Chương 22: Tiệm cơm nhỏ tâm linh

Editor: SCvitao

La Cẩm Bình nhìn biểu cảm của bà Tạ cũng hiểu ý, nhấp môi cười: “Được ạ, vậy ông Bạch ăn gì ạ?”

“Ông thấy mấy tên nhóc vừa rồi ăn rất ngon, chứng tỏ đồ ăn khẳng định không tồi, mỗi món một phần đi, mấy người già chúng ta cùng nhau ăn, tôi mời khách.” Ông Bạch đi đến một cái bàn, đặt lồng chim xuống, quan sát một hồi mới nói.

Bà Chúc nghe vậy muốn nói cái gì lại mạnh mẽ nuốt xuống.

La Cẩm Bình nhìn vậy chỉ bật cười, tuy rằng không biết hôm nay vì sao hôm này bà Chúc lạ dễ dàng dừng lại như vậy, nhưng có thể không đối mặt với bà thì vẫn là tốt.

An trí xong cho mấy ông bà, cô trở lại sau bếp nấu ăn.

Bởi vì toàn là người lớn tuôit, La Cẩm Bình nấu ăn liền hơi thay đổi một chút, càng thích hợp cho người già ăn.

Bà Tạ và ông Bạch nhìn thấy đồ ăn tới, cầm lấy đũa liền bắt đầu ăn, hai người đều thích ăn, vừa ăn còn vừa thảo luận.

“Món thịt viên này rất ngon, bên trong hẳn là còn bỏ thêm rau vó ngựa, ăn giòn giòn, hương vị rất ngon.” Ông Bạch nhận xét.

“Đúng không đúng không, gà phù dung cũng rất ngon, ăn vào mềm mại trơn miệng.” Đây là bà Tạ.

“Đúng đúng, mau nếm thử món đậu hũ dầu tôm ày, ăn với cơm là ngon nhất.”

“Thật sao , để tôi thử xem.” Nói, bà Tạ liền múc một muỗng đậu hũ lớn bỏ lên bát cơm, trộn đều nước sốt với cơm, lại múc một muỗng ơm lớn cho vào miệng.

Chỉ cần nhìn biểu tình hưởng thụ của bà Tạ liền biết món đó ngon tới mức nào.

Ông Bạch nhìn bà Tạ áp dụng kiến nghị của mình, cũng cười ha hả ăn cơm trộn đậu hũ dầu tôm.

Bà Tạ một bên ăn cơm, một bên còn khoe khoang món thịt viên hầm, thịt heo luộc hôm qua mình được ăn với ông Bạch.

Nghe vậy ông Bạch hận không thể giữ chặt La Cẩm Bình, để cô nấu lại một lần.

Bên cạnh, bà Chúc bực mình nhìn ông Bạch nói chuyện hăng say với bà Tạ, cầm đôi đũa không ngừng chọc vào chén cơm.

Bà mới không thèm ăn mấy món dầu mỡ này, ăn nhiều dầu mỡ ảnh hưởng tới làn da.

Đáng tiếc hai người khác không có chút dấu hiệu để ý tới bà, bà Chúc không khỏi càng thêm khó chịu.

Mấy người ăn xong, ông Bạch liền cùng bà Chúc rời đi, bà Tạ lưu lại nói chuyện với La Cẩm Bình.

“Cẩm Bình à, cháu có biết vì sao hôm nay ông Bạch không ở lại không?” Bà Tạ nhìn thân ảnh của ông Bạch và bà Chúc biến mất, chạy bước nhỏ đến bên cạnh La Cẩm Bình, nhỏ giọng hỏi.

“Không biết ạ.” La Cẩm Bình cũng không hiểu ra sao, thường thường ông Bạch tới sẽ lưu lại uống trà, phải đến hơn 5 giờ chiều mới về, vì lúc đó ông phải đi đón cháu gái tan học.

“Trong nhà có việc ạ?”

“Bà nói cho cháu biết, bà Chúc của cháu đang tìm mua xuân thứ hai.” Bà Tạ để sát vào bên tai La Cẩm Bình.

“Bà ấy với ông Bạch ạ?” La Cẩm Bình mang vẻ mặt được ăn dưa lớn: “Con cái bọn họ có phản đối không ạ?”

Bạn già của ông Bạch, bà Bạch, mấy năm trước đã qu·a đ·ời, là một bà lão cực kỳ hiền lành, thường xuyên cho La Cẩm Bình đồ ăn vặt, dù cô đã trưởng thành cũng vẫn giữ thói quen đó.

Bạn già qu·a đ·ời một mình ông Bạch ở trong căn nhà cũ, con của ông không yên tâm, để cháu gái cũng tới đây bồi ông, còn thuê một người giúp việc.

Buổi sáng ông Bạch đưa cháu gái nhỏ đi học, thuận tiện dạo xung quanh, buổi chiều đi bộ tiện thể đón cháu gái, cũng không có s định tìm một người vợ khác.

Mà bà Chúc đã ly hôn với chồng, hơn 50 tuổi mới ly hôn, lúc ấy chính là đề tài nóng nhất của địa phương nhỏ này.

Sau khi ly hôn, chồng bà chúc liền qua chỗ con gái ở, chỉ còn lại một mình bà Chúc ở bên này.

Cũng có người khuyên bà Chúc cũng đến nhà con gái ở, bà đều trả lời là không muốn thêm phiền toái cho con gái.

Nhưng theo lời của một vài người hàng xóm, là con gái bà Chúc không muốn bà qua ở cùng, tình nguyện mỗi tháng sẽ đưa thêm phí dưỡng lão cũng không muốn bà ở cùngđi.

Cụ thể ra sao La Cẩm Bình cũng không biết, đối với tin tức bà Chúc coi trọng ông Bạch, cô không có ý kiến.

“Tính cách của chú Bạch Tung cháu, cháu còn không biết sao? Khẳng định là không đồng ý rồi.” Vẻ mặt bà Tạ hưng phấn, chia sẻ tin tức mà mình biết cho La Cẩm Bình biết: “Năm đó quan hệ của Chúc Hồng với bà Bạch cháu rất kém, mọi người đều biết.”

Thấy La Cẩm Bình vẫn mang vẻ mặt mờ mịt, bà Tạ vỗ tay một cái, nhớ tới chuyện xưa rất ít nhắc tới, mấy người trẻ tuổi không rõ cũng phải.