Editor: SCvitao
Bởi vì La Cẩm Bình đi ngang qua thấy bọn họ tranh đấu, chỉ có thể lấy chỗ nước sốt dư lại trong nồi chia cho bọn họ, lúc này mới ngăn trở trận chiến đấu này.
Ba người ăn xong, đồng thời bày ra gương mặt đáng tiếc, nhìn chằm chằm đãi sứ phía trước sứ bàn, lúc này nó sáng như mới.
Không cần hiểu lầm, là bị bọn họ ăn đến sạch sẽ, một chút nước sốt cũng không thể bị lãng phí.
Một đĩa cá chép dấm đường quá ít, bọn họ hoàn toàn không đủ ăn, hiện tại bụng chỉ có thể nói là đỡ đói.
Bất quá La Cẩm Bình cũng không có biện pháp, trong tiệm đã không còn nguyên liệu nấu ăn.
Ba người liếc nhau, sau đó nhanh chóng rời bàn.
La Cẩm Bình ở quầy thu ngân thấy một màn như vậy, cho rằng bọn họ sẽ rời đi, lin chuẩn bị tiến đến thu thập, không nghĩ tới bọn họ đi tới chỗ cô.
“Mọi người muốn làm gì?” La Cẩm Bình phi thường bình tĩnh, mấy người này chỉ là mấy đứa nhóc 15-16 tuổi, hơn nữa trong đó còn có một người cô biết từ nhỏ.
“Chị chủ à, chúng em chỉ mới ăn được một đĩa cá chép dấm đường, còn muốn ăn nữa.” Lưu Vũ Kỳ bĩu bĩu môi làm nũng với La Cẩm Bình.
La Cẩm Bình thích kiểu này, bằng không cũng sẽ không dễ dàng tiếp thu Ca Ca.
“Trong tiệm đã không còn nguyên liệu nấu ăn.”
“Không sao, ngày mai chúng em còn có thể tới.” Kim Thiên vừa nghe có đường sống, lập tức thừa thắng xông lên.
“Đúng vậy, đúng vậy, chị chủ, ngày mai cũng làm cái này, được không?” Lưu Vũ Kỳ chớp chớp đôi mắt to tròn.
“Cũng không phải không được, để chị xem ngày mai có nhiều cá như vậy không.” La Cẩm Bình đáp ứng rất dứt khoát, nấu cá chép dấm đường cũng không tốn quá nhiều thời gian, cũng khá nhanh, cô rất vui vẻ làm, chỉ là cô không thể bảo đảm nguyên liệu nấu ăn.
“Oh yeah. Ngày mai chúng em lại tới.” Nói, Lưu Vũ Kỳ kích động mà hôn La Cẩm Bình một ngụm, in một dấu lên mặt La Cẩm Bình.
La Cẩm Bình sờ sờ mặt, cảm nhận sự trơn trượt, có chút bất đắc dĩ, vẫn là mấy đứa nhỏ.
Lưu Vũ Kỳ hôn xong liền ý thức được bản thân làm cái gì, che miệng đứng ở một bên, nhìn La Cẩm Bình không có tức giận, lập tức xin lỗi.
La Cẩm Bình cũng sẽ không trách bọn họ.
Biết La Cẩm Bình không ngại, Lưu Vũ Kỳ cầm lấy túi lập tức rời đi, lưu lại hai người Kim Thiên cùng Trì Tinh Châu cười ha ha.
Buổi sáng La Cẩm Bình xếp lại nguyên liệu được giao đến, bên trong có cá chép Lưu Vũ Kỳ yêu cầu ngày hôm qua.
Hôm nay cá chép cũng rất tươi, vừa mới bắt từ trong hồ lên, vẫn đang tung tăng nhảy nhót.
Hiện tại La Cẩm Bình phải làm một chuyện quan trọng hơn —— bột củ sen.
Ngày hôm qua cô đã rửa, mài hết củ sen, hôm nay phải nhìn xem bột đã lắng hết chưa.
Trong bồn lớn, chất lỏng và bột đã phân tầng, tầng chất lỏng phái trên cực kỳ trong suốt, còn tầng phía dưới là màu trắng ngà.
La Cẩm Bình đổ hết tầng nước trong phía trên đi, lưu lại phần đáy màu trắng ngà, trải lên một tấm vải, để ráo hơi nước.
Quá trình này đại khái cần nửa ngày, La Cẩm Bình chuẩn bị sáng ngày hôm sau lại tiếp tục chế tác.
Tới thời gian mở cửa, khách hàng lục tục lại đây, hiện tại mỗi ngày mọi người tới ăn cùng nhau, đã tương đối quen thuộc, còn có thể trêu chọc nhau vài câu.
Hàng xóm láng giềng đối với tiệm cơm nhỏ của La Cẩm Bình cũng là phi thường kinh ngạc, ban đầu bọn họ cho rằng tiệm cơm nhỏ sớm hay muộn cũng phải đóng cửa.
Bất quá, bọn họ cũng thích đồ ăn tiệm cơm nhỏ, có thời gian liền tới đây xếp hàng, mua vài món ăn hưởng thụ chút.
Tương phản, mấy ông lão bà lão tương đối tức giận, phía trước đều có thể ở chỗ này chậm rãi uống trà ăn cơm, kết quả từ khi tiệm cơm nổi tiếng, bọn họ căn bản không xếp hàng được.
Ông Bạch đã nói với La Cẩm Bình rất nhiều lần.
La Cẩm Bình cũng nghĩ biện pháp, mấy căn nhà bọn họ cho thuê ít nhất còn có mấy tháng nữa mới hết hạn hợp đồng, cô cũng không thể cưỡng chế người khác dọn đi.
Cuối cùng chỉ có thể nhờ bà Tạ tìm cho bọn họ địa phương ngồi uống trà, La Cẩm Bình đem đồ ăn đưa qua.
Mấy ông bà lão rất vừa lòng với biện pháp này, vui vẻ rời đi, cẩn thận quan sát còn có thể nhìn thấy bước chân của mấy ông bà hơi nhảy nhót.