Chương 13: Đính ước

........................

Trần Dạ cùng đám người không hề hay biết tình huống bên ngoài di tích, hiện tại hắn vừa cùng Bạch Yến Nhu rời khỏi động phủ, hai người bọn họ vừa ra ngoài liền trông thấy mặt đất một mảnh bừa bộn, cổ thụ tan tác, lại nghe thấy gần đó có âm thanh chiến đấu phát ra, Trần Dạ dự định đến xem thoáng một phát tình huống thì bỗng nhiên hắn nghe thấy tiếng rống của Hắc Viêm Báo, hơn nữa không chỉ một đầu, Trần Dạ nhíu mày, vội kéo tay Bạch Yến Nhu lao nhanh về hướng đám Hắc Viêm Báo.

Trần Dạ rất nhanh đến được nơi xảy ra chiến đấu, hắn trông thấy cũng chỉ có gần trăm người, số còn lại không biết bị dịch chuyển đến nơi nào, giờ phút này đám người này nào còn biểu hiện địch ý đối với nhau như trước nữa, bọn họ đang kề vai sát cánh, lưng tựa vào lưng cùng nhau chống lại đàn ma thú Hắc Viêm Báo, tình huống vô cùng nguy cấp.

Đám người này từ lâu vết thương chồng chất, đứt tay gãy chân không ít, số người còn sức lực chống trả chỉ hơn ba thành, mặc dù vậy bọn họ cũng không tiếp tục chống cự được bao lâu.

Trần Dạ liếc nhìn một bên gần một nghìn đầu Hắc Viêm Báo, bộ dáng hùng hổ, tuy nhiên Trần Dạ quan sát thấy đám này Hắc Viêm Báo cũng không vội giết người, chúng nó chỉ vây quanh bọn họ, tấn công kẻ nào muốn chống cự, dĩ nhiên là đang đùa bỡn con mồi.

Trần Dạ nội tâm trào lên một cỗ lửa dận, mặc dù đám người này đối với hắn không quen thuộc, tuy nhiên hắn cũng không thể mắt điếc tai ngơ nhìn đồng loại bị ma thu đùa bỡn như vậy, Trần Dạ chuẩn bị tiến lên hỗ trợ đã bị Bạch Yến Nhu một bên kéo lại, hắn nghiêng đầu phát hiện nàng thân thể run rẩy, bờ môi cũng lắp bắp không nói ra lời, Trần Dạ nắm chặt tay nàng một cái trấn an:

"Không cần phải sợ hãi, chúng không phát hiện ra nơi này, ngươi trước nấp chỗ này đợi ta, ta qua đó giúp bọn họ một tay…"

"Ta…", Bạch Yến Nhu càng giữ chặt tay Trần Dạ, tuy nhiên nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của hắn, nàng trong nội tâm sợ hãi cũng giảm đi không ít, sau đó cũng gật đầu buông tay hắn ra, tìm một nơi kín đáo ẩn thân.

Trần Dạ không chần chừ nhảy người lao vào bên trong chiến đấu, đồng thời tế ra hỏa độc bao phủ toàn thân, bàn tay vận chuyển hồn lực hướng đàn Hắc Viêm Báo đấm ra một quyền.

Quyền ảnh Trần Dạ mang theo hồn lực màu sẫm đen nhanh như tia chớp đánh vào một đầu Hắc Viêm Báo, sau đó ầm một tiếng nổ tung, kình lực cũng theo đó đánh mạnh về phía Hắc Viêm Báo xung quanh, chớp mắt đã có hơn hai mươi đầu Hắc Viêm Báo bị nổ chết.

Trần Dạ thoáng sững sờ một chút, hắn không ngờ thông qua Hỏa độc tiên văn vận chuyển hồn lực lại có thể mạnh như vậy, đây mới chỉ là một quyền cơ bản mà thôi.

"A…", đám người ở đây cũng vô cùng kinh ngạc, liếc mắt đã nhận ra Trần Dạ, bọn hắn không ngờ thực lực Trần Dạ lại mạnh đến như vậy, một số người trước kia đối với Trần Dạ tỏ ra địch ý cũng đánh một cái lạnh rung, nội tâm tự nhắc nhở về sau chú ý tên này một chút.

