Chương 17: Tiệm cơm nhỏ tâm linh

Editor: SCvitao

Phần sau video cũng không có cái gì khác thường, bóng người trong nhà Tần Dung cũng không xuất hiện nữa.

Nhưng Lam Quân Ngôn vẫn cau mày.

Ngụy Gia Minh vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, hắn đang sợ kết quả.

Lam Quân Ngôn luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp, nhưng lại không có manh mối.

Một trận gió lạnh thổi qua, Lam Quân Ngôn lấy lại tinh thần, nhìn thời gian, hắn mới phát hiện bản thân đã cùng một người xa lạ ngồi ngoài cửa hóng gió lạnh 2 tiếng đồng hồ liền.

Hắn cảm thấy bản thân mình hồ đồ rồi, tự dưng lãng phí hai iếng đồng hồ nghỉ ngơi, ngày mai hắn còn phải đi làm đấy, thật đúng là làm người ta căm phẫn mà.

Nhìn Ngụy Gia Minh còn đang cầm di động của mình, hắn cũng ngượng ngùng quấy rầy.

Không đúng, đây là di động của hắn, vì sao hắn phải ngại chứ.

Thở dài một hơi, Lam Quân Ngôn chỉ muốn trở lại phòng, nằm xuống nghỉ ngơi.

Từ từ, hình như hắn nghĩ ra gì rồi, trở lại phòng, về, phòng.

Hắn biết rồi, các căn hộ ở khu chung cư bọn họ đều thiết kế giống nhau, trước sau hai cái ban công, ở giữa là phòng khách, bên trái phòng khách là phòng ngủ, nói cách khác trong căn hộ vừa rồi, đứa bé kia đứng bên phải, nếu cô bé trở lại phòng ngủ, thì nhất định phải xuất hiện trong video một lần nữa, bất luận là là đi từ bên gần cửa sổ hay là ở bên phía xa, nhưng video của hắn quay mãi cho đến hơn 3 giờ, thân ảnh cô bé vẫn không xuất hiện.

Trừ trường hợp đức nhỏ trực tiếp ngủ ở phòng khách, vậy chỉ có một khả năng, đứa bé đã xảy ra chuyện rồi, không thể di động.

Lam Quân Ngôn nháy mắt có loại cảm giác bản thân đã trở thành thần thám.

Vội vàng nói ra phỏng đoán cho Ngụy Gia Minh bên cạnh.

La Cẩm Bình đứng ở một bên quan sát hết thảy, cô đã không thể dùng từ ngữ để hình dung tâm tình của mình, mẹ đẻ gi·ết hại con gái ruột của chính mình, quả thực làm người nghe kinh sợ.

Ngụy Gia Minh không nói gì thêm, chỉ là đặt điện thoại di động xuống ghế, trầm mặc rời đi.

Hắn có thể nói cái gì chứ? Vợ cũ của hắn, mẹ ruột gi·ết hại con gái hắn?

Trở về suy nghĩ mấy ngày, cuối cùng Ngụy Gia Minh vẫn quyết định báo cảnh sát, hắn báo video và suy đoán lấy từ chỗ Lam Quân Ngôn làm chứng cứ cho cảnh sát.

Cảnh sát trải qua mấy ngày điều tra, xác nhận chuyện Tần Dung gi·ết hại Ngụy Trân Trân.

Tần gia tự biết không có ưu thế, cuối cùng lấy ra hồ sơ bệnh án chứng minh Tần Dung có bệnh tâm thần, cũng nói lúc ấy bệnh tâm thần của cô đang phát tác, hoàn toàn đánh mất sự tỉnh táo, cũng như năng lực khống chế.

Tuy rằng không thể hoàn toàn chứng minh Tần Dung vô tội, nhưng cũng khiến cho án kiện không thể tuyên án.

Ngụy Gia Minh chỉ có thể ngồi ở ghế nguyên cáo, mang khuôn mặt vô cảm mà nhìn người Tần gia.

Hắn phảng phất thấy được ý cười như có như không trên mặt người Tần gia, người Tần gia đang cười nhạo hắn không biết lượng sức.

Tìm được h·ung th·ủ, lại không thể để cô ta và bọn ra công lý, Ngụy Gia Minh không biết ý nghĩa tồn tại của bản thân ở đâu.

Đối với chuyện này, La Cẩm Bình thực bất đắc dĩ, pháp luật quy định bệnh nhân tâm thần khi không thể phân biệt hoặc là không thể khống chế hành vi của mình mà tạo thành hậu quả, không phải chịu trách nhiệm h·ình s·ự.

Tần gia hẳn là rất hiểu những việc này, đã làm xong giám định, xem ra đã có chuẩn bị mà đến.

La Cẩm Bình cũng có thể hiểu vì sao Ngụy Gia Minh lại ch·ết lặng như vậy, chỉ là vì sao Tần Dung lại làm ra loại chuyện này? Không phải cô ta rất yêu Ngụy Trân Trân sao?

Sau khi toà án đưa ra phán quyết, Ngụy Gia Minh tự nhốt bản thân trong nhà, không gặp bất kỳ ai, ai nói gì cũng không được.

Không có cách nào khác, ba Ngụy mẹ Ngụy tìm tới nơi, cạy khóa cửa ra, cường ngạnh lôi Ngụy Gia Minh ra ngoài.

Nhìn ba mẹ khóc lóc kể lể trước mặt, Ngụy Gia Minh cuối cùng chỉ có thể bảo đảm: “Ba mẹ, con sẽ không tự làm hại bản thân, con phải cho Trân Trân một cái công đạo, con sẽ không bỏ qua cho người Tần gia bọn họ.”

Đối với lời hứa của con trai, ba Ngụy mẹ Ngụy tin, đứa con trai này của bọn họ từ nhỏ đến lớn đều đặc biệt coi trọng lời hứa, nhất định sẽ tuân thủ.

Ba Ngụy mẹ Ngụy: “Được được được, ba mẹ tin con, bất quá, con vẫn nên đi tới các địa phương khác giải sầu đi, tốt hơn là nằm lì ở nhà thương tâm.” Nói xong, lấy ra tấm vé.

“Ba mẹ mua cho con tấm vé xe lửa tới thành phố W, con đi ngắm cảnh giải sầu, tạm thời quên mấy việc này.” Ba Ngụy mẹ Ngụy đặt vé vào tay Ngụy Gia Minh, nắm tay hắn dặn dò.

Ngụy Gia Minh giật giật môi, cuối cùng không nói gì hết, chỉ có thể gật đầu: “Vâng.”