sau, gần trăm tên Hồn đế cùng một lúc đi đến nơi này, vừa rồi vượt qua mê cung quá mức thuận lợi, khiến cho rất nhiều người cảm thấy nghi hoặc, đồng thời nâng cao cảnh giác đề phòng xung quanh, thế nhưng sau khi bọn họ nhìn thấy từng đống lớn bảo vật như núi bên trong bảo khố, nhất thời ánh mắt tham lam sáng rực, lập tức dùng hết tốc lực tiến vào tranh đoạt.

Trần Dạ không một tiếng động xuất hiện bên cạnh Bạch Yến Nhu, bàn tay nhanh như chớp bịt kín miệng nàng ra hiệu im lặng.

Bạch Yến Nhu lúc đầu ra sức cự quậy, thế nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt quen thuộc, lập tức gật đầu một cái, yên tĩnh nhào vào người hắn, lo lắng hỏi:

"Ngươi mấy ngày nay rốt cuộc đi nơi nào, làm sao đến bây giờ mới xuất hiện?"

Trần Dạ hé miệng cười, bàn tay ôn nhu vuốt ve mái tóc đen tuyền mượt mà của nàng, sau đó chậm rãi kể lại một chút cảnh ngộ, tuy nhiên liên quan đến nữ đế một chút cũng không hé miệng, chỉ bảo là một vị tiền bối mà thôi.

Hồng Y ma nữ từ lâu đã phát hiện ra Trần Dạ, nàng ánh mắt lóe lên một cái, âm thầm đến bên cạnh hai người, mở miệng trêu chọc:

"Thật là đáng giận a, tỷ tỷ đi tìm đệ suốt mấy ngày nay, tâm tình thấp thỏm lo âu, nào ngờ đệ đệ thật biết hưởng thụ, cùng giai nhân ôm ấp hoài bão…"

Bạch Yến Nhu cũng không buông ra Trần Dạ, liếc mắt nhìn nàng tràn đầy địch ý, Trần Dạ cũng đồng thời nhìn Hồng Y, mặc dù đã không phải lần đầu, thế nhưng mỗi lần nhìn thấy những đường cong uyển chuyển, thân thể lồi lõm mê người, đi cùng vẻ mặt lúc nào cũng mang theo nụ cười mị hoặc, khiến cho hắn không khỏi nhìn nhiều vài lần.

Hồng Y trông thấy ánh mắt lửa nóng của hắn, thân thể lay động vài cái, phong tình vạn chủng mười phần, nàng lắc lư bờ mông săn chắc đến bên cạnh Trần Dạ, kê sát miệng nhỏ bên tai hắn nói:

"Tiểu đệ đệ, nếu tỷ đoán không lầm, đệ từ sớm đã tiến vào trong này a, thứ tốt đều bị đệ chiếm hết, có phải cũng nên phân chia cho tỷ một phần hay không...hi hi"

Hơi thở nóng hổi ù ù vào tai, mùi hương thơm ngát của giai nhân xông vào mũi khiến Trần Dạ tâm hồn bay bổng, hắn si mê hít vào thêm vài ngụm, cũng không có ý tứ trả lời nàng, thay đổi chủ đề nói:

"Ngươi không nhanh một chút cùng bọn họ tranh đoạt bảo vật, đợi lát nữa ngay cả một viên linh thạch cũng không có bỏ túi…"

"Hi hi, tiểu đệ đệ còn biết quan tâm tỷ tỷ sao, không cần lo lắng, cho bọn chúng lá gan cũng không dám ăn mất phần của tỷ, hơn nữa tỷ tỷ còn có một phần lễ lớn đang chờ đợi đâu này…", Hồng Y lơ đễnh nói, ánh mắt cười mà không cười nhìn Trần Dạ.

"Hừ...trâu già thích gặm cỏ non…", Bạch Yến Nhu hừ lạnh một tiếng, đối với hành động câu dẫn của Hồng Y rất không vừa ý.

"Hi hi, tiểu muội muội, nói cái gì khó nghe như vậy, tu sĩ tu đạo chính là đi ngược thiên đạo, bước chân ra khỏi khống chế của trời đất, thọ mệnh kéo dài, lấy ta mà nói, thọ mệnh ít nhất hơn hai trăm tuổi, hiện tại bất quá độ tuổi xuân xanh mà thôi, hoàn toàn phù hợp với tiểu đệ đệ…"

"Hừ…hoa ngôn xảo ngữ, không có ý tốt."

"..."

Trần Dạ đứng một bên nhìn hai nàng đôi co, Bạch Yến Nhu hắn vô cùng yêu thích, Hồng Y vũ mị mê người, mặc dù biết nàng tiếp cận hắn chính là có ý đồ, thế nhưng hắn cũng không muốn cùng mỹ nữ trở mặt, cho nên không xem vào cuộc vui của hai người, tâm thần dung nhập vào đan điền, tiện tay nghiên cứu một chút chín đạo tiên văn sức mạnh, hiện tại hắn không biết có trong tay chín đạo này tiên văn, thực lực của hắn đã đạt đến mức nào, thế nhưng Trần Dạ biết một điều, lấy thực lực nhất tinh hồn tướng hiện tại của hắn, muốn cùng lúc tế ra chính đạo tiên văn công kích gần như là không thể.

Rất may, Trần Dạ phát hiện tám đạo tiên văn còn lại giống như Hỏa độc tiên văn, bọn chúng có thể tự hành hấp thu linh khí trời đất, cải tạo hồn lực, cũng là nói tốc độ hấp thu linh khí của hắn tăng lên gấp chín lần trước đây, Trần Dạ còn phát hiện ra một chuyện, hồn lực của hắn vẫn duy trì màu sắc thẩm đen, không có dấu hiệu thay đổi, điều này khiến cho hắn vô cùng nghi hoặc, chẳng lẽ nói tiên văn cải tạo hồn lực cũng dựa trên linh căn, hay nói đúng hơn, linh căn của hắn cũng là độc thuộc tính?