Trần Dạ từ sau khi dung luyện đoàn kia trí nhớ, hắn đã sơ bộ biết tiên văn mạnh đến mức nào, hắn vừa rồi kinh ngạc cũng chỉ bởi vì đây là lần đầu tiên hắn ra tay mà thôi, Trần Dạ hiện tại nội tâm vui sướng, tuy nhiên vẫn không quên tình hình, hắn tiếp tục nhảy người, đấm ra một quyền ngăn chặn mấy đầu Hắc Viêm Báo ở gần đám người.

Ầm…ầm…

Liên tục mấy lần ra quyền, số Hắc Viêm Báo bị tiêu diệt đã hơn trăm đầu, đám Hắc Viêm Báo cũng không còn vẻ chủ quan nữa, bắt đầu tập trung lại vây tấn công Trần Dạ.

Trần Dạ kinh nghiệm chiến đấu đã đề cao không ít, hắn không để mình bị vây quanh, vội lách người lao về một thân cổ thụ, hai bàn tay thủ thế, miệng niệm đọc chú ngữ, ngay lúc đó hỏa độc trên người hắn cấp tốc tập trung lại một chỗ, sau lưng hắn vẽ ra giữa không trung một hàng cổ ngữ, Trần Dạ lúc này một tiếng quát to:

"Hỏa ngục thí tiên"

Tiếng quát Trần Dạ vừa dứt, hàng cổ ngữ ngay lập tức hút lấy hồn lực của hắn, sau đó như thể có sinh mạng tự chủ, dùng tốc độ nhanh như tia chớp bắn về phía đàn Hắc Viêm Báo, đàn Hắc Viêm Báo cảm nhận được khí tức nguy hiểm, chúng nó xoay người dự định bỏ chạy tuy nhiên lại không thể nào thoát khỏi, hỏa độc sau khi bắn trúng một đầu Hắc Viêm Báo, nó sẽ ngay tức khắc bừng cháy lên ngọn lửa xanh đen đem đầu Hắc Viêm Báo đó thiêu đốt, không chỉ thế hỏa độc còn lây lan ra Hắc Viêm Báo xung quanh, chỉ trong chớp mắt, gần một nghìn đầu Hắc Viêm Báo đã bị hỏa độc thiêu đốt gần như không còn, chỉ một số ít Hắc Viêm Báo phía xa nhanh chân mới tránh thoát một kiếp, chúng nó cũng không còn tâm tư quay đầu lại nhìn, lập tức trốn hướng phía xa chạy như điên.

Trần Dạ cảm thấy toàn thân hư nhược ngã người xuống đất, hắn không nghĩ đến chỉ phát ra một lần công kích đã hút khô toàn bộ hồn lực của hắn, hiện tại muốn đứng cũng thể nào đứng lên được, hắn đành phải nằm dài trên đất vận chuyển Hỏa độc tiên văn hấp thu linh khí.

Bạch Yến Nhu rất nhanh từ nơi ẩn thân lao đến đỡ lấy Trần Dạ, thấy hắn không có việc gì cũng yên lòng, sau đó nhìn thi thể gần nghìn đầu Hắc Viêm Báo toàn thân xanh đen, nếu không phải nàng chính mắt trông thấy, muốn nàng tin tưởng chuyện vừa rồi chắc chắn là không thể nào.

Đám người ở đây từ lâu miệng đã há to như quả trứng gà, bọn hắn còn cố ý dụi mắt một cái, nếu không phải trên người vết thương vẫn còn đau đớn, bọn hắn còn tưởng mình đang nằm mộng, lại nhìn một chút về phía Trần Dạ, mọi người ánh mắt đều nhanh thay đổi một trăm tám mươi độ, nội tâm thầm nghĩ Trần Dạ tên này hoàn toàn không phải con người nữa rồi.

Thi thể đàn Hắc Viêm Báo nằm đầy trên đất, tuy nhiên cũng không có ai dám tiến lên thu ma thạch, trước không nói bọn nó đều do một tay Trần Dạ giết, lại nói lúc nãy ai cũng thấy rõ, thứ hỏa màu xanh đen kia còn có thể lây lan, ai dám vì một chút lợi ích gan dạ tiến lên chịu chết.

Đám người lúc này ngồi xuống điều tức chữa trị thương thế trên người cùng đồng bạn, bọn hắn đều có cảm giác sống sót sau tai nạn, ánh mắt nhìn về phía Trần Dạ cũng mang một phần cảm ơn.

Trần Dạ sau một canh giờ điều tức cũng khôi phục không sai biệt lắm, lúc này hắn đứng dậy nhìn thoáng qua đám người một cái, hướng thi thể đàn Hắc Viêm Báo đi tới.

