Chương 12: Dị biến

.........................

"Năm ấy sau khi Nhân Hoàng ngã xuống, tiên cốt của hắn cũng bị thủ hạ thi nhau giành giật, chiến tranh cứ thế nổ ra, tử thương vô số, máu chảy thành sông, lòng người cũng đầy hận ý, họ hận cái tên Khai Thiên vì sao lại sinh ra trên thế giới này…"

"...sau cùng tiên cốt từ trong hỗn loạn rơi vào tay một chiến tướng, bị người này âm thầm mang đi, vị chiến tướng này một đời trung kiên, hắn vẫn tiếp tục gánh vác lên vai sứ mệnh dang dở ấy, hắn tìm một nơi vô cùng kín đáo, âm thầm tiếp tục kéo dài truyền thừa Khai Thiên quốc, thành lập Khai Thiên tổ chức bí mật hoạt động, không ngờ về sau tổ chức bị địch nhân phát hiện, Khai Thiên tổ chức lại bị người ám toán, người Khai Thiên tổ chức hầu hết tử trận, tiên cốt bị chiến tướng dùng thân tàn mở ra đường máu mang đi, mang theo tâm nguyện mọi người tiếp tục truyền thừa hậu thế, cái tên Khai Thiên cũng từ đó không còn xuất hiện nữa, mãi cho đến hiện tại…"

"Cho đến hiện tại?", Trần Dạ nghe được ẩn ý trong lời của lão giả cho nên vội hỏi.

Lão giả nhìn Trần Dạ gật đầu một cái:

"Không sai, hiện tại ngươi đã xuất hiện, nói rõ Khai Thiên quốc cũng nên phục sinh, đây chính là thiên ý…"

"Tiền bối...cái này…"

"Ngươi không nên từ chối, cũng không thể từ chối…", lão giả nhìn Trần Dạ, rất trực tiếp lắc đầu, hắn nói:

"Không nói ngươi nắm giữ tiên cốt, riêng cái này đối với ngươi trăm lợi không một cái hại…cho dù ngươi không thể hoàn thành tâm nguyện của Khai Thiên quốc, cũng có thể trở thành cường giả điêu phong ở thế giới này,..."

"Khai Thiên thời đại cách đây đã trăm vạn năm lâu, tiên cốt cũng là ghi chép sẽ còn sót lại, ngươi cũng không cần lo lắng phía sau địch nhân…"

"...cái này Khai Thiên bi về sau cũng là của ngươi, nó là một món cực phẩm Quân cấp không gian binh khí, chính là Nhân Hoàng trước đây một tay luyện chế, mặc dù không phải Thần khí, tuy nhiên bên trong có một tiểu thế giới, hơn nữa trong tiểu thế giới cất chứa năm ấy vô số công pháp phù văn người thiên hạ cung phụng cho Nhân Hoàng, ta cũng truyền cho ngươi cách sử dụng…"

Lão giả đến trước mặt Trần Dạ chỉ tay điểm nhẹ lên trán hắn, một đoàn quang sáng rất nhanh bay vào mi tâm Trần Dạ, mang theo khổng lồ tin tức dung nhập thành một thể cùng linh hồn hắn, Trần Dạ đầu óc không những không đau đớn mà ngược lại vô cùng thanh minh, hắn nhắm mắt lại tập trung tinh thần thoáng lướt qua đống hỗn độn tin tức này một lần.

"...ngươi hiện tại là người nắm giữ sứ mệnh của Khai Thiên quốc, chàng trai trẻ, nếu như ngươi có ý nguyện Khai Thiên, nên nhớ không nên chỉ dựa vào thực lực bản thân, ngươi sẽ nối gót theo Nhân Hoàng năm đó…"

"...hứa với ta...nếu chưa thành công, ngươi không thể để Khai Thiên đoạn tuyệt truyền thừa…"

Lão giả âm thanh lại vang lên bên tai Trần Dạ, âm thanh mang theo một cổ tang thương, tiếc nuối, buồn bã, bất lực,...âm thanh ấy nhỏ dần, nhỏ dần, sau đó hoàn toàn biến mất.

