Chương 17: Thịnh Hội Chém Yêu kết thúc

"Ngọc Dương Cung đối đãi không tệ đối với Mai Nguyên Tri, còn cố tình tìm cho y một đầu Đại Yêu đã ngưng luyện yêu đan, tạo cơ hội cho y có một trận đại chiến." Vân Phù Thành nhẹ giọng cười nói: "Hẳn là hy vọng Mai Nguyên Tri nhờ trận chiến này có thể tiến bộ thêm, tăng thêm một phần cơ hội tiến vào Nguyên Sơ Sơn."

"Đại ca, ngươi nói xem Mai Nguyên Tri có thể đi vào Nguyên Sơ Sơn không?" Vân Phù An hỏi: "Nếu như tiến vào Nguyên Sơ Sơn, sẽ thành Thần Ma, chỉ sợ lại thêm một gia tộc áp trên đầu Vân gia chúng ta rồi."

Trong toàn bộ Phủ Đông Ninh hiện giờ chỉ có lão tổ Trương gia là Thần Ma của Nguyên Sơ Sơn. Bây giờ lại sẽ thêm một người nữa?

"Tiến vào Nguyên Sơ Sơn? Ngươi cho rằng dễ vậy sao?" Vân Phù Thành nói khẽ: "Vương triều Đại Chu có hai mươi ba châu, nghĩa là cũng chỉ có hai mươi ba danh ngạch. Hơn nữa Vương Đô, Châu Thành to như vậy, con cháu nối dõi của một ít Thần Ma cường đại đều muốn vào. Một bình dân bá tánh tuy là thiên tài, nhưng muốn vào Nguyên Sơ Sơn sẽ dễ sao? So với đám con cháu nối dõi của các Thần Ma còn khó hơn nhiều lắm."

"Mạnh Xuyên thì sao?" Vân Phù An không nhịn được hỏi: "Mạnh Tiên Cô chắc là sẽ dốc sức trợ giúp Mạnh Xuyên."

"Mạnh Tiên Cô thì có là gì chứ?" Vân Phù Thành nhẹ nhàng lắc đầu, đồng thời chân nguyên của gã cũng mơ hồ bao phủ chung quanh ngăn cách thanh âm: "Cũng không thể tiến vào Nguyên Sơ Sơn, ngay cả mục tiêu lớn nhất của phụ thân chúng ta cũng là muốn đi vào Nguyên Sơ Sơn."

Vân Phù An gật gật đầu.

Việc có thể tiến vào Nguyên Sơ Sơn hay không, vô hình chung đã trở thành một vạch phân chia Thần Ma mạnh, yếu.

Chỉ cần đủ cường đại thì sẽ được Nguyên Sơ Sơn chủ động mời tiến vào.

"Về phần Mai Nguyên Tri, y ngộ Thế Băng quá muộn, cũng chỉ có hai ~ ba phần hy vọng tiến vào Nguyên Sơ Sơn." Vân Phù Thành nói: "Hơn nữa ta rất hiểu tính khí của y. Y cực kỳ cao ngạo, giả dụ như y có trở thành Thần Ma của Nguyên Sơ Sơn, chắn chắn cũng sẽ không cam lòng ở lại Phủ Đông Ninh."

Trong thiên hạ này, ngoại trừ có sự ràng buộc của gia tộc thì dạng đệ tử bình dân thường không có gì phải lo lắng, nếu có thiên phú trác tuyệt thì tương lai về sau muốn dời nhà, lập nghiệp ở Châu Thành, Vương Đô cũng đều có sự tiến dẫn của Nguyên Sơ Sơn.


Khắp nơi đều vang lên tiếng nghị luận, bàn về Mai Nguyên Tri.

Đa phần đều cảm thấy hy vọng Mai Nguyên Tri tiến vào Nguyên Sơ Sơn rất thấp, nhưng rõ ràng ai cũng nhìn thấy ít ra y cũng có cơ hội, điều này cũng đã hơn rất nhiều người khác rồi.