Trần Dạ đến bên thi thể một đầu Hắc Viêm Báo tìm kiếm một phen, nghe nói ma thú sau khi chết sẽ xuất hiện ma thạch, loay hoay một lúc hắn vẫn không thể tìm được.

"Vị huynh đệ này, ngươi đang tìm ma thạch sao? nó nằm trong đầu Hắc Viêm Báo", một tên học sinh lên tiếng, hắn liếc mắt liền nhận ra Trần Dạ đang tìm ma thạch.

"Đa tạ", Trần Dạ đối với người này gật đầu cảm ơn một cái, sau đó cầm lên một viên đá to ra sức đập vào đầu Hắc Viêm Báo.

Nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch Trần Dạ, cả đám người muốn cười nhưng cũng không dám lớn tiếng cười lớn.

Bạch Yến Nhu một bên cũng mỉm cười, nàng không ngờ Trần Dạ lại còn có một mặt khôi hài như vậy, nàng vội tiến lại gần hắn muốn giải thích một chút đã bị Trần Dạ ngăn lại:

"Đừng qua đây."

"Ta là muốn nói ngươi dùng đá đập sẽ không có tác dụng đấy, phải dùng binh khí từ từ tách ra…"

"Binh khí? ngươi có binh khí sao?"

"Ngươi ngay cả binh khí cũng không có?", Bạch Yến Nhu nghi ngờ hỏi Trần Dạ, phát hiện hắn cũng không phải đang đùa giỡn, nàng vội tế ra một một thanh chủy thủ cầm trong tay, sau đó ném về phía hắn:

"Ngươi dùng nó a."

"Ngươi làm thế nào khiến nó xuất hiện?", Trần Dạ nhìn thanh chủy thủ vô thanh vô tức xuất hiện trong ta nàng, hắn kinh ngạc hỏi.

"Ngươi từ trong rừng ra tới sao?", Bạch Yến Nhu trắng mắt hắn một cái:

"Cái này là từ trong túi trữ vật của ta lấy ra, ngươi ngay cả túi trữ vật cũng không biết?"

"Túi trữ vật? cùng nhẫn trữ vật giống nhau sao?"

"Nhẫn trữ vật cùng túi trữ vật cùng loại, tuy nhiên nhẫn trữ vật so sánh cao cấp hơn rất nhiều, bên trong nó không gian rộng đến mấy trượng, thậm chí mấy chục trượng cũng có, ta chỉ có một cái túi trữ vật một thước rộng, dùng để dự trữ một ít đồ đạc… "

Trần Dạ có chút gãi đầu, hắn lần kia bên trong hang động đã chiếm được một chiếc nhẫn trữ vật, tuy nhiên về sau do không biết như thế nào sử dụng nên cũng đã quên mất, lại nghĩ đến bên trong có thể thu giữ đồ đạc, Trần Dạ lại suýt cắm đầu xuống đất, hắn lại quên mất trong đan điền còn có Khai Thiên bi sao, trong đó không chỉ có không gian mà còn có cả một tiểu thế giới a, bởi vì không có thời gian nên hắn cũng quên bén đi mất.

Bạch Yến Nhu thấy hắn im lặng không nói, còn tưởng lời nói của mình khiến Trần Dạ không vui, nàng muốn mở miệng giải thích một chút đã trông thấy Trần Dạ từ trong một cái túi áo móc ra một cái nhẫn gỗ, cằm suýt chút nữa rơi xuống đất.

Trần Dạ quả thật móc ra chiếc nhẫn trữ vật, hắn ngắm nhìn một chút sao đó hướng Bạch Yến Nhu hỏi:

"Cái này làm sao sử dụng?"

"Nhỏ một giọt máu vào nó là được."

"Vậy thứ này cho ngươi", Trần Dạ không do dự ném nhẫn trữ vật cho nàng, hắn đã có Khai Thiên bi, cái này nhẫn trữ vật đối với hắn cũng không có việc dùng.

"Ta…", Bạch Yến Nhu cầm nhẫn trữ vật trong tay như thể đang nằm mơ, tên này là cái gì tình huống, lúc nãy đến túi trữ vật còn không biết, lúc này ngay cả nhẫn trữ vật liền xem cũng không xem bên trong có gì lại ném cho nàng, tên này đầu óc chẳng lẽ hư rồi.