Nửa ngày đi qua, Trần Dạ tâm thần dần ổn định lại, bên tai hắn vẫn còn vang vọng những lời cuối cùng của lão giả, Trần Dạ nội tâm thổn thức, hắn từ đoàn trí nhớ cảm nhận được chí nguyện lớn lao của vô số người thời đại kia, tuy nhiên hắn biết bản thân còn quá nhỏ yếu, cho nên những thứ này hắn chỉ có thể khắc sâu trong nội tâm, về sau nếu có đủ thực lực có thể nếm thử một lần.

Thổn thức qua đi, Trần Dạ bắt đầu thu xếp một thoáng trí nhớ trong đầu, hắn chọn lọc ra những thứ cần thiết nhất đối với hắn hiện tại, sau đó tiến hành một phen tìm hiểu.

Một lúc sau, Trần Dạ nét mặt tràn ngập vui mừng, hắn đã biết cách câu thông tiên văn, không chỉ thế còn có thể hoàn toàn điều khiển tiên văn chiến đấu, đây là thứ hắn chờ mong nhất, những thứ khác trước mắt đã không quan trọng bằng rồi.

Trần Dạ cũng liếc nhìn Khai Thiên bi, trong miệng niệm động chú ngữ, Khai Thiên bi lập tức theo đó biến mất, xuất hiện trong đan điền của hắn yên tĩnh bất động.

Hơn một nghìn người tiếp nhận "đại truyền thừa" cũng sớm bị Trần Dạ vứt ra bên ngoài, bọn họ vẻ mặt mờ mịt, tuy nhiên rất nhanh vô cùng sung sướng, hiển nhiên đều đạt được lợi ích không nhỏ.

Trần Dạ bắn một đạo hồn lực đánh thức Bạch Yến Nhu, nàng sau khi tỉnh dậy trông thấy mọi người ồn ào vui sướng, thạch bi lại biến mất, cũng không quan sát thấy lão giả kia đâu, nàng nội tâm một trận thất lạc, thoáng liếc nhìn qua Trần Dạ, gương mặt u buồn hiện rõ, nàng biết mình đã không thể nhận truyền thừa nữa rồi.

"Ngươi tin tưởng ta sao?…nếu tin tưởng ta, chờ rời khỏi đây ta sẽ đưa ngươi đại cơ duyên lớn hơn nơi này rất nhiều...", Trần Dạ nhẹ giọng bên tai Bạch Yến Nhu nói, hắn sau khi nhìn thấy ánh mắt thất lạc của nàng cũng xiêu lòng, nàng tuy có chút cứng đầu, tuy nhiên cũng rất đáng yêu.

"Ta tin ngươi…", Bạch Yến Nhu gật đầu một cái, nàng cũng không biết vì cái gì không do dự lựa chọn tin tưởng Trần Dạ.

Trần Dạ cười cười, cũng không đối với nàng giải thích cái gì, hắn niệm động chú ngữ, một màng sáng ngay vị trí Kha Thiên bi vô thanh vô tức xuất hiện.

"A...thạch bi đâu?", mọi người lúc này mới chú ý thạch bi mang cho bọn họ truyền thừa đã biến mất không thấy, lại nhìn màng sáng xuất hiện, mọi người cho là truyền thừa rốt cuộc đã kết thúc, cũng nghĩ thạch bi biến mất là chuyện bình thường, một số người có ý định đánh chủ ý thạch bi cũng chết tâm, thở dài không tiếp tục suy nghĩ nữa.

Nơi này linh khí nồng nặc đang dần có dấu hiệu pha loãng, tuy nhiên tốc độ rất chậm, ở đây ai cũng không muốn sớm rời đi, cho nên tất cả ngồi thành một đoàn tiến vào trong tu luyện, tiếp tục hấp thu linh khí.

"A...đột phá Hồn sư bát tinh…"

"Ta cũng đột phá…"

"Ta cũng vậy…"

Nhờ có linh khí, lượng người đột phá tiểu cảnh giới rất nhiều, cho dù không thể đột phá cũng đạt lợi ích không hề nhỏ, kế tiếp qua một đoạn thời gian, linh khí pha loãng không khác gì bên ngoài, đám người cũng dừng lại tu luyện, riêng phần mình thu thập một ít, sau đó nhảy qua màng sáng, rời đi nơi này động phủ, Trần Dạ nghiêng đầu nhìn một mực theo sát bản thân Bạch Yến Nhu, cũng kéo lấy bàn tay nhỏ bé của nàng rời đi.

