Editor: SCvitao
Mới đầu là bọn họ đều thích tới tìm bà ngoại La chơi, bà ngoại La muốn mở tiệm cơm, mấy ông già bả cả thương lượng một phen, dứt khoát dổi địa điểm tụ hội thành tiệm cơm nhỏ, bọn họ còn có thể bớt công sức nấu cơm, nguyên liệu nấu ăn cũng tuyệt đối yên tâm.
Mấy ông bà lão đã sớm về hưu, mỗi ngày đều hẹn nhau cùng tản bộ, tâm sự, cuộc sống rất vui vẻ.
Cũng là nhờ có bọn họ nhận ra vấn đề khi thấy bà ngoại La không mở cửa tiệm cơm như bình thường, mạnh mẽ phá cửa phát hiện bà ngoại La đã qu·a đ·ời.
La Cẩm Bình thực sự thấy biết ơn bọn họ, thấy bọn họ đến cũng cực kỳ hoan nghênh.
Vốn dĩ bọn họ cho rằng bà ngoại La qu·a đ·ời, địa điểm tụ hội của bọn họ cũng mất, kết quả nghe bà Tạ tuyên truyền mới biết được tin cháu gái bà La đã mở lại tiệm cơm, tay nghề cũng không tệ lắm, bọn họ liề tới nếm thử, chiếu cố việc buôn bán một chút.
Lập tức mấy ông bà lão liền ước hẹn cùng nhau lại đây ăn cơm trưa.
“Ai nha, Cẩm Bình, mấy ngày không gặp.” Bà Chúc là một bà lão tóc đen, đeo vòng cổ cùng hoa tai trân châu, mặc sườn xám ưu nhã, bề ngoài cũng không tương xứng với tuổi tác của bà.
“Dạ chào ông bà.” La Cẩm Bình cười, hoan nghênh là một chuyện, xã giao lại là một chuyện khác.
Ông lão bên cạnh mặc quần áo Thái Cực, một tay cầm lồng chim, họ Bạch, La Cẩm Bình gọi ông một tiếng ông Bạch.
Ông Bạch: “Nghe bà Tạ nói cháu nấu ăn còn hơn bà ngoại mình, chúng ta đều tới thử xem.”
“Chẳng lẽ tôi còn có thể nói dối à?” Bà Tạ từ bên cạnh chen vào, thân mình tuy nhỏ, nhưng rất linh hoạt: “Cẩm Bình à, bà còn muốn ăn thịt viên.”
La Cẩm Bình lộ ra nụ cười ngoan ngoãn, chỉ vào thực đơn giới thiệu: “Trước mắt tiệm cơm nhỏ có năm món ăn, đậu hũ dầu tôm, gà phù dung, thịt viên sốt tương đỏ, rau chân vịt trộn cùng canh cà chua trứng, ông bà nhìn xem muốn ăn cái gì.”
“Ai nha, như thế nào chỉ có như vài món như thế, không phải cháu còn kém hơn cả bà ngoại mình đó chứ.” Bà Chúc sờ sờ mái tóc được xử lý tỉ mỉ của mình, làm như khinh thường nhìn thoáng qua thực đơn.
La Cẩm Bình cũng đã quen với ngữ khí của bà Chúc, thật sự là một người ở ngươi trước mặt luôn âm dương quái khí hơn hai mươi năm, ai cũng phải quen.
Nói đến thái độ của bà Chúc, còn phải ngược dòng tời gian về lúc bà ngoại La, ông ngoại La khi còn trẻ.
Lúc đó ông ngoại La là một ‘gười nổi tiếng’ khu này, diện mạo soái khí, tri thức uyên bác, cô gái thích ông xếp hàng kín cả dãy phố.
Khi đó, bà ngoại La và bà Chúc chính là đối thủ cạnh tranh.
Về phương điện gia thế, La gia đã thua, khẳng định không thể sô với nhà bà Chúc, nhưng ai bảo ông ngoại La có môt cái miệng kén ăn.
Tuy rằng trù nghệ của bà ngoại La không phải quá tốt, nhưng đó là so với đầu bếp chuyên nghiệp bên ngoài, so với người bình thường đã rất tốt rồi, hơn nữa bà còn có thực đơn của ba mình để lại, nắm giữ dạ dày của một người đàn ông quá đơn giản.
Mỗi ngày bà ngoại La làm đủ loại đồ ăn cho ông ngoại La, vì chuyện này còn nghiên cứu cải biến mấy món ăn.
Ông ngoại La cứ như vậy bị bà ngoại La dùng mỹ thực câu tới tay, lúc đó bà Chúc tức giận đến không nhẹ, từ đó về sau, chỉ cần nhìn thấy người La gia đều phải âm dương quái khí một phen.
Về sau hai người cũng rất ân ái, một người đọc sách, một người nghiên cứu mỹ thực.
Chỉ tiếc khi mẹ La qu·a đ·ời, ông ngoại La liền bệnh nặng một hồi, không bao lâu liền qu·a đ·ời.
La Cẩm Bình xem nhẹ lời nói của bà Chúc, trực tiếp xoay người sang chỗ khác hỏi ý tứ của ông Bạch và bà Tạ.
“Chúng ta muốn thịt viên sốt tương đỏ, gà phù dung, đậu hũ dầu tôm.” Bà Tạ nhanh chóng nói ra món mình muốn, một bên nói còn một bên nhìn La Cẩm Bình, sợ cô không đồng ý.
Quả nhiên, La Cẩm Bình nghe bà Tạ gọi món, theo bản năng định khuyên một phen, tuổi bà Tạ lớn, không thích hợp ăn mấy món chiên dầu, gà phù dung và đậu hũ dầu tôm còn được, thịt viên sốt tương đỏ quá dầu mỡ.
Và Tạ thấy La Cẩm Bình có chút lộ ra biểu cảm không đồng ý, vội vàng đưa mắt ra hiệu, chỉ chỉ bà Chúc bên kia.