"Ta không thể nhận…", Bạch Yến Nhu vội ném nhẫn trữ vật trả lại Trần Dạ, nàng mặc dù rất muốn có nó, tuy nhiên thứ này quá quý giá, lấy tính cách của nàng không thể nào nhận được.

Trần Dạ lại ném nhẫn trữ vật lại cho nàng, gương mặt dày vô sỉ cười nói:

"Nhận đi, không phải ngươi nói ta là phu quân của ngươi sao?...đồ của phu quân tặng cũng muốn từ chối?"

"Ta…được rồi", Bạch Yến Nhu bị lời nói của hắn khiến cho sững sờ, gương mặt cũng nhanh đỏ bừng, cuối cùng gật đầu một cái nhận lấy, sau đó nàng cắn ngón tay nhỏ một giọt máu lên nhẫn trữ vật, ngay lập tức nhẫn trữ vật hấp thu giọt máu, nàng cũng cảm nhận được cùng nó có một tia liên hệ.

Ngay sau khi Bạch Yến Nhu dùng thần niệm quét bên trong nhẫn trữ vật một cái, nàng lập tức ngây người tại chỗ, cũng không dám tin vào mắt mình, cái này nhẫn trữ vật rộng đến trăm trượng, bên trong thứ gì cũng có, kim tệ chất cao như núi, tinh thạch đống lớn đống nhỏ, ma thạch nhiều vô số kể, có một ít ma thạch to như một tòa nhà, nàng cũng không tưởng tượng được đây là cái gì ma thú, binh khí trong này số lượng vạn thanh có hơn, đầy đủ chủng loại, còn có một ít thanh binh khí nàng chỉ lướt mắt qua đã cảm thấy lạnh run, những thứ này đừng nói nàng, ngay cả gia tộc nàng ở Lạc An thành góp lại toàn bộ cũng không được một góc nhỏ, mặc dù còn rất nhiều thứ, tuy nhiên Bạch Yến Nhu cũng không tiếp tục xem, nàng nhìn Trần Dạ rung giọng nói:

"Cái này… cái này quá quý giá… ta… không thể nhận."

"Không cho lại tiếp tục từ chối rồi, ta vẫn còn một cái, hơn nữa còn lớn hơn", Trần Dạ cười cười, hắn tuy không biết bên trong nhẫn trữ vật chứa cái gì, tuy nhiên chắc chắn sẽ không hơn Khai Thiên bi của hắn, lại nghĩ đến tên ma đầu Mục Tà, Trần Dạ hướng Bạch Yến Nhu thận trọng nói:

"Cái này nhẫn là ta chiếm được của một tên ma đầu, ngươi nếu bên trong tìm được cái gì có liên quan đến ma đạo nên vứt đi, không nên sử dụng…"

"Ta biết rồi…", Bạch Yến cúi đầu ưm một tiếng, sau đó nàng nhớ đến cái gì vội từ trong nhẫn trữ vật lấy ra một thanh kiếm vô cùng tốt đưa cho Trần Dạ:

"Cái này kiếm tốt hơn thanh chủy thủ kia, ngươi dùng cái này a."

"Không cần, ta dùng thanh này chủy thủ là được", Trần Dạ cười nhẹ lắc đầu, hắn cầm thanh này chủy thủ cảm thấy vừa tay vô cùng, trước mắt cũng không có ý định thay đổi.

Bạch Yến Nhu thu lại thanh bảo kiếm, nàng gương mặt từ lâu đỏ hồng càng trở nên đỏ hơn, trong nội tâm âm thầm suy nghĩ nàng cho hắn một thanh chủy thủ, hắn cho nàng một chiếc nhẫn trữ vật, đây có phải cái gọi là đính ước hay không?, càng nghĩ nàng gương mặt càng đỏ bừng, nhìn cũng không dám nhìn Trần Dạ, nàng mặc dù theo lời mẫu thân nói rất nghe lời, tuy nhiên đối với tình cảm nam nữ cũng là lần đầu tiên, nội tâm không khỏi lộp bộp.

Chỉ là Bạch Yến Nhu cũng không biết, nàng vốn từ lâu đã hiểu sai ý mẫu thân, mẫu thân nàng cũng không phải có ý dạy này như vậy, việc bị nam nhân hôn một cái, sờ một cái sẽ trở thành của nàng phu quân cũng chỉ là chuyện trong lúc đùa bỡn giữa hai người mà thôi....

………....