"Cẩn thận một chút." Cung chủ Ngọc Dương Cung nhắc nhở một tiếng.

"Vâng." Mai Nguyên Tri gầy gò đứng lên, đi đến lôi đài.

Đứng trên lôi đài, đối diện với y là một yêu thú giáp xác màu đen, nó có gương mặt nữ nhân, sáu cánh tay đang vòng lại, ôm lấy thân giáp xác đen, đồng thời còn có một cái đuôi đen nhánh rất sắc bén, đặc biệt dễ làm người khác chú ý. Nó cười cười nhìn Mai Nguyên Tri, cất giọng ôn nhu nói: "Tiểu gia hỏa còn rất trẻ nha, ta có thể cảm thấy ngươi tràn đầy sinh mệnh lực."

Mai Nguyên Tri rút kiếm ra khỏi vỏ, một cỗ hàn ý khủng bố ngưng kết. Lúc này Mai Nguyên Tri trông như một núi băng nghìn năm, uy thế không ngừng tăng lên, thậm chí hàn khí còn tỏa ra ngoài, khiến cho mặt đất trên lôi đài cũng ngưng kết một tầng băng sương.

"Thế Băng?" Ngô Công nữ yêu cười cười: "Nhưng ngươi cũng chỉ mới vừa ngộ ra mà thôi!"

"Giết." Trong mắt Mai Nguyên Tri lóe lên hàn quang.

Trong nháy mắt thân thể y chia ra thành bảy đạo thân ảnh xuất hiện ở các phương hướng khác nhau, vây quanh Ngô Công nữ yêu, các đạo thân ảnh đều cùng bổ ra một đạo kiếm quang riêng biệt.

Bảy đạo kiếm quang đồng thời chém vào Ngô Công nữ yêu.

"Còn có thể phân tán lực lượng?" Ngô Công nữ yêu vẫn đứng yên tại chỗ, không nhúc nhích, sáu cánh tay liên tiếp đánh ra chung quanh.

"Chát...chát...chát..." Bàn tay Ngô Công nữ yêu trắng nõn, nhưng lại vô cùng cứng rắn đánh tới, vỗ nát từng đạo kiếm quang một.

"Phốc." Chân thân của Mai Nguyên Tri đột nhiên xuất hiện ở gần Ngô Công nữ yêu. Một đạo kiếm quang đâm thẳng vào đầu nó, đạo kiếm quang này so với bảy đạo kiếm quang vừa rồi còn nhanh hơn, kinh khủng hơn, quỷ dị hơn.

"Hả?" Ngô Công nữ yêu cả kinh, nhưng hai cánh tay cũng lập tức khép lại, kẹp chặt thanh kiếm.

Nó nhìn chằm chằm vào Mai Nguyên Tri, nhếch miệng cười cười: "Thì ra bảy đạo kiếm quang kia là lừa tình, đây mới là sát chiêu của tiểu ca?"

"Nổ!" Trong mắt Mai Nguyên Tri lóe lên lệ mang.

Thanh kiếm đang bị hai tay Ngô Công nữ yêu kẹp chặt đột nhiên nổ tung. Mảnh vỡ trường kiếm có chứa chân khí nên văng mạnh ra bốn phía. Do phát nổ ở khoảng cách quá gần, đa phần các mảnh vỡ đều bắn thẳng vào mặt Ngô Công nữ yêu khiến nó rú lên thê thảm.

Mặt ngoài hai tay của Mai Nguyên Tri ngưng kết một tầng băng, trực tiếp đánh lên ngực Ngô Công nữ yêu.

"Ầm! !! " Ngô Công nữ yêu trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.