Dù sao những này tình huống đối với Trần Dạ vô cùng khả quan, cho nên tâm tình hắn vô cùng vui sướng, tự ngốc nghếch cười một mình, khiến cho Hồng Y cùng Bạch Yến Nhu đang đấu khẩu cũng dừng lại.

Bảo khố bên trong một lực ồn ào, người đến được nơi này ai cũng là cáo già, ai cũng muốn riêng phần mình chiếm được nhiều hơn tài phú, dẫn đến xung đột liên tục xảy ra, nếu không phải sợ nơi này xảy ra cái gì ngoài ý muốn, bọn họ từ sớm đã đánh nhau sứt đầu mẻ trán cũng không chừng.

Sau một ngày thời gian, phân chia bảo vật rốt cuộc cũng đi vào hồi kết, người nào cũng duy trì gương mặt lạnh nhạt, thế nhưng bụng như nở hoa, lần này di tích mang đến tài phú cho bọn họ phải nói là quá to lớn, nếu biết trước ở đây nhiều bảo vật như vậy, bọn họ cho dù khàn cả họng cũng phải tìm thêm vài tên Hồn đế vào đội ngũ.

Vân trưởng lão cùng Nhị trưởng lão hướng Trần Dạ đi tới, bọn họ nét mặt vô cùng vui sướng, dĩ nhiên chiếm được không ít thứ tốt, Vân từ nhẫn trữ vật lấy ra một lệnh bài đưa cho Trần Dạ, hắn nói:

"Lần này di tích cũng sắp kết thúc, ngươi sau khi rời khỏi đây trở về chuẩn bị một chút, ba tháng sau chính là thời điểm Tinh Vân học viện tiến hành chiêu sinh, ngươi ngược lại không cần, cứ việc đưa lệnh bài này cho người phụ trách, bọn họ sẽ biết nên làm thế nào…"

Trần Dạ tiếp nhận lệnh bài vào tay lật đi lật lại xem xét, tấm lệnh bài này được làm từ ngọc thạch, phía trên mặt trước đơn giản khắc hai từ "Tinh Vân", phía sau lại khắc một chữ "Thất".

Trần Dạ do dự một chút, ban đầu quả thực hắn có ý muốn tiến vào Tinh Vân học viện, thế nhưng sau khi biết được bí mật về tiên văn, hắn đã hoàn toàn thay đổi chủ ý, thông qua Bạch Yến Nhu có nói, học viện luật lệ vô cùng hà khắc, học sinh luôn chịu bó buộc, không thể tùy ý phóng túng, Trần Dạ không thích điểm này, hơn nữa hắn còn có tính toán riêng của mình, trở thành học sinh Tinh Vân học viện đối với hắn hiện tại đã không còn phù hợp, vì vậy hắn cung kính đưa lệnh bài trả lại Vân trưởng lão, lắc đầu nói:

"Đa tạ Vân trưởng lão chiếu cố, thế nhưng ta hiện tại có dự định của mình, trở thành học sinh ngược lại đối với ta quá bó buộc, ta thấy…"

Vân trưởng lão cùng Nhị trưởng lão đều to mắt nhìn Trần Dạ, không chỉ hai người bọn họ, ngay cả Hồng Y cùng với Bạch Yến Nhu đều kinh ngạc nhìn hắn, bọn họ quả thực không biết vì sao Trần Dạ lại từ bỏ cơ hội tốt như vậy, trở thành học sinh một học viện lớn không phải muốn là được, thế nhưng Trần Dạ được chính miệng một vị trưởng lão tỏ ý mời vẫn đứng ra từ chối, điều này quả thực không hợp thói thường.

"Ngươi không suy nghĩ lại một chút sao? học viện cũng không phải rất hà khắc, chỉ là có một số viện quy mà thôi, không phải như ngươi nghĩ…", Vân trưởng lão gương mặt hiền hậu giải thích, Trần Dạ quả thực là một mầm mống tốt để bồi dưỡng, hắn không muốn lãng phí một người như vậy.

"Tiểu Dạ…", Bạch Yến Nhu đứng một bên kéo tay áo, ánh mắt khẩn cầu nhìn hắn.

Trần Dạ cũng không biết làm sao mới đúng, hắn đối với thiện ý của Vân trưởng lão rất có hảo cảm, đành phải lại suy nghĩ một chút, cuối cùng hắn thở dài một cái, hướng Vân trưởng lão hỏi:

"Không biết bên trong học viện có chức vụ gì không bị viện quy khống chế hay không, ta chỉ cần một chức vụ có thể sảng khoái, không bị gò bó là đủ, cho dù làm một tên dược đồng cũng có thể…"

Trần Dạ vừa dứt lời, ở đây bốn người lập tức ha ha cười lớn, Hồng Y ma nữ càng là cười đến chảy nước mắt, ngả nghiêng ngả ngửa, nàng không ngờ tới Trần Dạ lại hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy.

"Ta nói cái gì sai sao?", Trần Dạ gãi gãi đầu, ngây ngô hỏi, Hồng Y lập tức bắt lấy cánh tay hắn, vừa cười vừa giải thích:

"Tiểu đệ đệ, ngươi cũng quá khờ khạo a, người ta muốn làm học sinh còn không được, ngươi lại chối bỏ muốn làm một tên dược đồng, đầu người có bệnh a, để ta xem xem, hi hi."

….