Trần Dạ từ sau chuyến đi này, hắn cũng không còn là một thiếu niên non nớt cái gì cũng không biết nữa, thay vào đó gương mặt hắn toát lên vẻ kiên định, trầm ổn hơn rất nhiều, khí chất cũng hoàn toàn thay đổi, ngay cả Bạch Yến Nhu theo sát bên cạnh hắn cũng vô cùng kinh ngạc trước sự thay đổi này, nếu là một người khác chắc chắn cũng không nhận ra đây là Trần Dạ cùng trước đây là cùng một người.

Bên ngoài di tích...

Ầm vang...Ầm vang…

Từng tiếng nổ oanh minh vang dội khắp Hắc Ám Sâm Lâm, cửa vào di tích lúc trước vốn đã đóng lại vào giờ phút này lại ầm ầm mở ra, không chỉ thế, biên giới cửa vào còn liên tục mở rộng, chớp mắt đã hơn một trăm dặm khoảng cách, ngay cả xa xa Lạc An thành cũng thấy rõ ràng dị biến.

"Đây là cái gì, tại sao lớn đến như vậy…"

"Là di tích, chắc chắn là di tích, không ngờ dị động lớn như vậy, di tích này chắc chắn rất lớn…"

Dị biến phát sinh không hề có dấu hiệu chấm dứt, người Lạc An thành từ lâu đã tập trung chật ních phía trên tường thành quan sát tình huống, người nào cũng một trận run sợ, không biết chuyện gì xảy ra, một số nhân vật lão thành kinh nghiệm dày dặn rất nhanh nhìn ra đầu mối, cuối cùng xác nhận đây chính là động tĩnh của một di tích sắp mở ra, hơn nữa còn là đại di tích vô cùng lớn.

"Mau, trở về tập trung tinh anh gia tộc, ngay lập tức xuất phát…"

"Trở về gọi thêm người, càng nhiều càng tốt, không được, mấy người chúng ta đi trước, ngươi một mình trở về gọi người…"

"Ba Khắc quân đoàn tuyển thành viên thám hiểm di tích, nhất tinh hồn sư trở lên đều có thể…"

"Tổ đội thám hiểm di tích cần tuyển người…"

"Ta muốn gia nhập…"

"Ta là ngũ tinh hồn sư mộc hệ, cần tìm tổ đội thám hiểm…"

"Đến đây, đến đây…"

"..."

Lạc An thành lúc này vô cùng náo nhiệt, tất cả các phương thế lực lớn nhỏ rất nhanh riêng phần mình tập trung đầy đủ nhân sĩ, bắt đầu từ cổng thành, đoàn người thi nhau dùng tốc độ nhanh nhất tiến vào Hắc Ám Sâm Lâm, lần này lượng người tham gia ước tính có đến gần mười vạn người.

Tin tức đại di tích xuất hiện ở Hắc Ám Sâm Lâm nhanh như gió lốc truyền đến khắp ngõ ngách đế quốc, qua một đoạn thời gian còn nhanh chóng lan rộng ra các quốc gia lân cận, nếu nói lúc trước chỉ ba đế quốc biết được tin tức này thì hiện tại số lượng đã tăng gấp đôi.

"Vân trưởng lão, lần này di tích xuất hiện ngoài ý muốn, xem ra mấy ngày nữa người tiến về đây vô cùng nhiều, lúc đó…", một vị hộ pháp vẻ mặt đầy lo lắng nói.

"Ta biết rõ, theo tình hình này, rất có thể người tiến vào cấp độ sẽ nới lỏng đến Hồn tướng, tuy nhiên rất nhanh sẽ lại nới lỏng áp chế, ta đã truyền tin về học viện gọi thêm người tới, nhóm học sinh lâu năm rất nhanh sẽ đến nơi…cũng không biết người ở trong hiện tại thế nào..."

Vân trưởng lão ánh mắt sâu xa nhìn cửa vào đại di tích, lần này biến cố bất ngờ đã nằm ngoài tầm kiểm soát, hắn chỉ biết thầm cầu nguyện không có cái gì ngoài ý muốn phát sinh.

Lối vào đại di tích như thể một cánh cổng chỉ thiên sừng sững giữa Hắc Ám Sâm Lâm, bởi vì lối vào còn chưa chân chính mở ra, người đến đây cũng chỉ biết tìm một phương trống trải âm thầm chờ đợi, chỉ mười ngày tiếp theo, nhân số có mặt ở nơi này đã vượt qua trăm vạn người, chiếm đa số nhất vẫn là Hồn sư, Hồn tướng, tuy nhiên rất dễ cảm nhận được cổ khí tức cường đại, đây chính là cường giả đang trong bóng tối âm thầm quan sát.