"Đây mới là sát chiêu!" Trong mắt Mai Nguyên Tri băng lãnh, y biết rõ đấu cùng với Ngô Công nữ yêu đã ngưng luyện yêu đan thì y vẫn còn yếu hơn một bậc. Vì vậy ngay từ đầu y chọn dùng toàn lực. Mọi người đều cho rằng y am hiểu nhất là kiếm pháp, nhưng trên thực tế y ngộ ra chính là Thế Băng. Dùng kiếm thi triển Thế Băng hay dùng quyền, chưởng pháp để thi triển Thế Băng cũng như nhau cả. Kiếm cũng không phải trọng yếu với y, chỉ là đòn đánh lừa người ngoài mà thôi.

Trên mặt Ngô Công nữ yêu có vết thương, ngực cũng lõm xuống, lúc bay ngược ra sau cũng phẫn nộ tru tréo: "Nhân Tộc quả thật âm hiểm, nhận lấy cái chết đi!"

Khí tức cuồng nộ của Ngô Công nữ yêu lập tức tăng vọt, yêu đan cũng vỡ vụn ra, trong nháy mắt yêu lực tăng mạnh đến tối đa.

"Chết đi! !!"

Sáu tay của Ngô Công nữ yêu đồng thời đánh tới đầy giận dữ, nhưng lại quỷ dị đánh tới chỗ Nhân Tộc đứng gần nó nhất, trong đó có trận doanh của hai Đạo Viện theo thứ tự là: Đạo Viện Liễm Dương, Đạo Viện Phong Ương.

Rầm....rầm....rầm....rầm....rầm....rầm...

Trong nháy mắt, sáu bàn tay bắn ra mấy trăm đạo hắc quang về phía chỗ ngồi của hai Đạo Viện. Đồng thời, khí tức từ đuôi của Ngô Công nữ yêu cũng tăng vọt, các gai đuôi vũ lộng nhọn hoắt, sắc bén, đâm về phía Mai Nguyên Tri còn đang kinh ngạc.

"Không tốt."

"Cẩn thận."

Khắp nơi đều hoảng loạn và khiếp sợ.

Hai vị viện trưởng của Đạo Viện Liễm Dương, Đạo Viện Phong Ương vừa sợ vừa giận, còn mười hai đệ tử kia thì hoàn toàn hoảng sợ.

"Không ngăn được." Đối mặt mấy trăm đạo hắc quang, hai vị viện trưởng này ngoài tự bảo vệ bản thân thì giỏi lắm cũng bảo hộ thêm được một, hai đệ tử. Bọn hắn căn bản không có cách nào cứu người.

"Thất Nguyệt!" Mạnh Xuyên cũng kinh hãi, hắn thấy rõ ràng trong trận đấu đột nhiên có nguy cơ xuất hiện, nữ yêu lại trực tiếp đánh về phía các đệ tử Đạo Viện.

"Định!" Cung chủ Ngọc Dương Cung đang ngồi đó chỉ nhíu mày, nhẹ giọng quát.

Hư không chung quanh đều chấn động.

Mấy trăm đạo hắc quang còn nhanh hơn tên bắn kia, tất cả đều lần lượt vỡ nát.

Ngô Công nữ yêu cũng không thể kháng cự lại, nó bị treo lơ lửng, không thể nhúc nhích. Nó nhìn về phía cung chủ Ngọc Dương Cung với ánh mắt không thể tin: "Không thể nào, ở khoảng cách xa như vậy, ngươi không thể nào ngăn một kích yêu đan tự bạo của ta..."

"Không có gì là không có khả năng." Cung chủ Ngọc Dương Cung đứng dậy, chỉ bước hai bước đã ở trên lôi đài, nhìn thân thể đang bị treo lơ lửng vô lực phản kháng của Ngô Công nữ yêu: "Thật không thể ngờ rằng ngươi dám tự bạo yêu đan, còn mưu toán giết hại Nhân Tộc chúng ta!"

