Chương 1: Chương 1

Đèo Hải Vân…

Chiếc xe Mazda 7 chỗ màu đen đang lao đi trên những cung đường uốn lượn của con đèo Hải Vân hùng vĩ. Trời hôm nay nắng đẹp nhưng không oi bức, không khí trong lành và mát mẻ khiến cho chuyến đi thám hiểm của đám bạn trẻ đến từ vùng núi Tây Nguyên như được mẹ thiên nhiên ủng hộ.

Họ nghe đồn ở gần dưới chân đèo Hải Vân thuộc tỉnh Thừa Thiên Huế có ẩn chứa kho báu từ thời Tây Sơn cách đây hàng trăm năm. Kho báu ấy nằm trong một ngôi mộ cổ, nằm sâu bên trong khu rừng dưới chân đèo, nên tranh thủ thời gian nghỉ hè, đám bạn này đã thống nhất sẽ cùng nhau khám phá ngôi mộ này, sẵn dịp thì sẽ “thó” vài món cổ vật về bán, chắc là cũng sẽ được núi tiền.

Nghĩ đến đây, họ lại càng thêm phấn khích khi chiếc xe Mazda càng lúc càng tiến gần về phía chân đèo Hải Vân. Nhưng chẳng ai để ý rằng, phút trước còn hửng nắng, phút sau mây đen đã bao trùm lấy một không gian rộng lớn, che kín cả bầu trời.

Chiếc xe dừng lại trong sân của một quán nước ven đường. Quán nước này tự phát, nó xuất hiện ở đây từ khi những người dân đi rừng vô tình phát hiện ngôi mộ cổ kia. Tin đồn lan rộng ra khắp nơi, thoáng chốc đã thu hút hàng trăm, hàng ngàn người hiếu kì đến đây theo dõi lực lượng chức năng khai quật ngôi mộ kia.

Nhưng gần cả tháng này, lực lượng chức năng cùng với các chuyên gia khảo cổ vẫn chưa có cách để vào bên trong ngôi mộ này, lượng thông tin ít ỏi mà họ thu thập được từ ngôi mộ này cũng chỉ là dự đoán niên đại của nó khoảng thời Tây Sơn mà thôi. Còn lại chẳng có gì ngoài một cánh cửa mộ bằng đá, lạnh lẽo, u tối.

Chiếc xe Mazda được cầm lái bởi Cường, cũng là “đầu têu” cho chuyến thám hiểm này, cậu xuất thân là thiếu gia của một đại gia có tiếng ở DakLak, tiền bạc đối với cậu không thành vấn đề nên mọi chi phí cho chuyến đi này đều được cậu chi trả bằng tiền của mình, tất cả cũng chỉ để thỏa mãn cái sự tò mò của thiếu gia nhỏ tuổi này mà thôi.

Theo chân Cường là 4 người bạn khác là Tuấn, Hải, Hà và Lan. 5 người là bạn học chung lớp ở Đại Học, đi theo thiếu gia Cường chỉ vì muốn tận hưởng kì nghỉ “free” ở Đà Nẵng nhưng sau khi bị chuyến thám hiểm của Cường làm cho tò mò thì cũng đã thay đổi suy nghĩ mà tham gia cùng cậu.

Cả 5 cô cậu thanh niên trẻ tuổi bước xuống xe, tư trang hành lí cũng chẳng có là bao nhiêu trên người, thứ họ mang chỉ có cái balo nhỏ, bên trong là đèn pin, một vài đồ cá nhân và mấy con dao đi rừng mà thôi. Cường còn cẩn thận trả tiền cho bà chủ quán nước số tiền không nhỏ để bà trông nom chiếc xe của mình, đợi mình quay lại sau khi kết thúc chuyến hành trình khám phá mộ cổ.

“Mọi người đi lối này.”

Cường đương nhiên sẽ là người hăng hái nhất khi vừa xuống xe. Nhưng hướng đi của họ dường như có gì đó không đúng, khi mà hướng họ đi là ngược hoàn toàn với hướng cánh cửa mộ cổ được phát hiện.

“Cường, mày có nhầm lẫn không? Đường này hình như là hơi ngược.”

Đi được một đoạn, khuất tầm nhìn của lực lượng chức năng thì Tuấn liền thắc mắc, nhưng nhanh chóng bị Cường gạt phăng cái thắc mắc đó với thái độ bướng bỉnh và ương ngạnh của một công tử giàu có muốn người ta phải làm theo ý mình.