"Vân trưởng lão", một lão giả hướng Vân trưởng lão nhanh chân đi tới, phía sau hắn còn dẫn theo một đội ngũ hơn năm nghìn người, hầu hết đều là người trẻ tuổi.

"Nhị trưởng lão, ngươi đã đến", Vân trưởng lão trông thấy lão giả thì vui vẻ tiến lên tiếp đón, người này không ai khác chính là Nhị trưởng lão Cơ Nham, về phần Vân trưởng lão trong học viện xếp hàng vị thứ bảy.

"Vân trưởng lão, tình huống cụ thể như thế nào, có hay không tin tức đám học sinh tiến vào."

"Ta cũng không rõ tình hình bên trong thế nào, đây không còn là di tích bình thường nữa rồi, theo tình hình trước mắt qua một đoạn thời gian nữa tu vi Hồn tướng xuống đều có thể tiến vào, nguy hiểm cũng sẽ tăng lên gấp bội..."

"Nguy hiểm là không thể tránh khỏi, tuy nhiên cơ duyên cũng sẽ lớn hơn, có ai mà không muốn...lần này ta dẫn theo năm nghìn học sinh tinh anh đến đây, bọn họ đều nguyện ý tiến vào tranh đoạt cơ duyên, tranh thủ lợi ích cho học viện."

Vân trưởng lão liếc nhìn đám học sinh phía sau, lần này Tinh Vân học viện cũng đã là tận lực, hắn đối với mọi người hô lớn:

"Các ngươi trước trở về dựng trại nghỉ ngơi, cũng phải đề phòng một chút người Hoàng Xà học viện cùng Xích Yên học viện."

"Vâng…", đám học sinh cúi đầu thi lễ, sau đó tập trung dựng lên lều vải, tốp năm tốp ba nghị luận sôi nổi.

"Phi sư huynh, lần này cơ duyên chắc chắn không ít a, chắc chắn Phi sư huynh sẽ nhận được cơ duyên lớn nhất…", một tên học sinh hướng về một thiếu niên lấy lòng, vị Phi sư huynh này tên Phi Bá Hà, tuổi chừng hai mươi, gương mặt góc cạnh rõ ràng, một thân lam y khí khái nho nhã, gương mặt lạnh lùng chỉ cười nhẹ một cái, cũng không lên tiếng trả lời, bên cạnh hắn một người khác phụ họa:

"Ngươi còn phải nói, lấy thiên phú của Phi sư huynh nếu không chiếm được đại cơ duyên thì còn ai."

"Đúng đúng, lần này Phi sư huynh mục đích không chỉ tiến vào di tích tranh đoạt cơ duyên, ngoài ra còn đi tìm Bạch Yến Nhu sư muội bảo vệ muội ấy."

"Ài, Phi sư huynh đúng là chung tình a, trong học viện biết bao nhiêu sư tỷ sư muội xinh đẹp huynh ấy đều rừ chối, chỉ nhìn trúng Bạch Yến Nhu sư muội, nàng vậy mà ngược lại từ chối Phi sư huynh."

"Hừ...Phi Bá Hà có cái gì tốt, ngoài mặt làm ra vẻ nho nhã lễ độ, trong tối lại xấu xa nham hiểm, cái này ai cũng rõ rõ ràng ràng, cần cái gì tỏ ra cao thượng, mèo khen mèo dài đuôi."

Một tên học sinh khác không chịu được mấy tên này vuốt mông ngựa khinh thường nói, hắn tên Đường Ca, cũng là một vị theo đuổi Bạch Yến Nhu, đối với hành vi của Phi Bá Hà rất là xem thường.

Phi Bá Hà liếc Đường Ca một cái, cũng không cùng hắn biện minh cái gì, hắn và Đường Ca đều tu vi Hồn tướng đỉnh phong, bên trong học viện đều là thiên kiêu, hơn nữa hai người như nước với hỏa, xung đột không chỉ một lần.

Đường Ca thấy Phi Bá Hà không để ý đến mình thì hừ lạnh, cũng không nói gì nữa.

…...................