Chương 41: Tiệm cơm nhỏ tâm linh

Editor: SCvitao

Đã một khoảng thời gian Vương Mộc Sâm không tới phố ăn vặt, cảm giác quen thuộc làm tâm tình ông thoải mái, hận không thể lập tức nhảy một đoạn múa quảng trường biểu đạt tâm tình.

Đi tới tiệm cơm nhỏ mấy ông lão bà lão bọn họ hay cùng nhau tới uống trà, hô, người xếp hàng thật dài.

Vương Mộc Sâm có chút buồn bực, sao tiệm cơm nhỏ nhà bà La buôn bán tốt vậy từ khi nào, tay nghề của bà La đã phát triển sao?

Nghĩ, hắn lại lắc đầu, bà La đã qu·a đ·ời từ lâu.

Nghe nói là nha đầu Cẩm Bình tiếp quản tiệm cơm nhỏ, có thể kinh doanh thành cái dạng này, xem ra nha đầu Cẩm Bình cũng rất có bản lĩnh.

Vương Mộc Sâm cũng không xếp hàng, đều là người trẻ tuổi xếp hàng, ông một già tới chen lấn làm gì, lập tức đi về phía trước.

Lập tức thấy thấy, này không phải bà Tạ sao?

“Bà Tạ, sao bà lại đứng đây?” Vương Mộc Sâm tiến lên chào hỏi với bà Tạ.

Bà Tạ nheo đôi mắt sau cặp kính viễn thị lại: “Lão Vương à, sao không ở nhà con gái mà về chơi à.”

“Trở về chơi mấy ngày, bà đây là?” Vương Mộc Sâm mọi nhìn quanh một vòng.

“Giúp Cẩm Bình thu tiền, con bé đang bận rộn trong phòng bếp.” Bà Tạ ngoài miệng nói chuyện, động tác trên tay cũng không chậm lại, bớt thời giờ nâng cằm chỉ chỉ phòng bếp.

Vương Mộc Sâm nhìn La Cẩm Bình bận rộn, nhất thời cảm khái rất nhiều: “Nha đầu Cẩm Bình đã trưởng thành rồi, đã có thể tự tiếp quản tiệm cơm nhỏ.”

“Đũng vậy, Cẩm Bình là một cô gái tốt. Được rồi được rồi, ông Bạch bọn họ đều ở chỗ cũ, ông tới đó tìm bọn họ là được. Đừng làm phiền tôi.” Nói xong, bà Tạ còn vẫy vẫy tay.

“Hắc ~” Vương Mộc Sâm không nghĩ tới bạn cũ không cho mặt mũi như vậy, có định biện giải vài câu, thấy bà bạn cũ còn đang bận rộn, cũng không trách cứ bà, liền đi tới chỗ cũ.

Chỗ cũ là phía sau một cửa hàng của bà Tạ, lúc ấy bà chỉ cho thuê cửa hàng phía trước, còn giữ lại sân sau, làm một địa phương cho mấy ông bà già bọn họ tụ tập nói chuyện phiếm.

Hiện tại nó được tác dụng.

Nhà La Cẩm Bình cũng có kiểu nhà có sân như này, chỉ là đều cho thuê rồi.

Thấy lão Vương đến, mấy ông lão bà lão đều rất vui vẻ, dù sao cũng đã có đoạn thời gian không gặp lại ông bạn già.

Vui vẻ, bọn họ liền muốn chúc mừng một chút, phương thức chúc mừng chính là bắt đầu hưởng dụng cơm trưa của bọn họ.

Vương Mộc Sâm đối với hành động này của mấy người bạn cũ tỏ vẻ rất bất mãn, chẳng lẽ địa vị cuả ông ở trong lòng bọn họ còn không bằng mấy đĩa cá sao?

Mấy ông lão bà lão: Đúng.

Vương Mộc Sâm cảm thấy bản thân tương đương ủy khuất, giao tình vài thập niên bị ghét bỏ như vậy, không khỏi chảy vài giọt nước mắt thương tâm.

Cảm giác bản thân đã chịu ủy khuất, Vương Mộc Sâm cầm một đôi đũa bên cạnh lên, cũng gia nhập cuộc chiến đoạt đồ ăn.

Nếu các người vì nó bỏ qua ta, ta cũng không muốn các người được ăn nhiều, Vương Mộc Sâm căm giận mà nghĩ.

Chân thật đáng tin, gia nhập thêm một người, phần ăn của mỗi người đúng là ít đi, ít nhất có vài người cảm thấy bản thân ăn không no.

Mọi người đều chuyển tầm mắt về phía Vương Mộc Sâm.

“Cái gì đây, ăn ngon quá.” Vương Mộc Sâm xác thật không nghĩ tới lại ngon như vậy.

Mới đầu chỉ tưởng là một món cá bình thường, nhưng khi thịt cá vào miệng, hết thảy suy nghĩ đều thay đổi, ăn quá ngon

Hương vị chua ngọt, tỉ lệ rất vừa phải, không có một hương vị nào chiếm nổi bật, ngược lại giao hòa, bù đắp lẫn nhau, chỉ có thể dùng một từ hình dung —— hài hòa.

Không sai, chính là hài hòa, không quá đột ngột, phối hợp với thịt cá tươi mới, quả thực có thể làm người ta nuốt luôn đầu lưỡi.

“Để tôi mua cho mấy ông bà, mua ở đâu?” Vương Mộc Sâm đứng lên, muốn đền bù cho mấy người bạn già, không đền bù không được, nhìn xem mấy ánh mắt nóng rực này đi.

“Đây là do Cẩm Bình làm, hiện tại đông khách thế, làm sao có thời giờ nấu cho chúng ta, ngoài cửa đang xếp hàng dài kia kìa.” Ông Bạch giận dỗi mở miệng.

Ông cùng lão Vương đã làm bạn vài thập niên, cũng không bởi vì hành vi của Chúc Hồng mà tạo thành ngăn cách, ngược lại lão Vương còn đồng tình ông.

“Ai nha, Cẩm Bình làm à, Cẩm Bình có tiền đồ.” Vương Mộc Sâm ngượng ngùng mà bật cười, vừa rồi ông cũng thấy được, Cẩm Bình xác thật không có thời gian.

Không có biện pháp, mấy người chỉ có thể kết phường bắt đầu tiến hành giao lưu với Vương Mộc Sâm.

Vương Mộc Sâm: Trong lòng khổ, nhưng ta không nói.