“Mày đi hướng đó cho công an còng đầu à, đi theo tao, không chết đâu mà lo.”

Cả đám sau đó tuy có phản ứng nhưng nhanh chóng “phục tùng” Cường mà không dám hó hé thêm một lời nào nữa. Đi được thêm một đoạn nữa, cả nhóm phát hiện có một cái thang dây được ai đó dựng sẵn để leo lên một vách núi cao dựng đứng, bên dưới thì có người trông coi một cách bí ẩn và mờ ám.

“5 người.” – Cường tiến lại gần người đàn ông trung niên mà thì thầm.

“5 triệu, 5 người.”

Mỗi người một triệu, một cái giá trên trời cho chuyến thám hiểm này của cả nhóm, nhưng đối với Cường mà nói, nhiêu đây có là gì. Cậu sẵn sàng bỏ ra bao nhiêu đó số tiền mà không một chút suy nghĩ để thỏa sự tò mò của mình đối với ngôi mộ cổ kia.

“Được rồi, đi theo tao.”

Đến lúc này, mọi thứ đã được sáng tỏ, chiếc thang dây đó là con đường mà những người rừng phát hiện ra ngôi mộ đã xuất phát. Sau đó, để thỏa mãn sự hiếu kì của những kẻ tò mò thì họ đã làm ra chiếc thang dây này hòng qua mặt lực lượng chức năng.

Con đường này dẫn đến sườn phía Tây của ngôi mộ, còn con đường đang bị phong tỏa kia là sẽ đến chính diện cửa của ngôi mộ cổ. Và chỉ cần leo lên cái thang dây này, lên đỉnh đồi, đi theo chỉ dẫn của những người đi rừng thì sẽ tiếp cận được với ngôi mộ cổ.

Trên bầu trời, mây đen kéo đến ngày một nhiều, rất nhanh đã không còn thấy tia nắng nào nữa rồi. Kèm theo đó là trời cũng bằng đầu nổi lên những tiếng sấm đầu tiên. Nhận thấy điều chẳng lành, ngay sau khi Hải – người cuối cùng trong nhóm leo lên tới nơi, những người đi rừng ấy liền thu dây rồi đi về và đám người của Cường cũng là nhóm khách cuối cùng của ngày hôm nay.

Lên tới nơi, mở ra trước mắt cả nhóm là một khung cảnh hùng vĩ, nào cây nào cối, rừng rậm um tùm. Uốn lượn quanh những gốc cổ thụ là một con đường mòn được những người đi rừng bí mật tạo nên để phục vụ những người hiếu kì, muốn tìm hiểu ngôi mộ cổ kia.

Và trên đây, không chỉ có một mình nhóm của Cường mà tính sơ sơ cũng 5-6 nhóm khác cũng đang tập trung ở đây để thỏa mãn sự tò mò của mình. Cũng có người “đơn thương độc mã” với cuộc hành trình của mình, cũng có nhóm lên tới gần chục người cũng có. Nhưng cho dù là bao nhiêu người đi chăng nữa, họ đều tuân thủ nguyên tắc giữ im lặng hoặc nói chuyện nhỏ tiếng để không bị lực lượng chức năng phát hiện.

Đi theo con đường mòn ấy, nhóm của Cường phát hiện có những khoảng đất trống để các nhóm có thể cắm trại, dựng lều qua đêm. Mới nhìn cũng chẳng ai tưởng tượng được, họ đang đi lén mà lại lộ liễu đến như vậy.

“Cường, hay là dựng lều ở đây đi, trời cũng đã tối rồi. Ai nấy cũng đều dựng lều hết rồi, đi thêm nữa sợ là sẽ không có chỗ qua đêm mất.”

Hà và Lan dường như đang có chút sợ hãi khi mà giờ đây xung quanh họ và rừng cây cối um tùm, trên đầu là một màu đen u tối của màn đêm sắp bao trùm lấy họ. Trước mặt, những nhóm còn lại cũng đang loay hoay dựng trại nghỉ ngơi để chuẩn bị tiếp tục cuộc hành trình vào sáng ngày hôm sau.

“Vậy cũng được. Tao với thằng Tuấn, thằng Hải lo dựng lều, còn Hà với Lan, đứa bây nấu ăn tối đi. Tao có chuẩn bị nước sôi sẵn, nấu mấy ly mì, thêm mấy cây xúc xích vào ăn là được rồi.”

