Chương 27: Tiệm cơm nhỏ tâm linh

Editor: SCvitao

Trì Tinh Châu nhìn du bạo song giòn và củ cải ti trước mặt, có chút kinh ngạc.

Hắn chưa từng ăn nội tạng động vật, đối với những món này có chút sợ hãi lại có tâm lý tò mò.

Kim Thiên mới không có nhiều băn khoăn như vậy, hắn tới bên này mấy ngày rồi, món chị Cẩm Bình nấu thì không có món nào không ngon, tuyệt đối là ngon không cần nghĩ.

Hắn mới mặc kệ dùng nguyên liệu gì, đối với hắn chỉ cần ăn ngon là được.

Du bạo song giòn, ngay trong cái tên cũng có một chữ ‘giòn’ rồi, bất luận là mề gà hay là dạ dày heo, ăn vào trong miệng đều phát ra tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, đặc biệt dễ nghe.

Củ cải ti chua chua ngọt ngọt, ăn ở trong miệng cũng có thể phát ra thanh âm.

Cả 2 món đềi giòn phát ra tiếng, ăn từng miếng từng miếng, cũng rất thú vị.

Trì Tinh Châu bên cạnh nhìn Kim Thiên ăn ngấu nghiến, xóa tan chút do dự, vươn chiếc đũa bắt đầu ăn.

Du bạo song giòn vào miệng, đôi mắt lập tức sáng bừng, đây là món ngon mà hắn chưa từng thử, hoàn toàn không nghĩ tới đây là món làm từ mề gà và dạ dày heo.

Hắn cảm giác bản thân đã bỏ lỡ quá nhiều món ngon, suy nghĩ một chút, mười mấy năm qua hắn chưa từng ăn, không khỏi có chút hối hận.

“Thế nào, tôi không lừa cậu chứ.” Kim Thiên nhìn Trì Tinh Châu vui vẻ ăn uống, đắc ý nâng cằm lên.

“Đúng vậy, ăn rất ngon.” Trì Tinh Châu cũng không ngại ngùng, trực tiếp thừa nhận.

“Tôi nói cho cậu biết, mỗi ngày trong tiệm của chị Cẩm Bình đều có đồ ngon, chính là muốn ăn cũng không dễ, còn phải dựa vào may mắn.” Kim Thiên có chút oán giận nói.

“Vì sao còn phải dựa vào may mắn nữa?” Trì Tinh Châu có chút kinh ngạc.

Kim Thiên chỉ chỉ thực đơn: “Nhìn thấy không, bảng đen kia sẽ viết thực đơn hằng ngày, mà thực đơn là do chị Cẩm Bình quyết định, sẽ thay đổi mỗi ngày, trừ bỏ chị Cẩm Bình, không ai biết khi nào có thể ăn lại món hôm nay chúng ta ăn.”

“Vậy nhất định chị ấy rất tự tin vào tay nghề của bản thân.” Trì Tinh Châu không khỏi giải thích nói.

Kim Thiên gật gật đầu, sau đó chớp chớp mắt với Trì Tinh Châu: “TRrước mắt tôi chưa tháy món nào không ngon ở đây, báu vật như vậy, ăn ở đây chắc chắn không lỗ.”

Trì Tinh Châu cong môi cười, có chút không quá quen với tính cách tinh quái của Kim Thiên, bất quá có một người bạn như vậy, có lẽ là một chuyện tốt.

Hai người nhìn bát cơm của đối phương, giây tiếp theo liền bắt đầu tranh nhau đồ ăn.

Cẩm Bình làm xong đồ ăn chho Kim Thiên cùng Trì Tinh Châu, giờ cơm cũng không sai biệt lắm đã qua, cơ bản không có khách tới nữa, vừa lúc cô có thể nghỉ ngơi một chút.

Ca Ca còn tri kỷ chạy tới, tỏ vẻ có thể cho La Cẩm Bình dựa vào.

La Cẩm Bình bất đắc dĩ cười, tuy rằng Ca Ca hảo tâm, nhưng thân hình nho nhỏ của nó sao có thẻ chịu được trọng lượng của cô.

“Cảm ơn tiểu Ca Ca đã quan tâm, trước mắt không cần.” La Cẩm Bình hạ thấp âm lượng nói với Ca Ca.

“Vậy được.” Ca Ca cúi đầu, có chút tự trách.

Bất quá, qua một hồi, Ca Ca có mang theo một đôi mắt sáng như sao, chờ đợi nhìn La Cẩm Bình.

La Cẩm Bình: “Làm sao vậy?”

“Cẩm Bình, gần đây Ca Ca tìm thấy một tin tức.” Ca Ca đung đưa móng vuốt, có chút ngượng ngùng với thỉnh cầu của bản thân.

“Tin tức gì?” Đối với lời nói của Ca Ca đáng yêu, La Cẩm Bình phi thường vui vẻ đáp lời.

“Ca Ca có thể ăn đấy, chẳng qua là chỉ có thể hấp thụ hương vị thôi.” Ca Ca sờ sờ đầu mình, có chút ngượng ngùng.

“Nghĩa là đồ ăn vẫn còn nguyên, nhưng hương vị sẽ mất hết đúng không?” La Cẩm Bình nghĩ nghĩ, đưa ra nghi vấn.

“Đúng vậy, dùng ngôn ngữ của con người để giải thích chính là tôi đã hút linh hồn đi.” Ca Ca cảm thấy bản thân như vậy có chút đáng sợ.

“Vạy được, mỗi lần nấu ăn tôi sẽ để lại cho Ca Ca một phần nhé.” La Cẩm Bình ôm thỏ nhồi bông lên, rất trịnh trọng nói chuyện.

“Ô ô ô ô, cảm ơn Cẩm Bình.” Thỏ con truyền đến thanh âm khóc thút thít, nhưng thanh âm tương đối cứng đờ, không sinh động như con người.

“Không có việc gì, chúng ta là bạn mà.” La Cẩm Bình đứng dậy chuẩn bị làm một chút đồ ăn cho Ca Ca ăn, mấy ngày nay nó thèm muốn xỉu, nhưng vẫn luôn cho rằng bản thân không thể ăn cái gì hết, chỉ có thể cố nén: “Để tôi nấu cho cậu một chút, có cái gì muốn ăn không?”

“Có có có, du bạo song giòn được không, hiện tại tôi rất muốn ăn.” Ca Ca nghe La Cẩm Bình nói, cũng không rảnh lo bị người khác phát hiện, lập tức đứng lên hướng chạy tới chỗ La Cẩm Bình.