Chương 25: Tiệm cơm nhỏ tâm linh

Editor: SCvitao

Thịt chiên, thịt nướng, bánh trảo ...... làm hắn nhìn hoa cả mắt, không có biện pháp, trong nhà có một người mẹ làm bác sĩ, không cho hắn ăn linh tinh ở quán xá bên ngoài.

Nghĩ thôi cũng đã tháy ngứa ngáy, Trì Tinh Châu lấy ra tiền tiêu vặt mà ba mẹ cho, chuẩn bị ăn một bữa no nê.

“Ha.”

Trên vai Trì Tinh Châu đột nhiên xuất hiện một bàn tay, tiếp theo đó là một tiếng kêu vang dội ở bên tai hắn.

Cả người giật mình, Trì Tinh Châu quay đầu lại nhìn thoáng qua, mới phát hiện hóa ra là bạn cùng bàn mới của hắn, Kim Thiên.

“Sao cậu cũng ở chỗ này?”

Kim Thiên nghe vậy hơi nhướn mày: “Lời này tôi phải hỏi cậu mới đúng, hình như đường này không đi về nhà cậu mà.”

“Kia cái đó, tôi tới bên này ăn vặt một chút.” Trì Tinh Châu có chút quẫn bách, vuốt cái mũi che giấu sự xấu hổ, cũng không thể nói bản thân lạc đường được.

Kim Thiên không có chú ý bạn ngồi cùng bàn đang xấu hổ, vừa nghe hắn cũng tới đây ăn vặt, vội vàng giới thiệu những món gnon quanh đây.

Hắn vẫn rát luôn tò mò với người bạn cùng bàn 1m9 này, ở thành phố W bên này rất ít nam sinh cao lớn tới vậy.

“Tôi rất quen thuộc khu này, nhà tôi ở bên kia, cơ hồ mỗi ngày đều tới nơi này.” Kim Thiên quơ quơ tay xung quanh, trong khoảng thời gian ngắn có cảm giác hào khí không biết bắt đầu từ đâu: “Đi theo tôi, bảo đảm không để cậu thất vọng.”

Nói xong, Kim Thiên còn định quàng cổ Trì Tinh Châu, kết quả xấu hổ phát hiện bản thân không đủ cao, kiễng chân cũng không được, cuối cùng chỉ có thể ngượng ngùng mà vỗ vỗ bờ vai của hắn.

Tính tình Trì Tinh Châu khá tốt, đối với chuyện này thật ra không có cảm giác gì, có người quen dẫn đường, hắn cầu mà không được.

“Con phố này đã có lịch sử vài thập niên, từ khi cải cách mở cửa đã xuất hiện, cải tạo nhiều lần cũng không thể làm nó biến mất, đừng nhìn hiện tại rất cũ, chủ quán không có một chút tay nghề thì không thể đứng vững gót chân ở chỗ này đâu.” Kim Thiên ở phía trước dẫn đường, còn không quên phổ cập kiến thức cho Trì Tinh Châu.

“Vậy chẳng phải ở đây đều là đồ ngon sao.” Trì Tinh Châu nói ra nghi vấn cảu bản thân.

“Không không không.” Kim Thiên vươn tay quơ quơ: “Nơi này có đồ ngon cũng có đồ bình thường thôi.”

“......” Trì Tinh Châu không biết nên đáp lời như thế nào.

May mà, Kim Thiên cũng không cần Trì Tinh Châu đáp lời, vừa nói vừa dẫn đường.

“Đây đây đây, chính là nơi này.” Kim Thiên mang theo Trì Tinh Châu đi tới một tiệm cơm sạch sẽ: “Tiệm cơm nhỏ, ăn ngon.”

“Tiệm, cơm, nhỏ.” Trì Tinh Châu nhìn bảng hiệu trước mặt lâm vào trầm mặc, lần đầu tiên thấy tiệm cơm cá tính thế này, đến tên thế nhưng cũng đặt là tiệm cơm nhỏ luôn.

“Mau vào đi, nhìn xem còn chỗ không.” Kim Thiên vừa nói vừa giữ chặt tay Trì Tinh Châu đi vào bên trong.

Đi tới quầy thu ngân, Kim Thiên nhìn bà Tạ trước mặt, cười đến ngoan ngoãn: “Cháu chào bà Tạ, chị Cẩm Bình đâu ạ?”

Bà Tạ nghe vậy ngẩng đầu, cau mày, híp mắt nhìn người trước mặt: “A, là Kim Thiên, sao hôm nay không đi học thế?”

“Trường học có hoạt động, chũng cháu được tan học sớm, cháu mang theo bạn học tới ăn một chút.” Kim Thiên chỉ chỉ thân ảnh cao lớn phía sau mình.

Lúc này bà Tạ mới chú ý tới người đứng phía sau Kim Thiên, bà liếc mắt một cái chỉ có thể nhìn đến ngực hắn, hơi ngửa đầu, mới nhìn tháy mặt của nam sinh này.

Nhìn một thanh niên cao ráo, lão nhân liền thích, rất giống cháu trai bà: “Tiểu tử này thật cao, thân thể khẳng định rất tốt.”

“Cảm ơn bà.” Trì Tinh Châu đã sớm quen với sự đánh giá của người khác về thân hình cao lớn của mình, không có cảm giác gì, xuất phát từ lễ phép, vẫn cảm ơn một phen.

“Bà Tạ, đừng trò chuyện nữa, chúng cháu còn chưa ăn cơm đâu.” Kim Thiên vừa thấy liền biết tiểu tử này định đoạt địa vị của hắn trong mắt bà Tạ, nghĩ thầm không thể hắn thực hiện được, lập tức bắt đầu nói sang chuyện khác.

“Muốn ăn cái gì, mấy món trên thực đơn đều được.” Bà Tạ vung tay lên, phảng phất như thực đơn có 180 món ăn vậy.

Trì Tinh Châu nhìn thực đơn trước mặt, chỉ có thể trầm mặc.

Kim Thiên đã bắt đầu làm nũng với bà Tạ: “Bà Tạ, hôm nay không có thịt dê kho tàu sao? Món đó quá ngon, cháu có thể ăn ba chén, không, năm chén cơm liền.”

Bà Tạ lộ ra nụ cười ôn hòa: “Cái này cháu phải hỏi chị Cẩm Bình của cháu, gần đây buôn bán rát tốt, con bé không có thời gian nhàn rỗi, bà còn phải tới hỗ trợ đây.”