Dường như trước khi đi, Cường cũng đã tìm hiểu rất kĩ và chuẩn bị đâu vào đó tất cả mọi thứ cho chuyến hành trình lần này. Mà cũng không phải mỗi nhóm Cường, nhóm khác cũng chẳng khác gì, những thứ họ chuẩn bị đều chẳng đụng gì đến lửa, tránh tạo khói, thu hút sự chú ý của công an ở bên dưới.

Họ mang theo nhiều đồ, áo khoác để sưởi ấm vào ban đêm, đèn thì chỉ là những ngọn đèn dầu le lói, đủ thấy mặt nhau và những nhóm liền kề với nhau mà thôi. Từ vị trí của các chốt công an nhìn lên, vì địa hình thấp hơn lại còn bị che phủ tầm nhìn bởi rừng rậm nên nếu không tạo ra khói hoặc có tiếng động gì đó đủ lớn thì sẽ không bị phát hiện.

Sau khi ăn uống no say, tất cả nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Phần vì di chuyển cả một ngày nay, phần vì có sức cho chuyến hành trình vào ngày mai nên vừa đặt lưng xuống là cả bọn ngủ như chết, mặc cho nền đất có cứng và gồ ghề như thế nào.

Đêm nay trùng hợp là một trăng tròn, không gian yên tĩnh bao trùm lấy tất cả, một màu đen tĩnh mịch len lỏi vào từng ngõ ngách bên trong khu rừng rậm. Không khí yên tĩnh đến mức đáng sợ, chỉ nghe thấy tiếng muỗi vo ve, tiếng bước chân của những con thú rừng mà thôi càng khiến cho xung quanh càng trở nên đáng sợ hơn.

Vốn là một người khó ngủ và nhạy cảm với những tiếng động lạ trong lúc ngủ nên Hải bị những tiếng động đó làm cho tỉnh giấc. Với một người cận thị nặng như cậu thì nếu không đeo kính thì cậu chẳng khác nào người mù cả, nhìn đồng hồ thì đã điểm 3h sáng, cũng vài tiếng nữa là mặt trời sẽ ló dạ nên cậu quyết định sẽ thức đến thời điểm đó.

Nhưng dường như bất ngờ cậu nghe thấy những âm thanh kì lạ từ bên ngoài. Ban đầu thì nó giống như tiếng gió thổi xuyên qua những chiếc lá, hồi lâu thì lại giống như tiếng sáo trúc văng vẳng ở bên tai.

Lần tới thì giống như tiếng bước chân chầm chậm đang dậm lên những cành cây khô kêu lên răng rắc, còn có cả tiếng gió thổi hệt như tiếng thở của một ai đó vậy. Nhưng âm thanh đó càng khiến cho Hải bất an, tay chân cứ run lên bần bật.

Tiếng bước chân ngày một gần chiếc lều của họ cũng là lúc tim của Hải như muốn nhảy khỏi lồng ngực ngay lâp tức. Nhưng vốn dĩ tò mò, Hải quơ tay lấy chiếc kính để ở bên cạnh gối mà đeo vào.

Thứ mà Hải thấy đầu tiên lại chính là bóng của một ai đó đang hằn lên chiếc lều của anh một cách rõ nét. Cùng với tiếng bước chân răng rắc mà anh nghe được từ trước đó, nghĩ trong đầu là một ai đó đi qua đi lại trước lều của mình mà thôi, nên Hải cũng an tâm phần nào. Cậu tính ngồi dậy và bước ra khỏi lều để xem người đó là ai.

Đột nhiên, tiếng bước chân lúc nãy đã không còn, thay vào đó là tiếng gió gào thét như muốn xé nát cái lều cậu ra khiến cho cậu không dám mở mắt ra mà nhìn nữa. Người cậu như cứng đờ lại, có cái gì đó chạm lên mắt cậu, nó như muốn dùng sức mở mắt cậu ra mà Hải chẳng thể nào phản kháng nữa.

Phía trên lều, một bóng người có 6 cánh tay đang in hằn lên khiến cho Hải giật mình nhưng cậu chẳng thể nào có sức mà la lên được nữa. Chiếc lều bị xé toạc ra, một gương mặt quỷ màu trắng xuất hiện với hàm răng sắt nhọn cùng chiếc lưỡi dài gớm ghiếc một cách thình lình.

Nó tiến tới Hải một các đột ngột như muốn nuốt sống cậu sinh viên trẻ kia. Chiếc lưỡi dài liếm xung quanh gương mặt trắng trẻo, thư sinh của Hải. Hàm răng sắt nhọn há to ra chực chờ nuốt lấy cậu. Và đúng lúc này, Hải la lên….

“Á!!!!”