"Ha ha ha." Ngô Công nữ yêu nở nụ cười sắc lạnh: "Nhân Tộc không phải là muốn dùng ta tôi luyện thiên tài tuổi trẻ của các ngươi sao? Sao ta có thể để ngươi toại nguyện chứ, ta ngược lại là còn muốn giết sạch đám tiểu bối Nhân Tộc, giết càng nhiều càng tốt. Đáng tiếc, cuối cùng ta vẫn thất bại, một người cũng không giết được...ha...ha....ha...."

Khóe miệng nó chảy ra máu màu xanh lá, yêu đan đã vỡ nát, bản thân nó cũng không còn sống được bao lâu.

"Hãy đợi đấy, khi Yêu Tộc chúng ta chiếm hết thế giới này, đến lúc đó toàn bộ Nhân Tộc các ngươi sẽ phải chết sạch!" Ngô Công nữ yêu gào lên điên cuồng.

"Phốc." Trong nháy mắt, cả người Ngô Công nữ yêu bị những sợi tơ vô hình nhưng rắn chắc như thiết cắt vỡ nát, chỉ còn lại giáp xác đen nằm trong vũng máu xanh lá.

"Buồn cười." Cung chủ Ngọc Dương Cung cười nhạo và quay đầu nhìn về phía Mai Nguyên Tri, lúc này còn đang kinh ngạc.

Mai Nguyên Tri không nghĩ rằng bản thân mình đánh ra một loạt sát chiêu, nhưng Ngô Công nữ yêu kia là cố ý nhận một chiêu của y để bay ngược lại tới gần khu vực của các đệ tử Đạo Viện, thừa cơ muốn giết đi một số người. Thì ra ngay từ đầu Ngô Công nữ yêu đã không có ý đấu với y một chút nào.

"Dạng Đại Yêu đã ngưng luyện yêu đan dạng này vốn dĩ không có nghe lời. Được rồi, ngươi lui xuống đi." Cung chủ Ngọc Dương Cung phân phó một tiếng.

"Vâng." Mai Nguyên Tri gật đầu.

Cung chủ Ngọc Dương Cung đứng một mình ở trên lôi đài, nhìn về phía chung quanh.

Những người quan sát trận chiến giống như vẫn còn sợ hãi, cảnh tượng Ngô Công nữ yêu liều mạng tự bạo yêu đan, điên cuồng đánh một kích vừa rồi, quả thật rất đáng sợ.

"Nếu như ta đã dám an bài Đại Yêu đã ngưng luyện yêu đan lên lôi đài, tất nhiên sẽ đảm bảo không có sơ suất gì." Cung chủ Ngọc Dương Cung lạnh nhạt nói: "Thịnh Hội Chém Yêu lần này, đến đây là kết thúc!"

Nói xong cung chủ Ngọc Dương Cung quay người rời đi, chỉ vài bước đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

"Chư vị." Lúc này tri phủ đại nhân mới đứng lên, cười nói: "Vừa rồi đã khiến cho tất cả mọi người bị sợ hãi, nhưng đã có cung chủ ở đây thì Đại Yêu đã ngưng luyện yêu đan kia cũng chỉ là tôm tép nhãi nhép! Nhân dịp Thịnh Hội Chém Yêu này, các đệ tử của tám đại đạo viện cũng đã có cơ hội hiểu biết về sự lợi hại của yêu thú. Nhưng đây cũng chỉ là những yêu thú đang bị giam cầm trong lao ngục, chịu khổ cực và xiềng xích, nên cũng không thi triển được thực lực đỉnh phong của bọn chúng. Trong chiến trường, khi ở cùng đồng bọn, bọn chúng càng đáng sợ hơn. Vì vậy các vị đệ tử cần phải dụng tâm tu luyện nhiều hơn, tương lai ở trên chiến trường mới có thể tự bảo toàn tính mạng và mới có thể chém giết được thêm nhiều yêu thú!"


Thịnh Hội Chém Yêu kết thúc.

Ngô Công nữ yêu làm cho cả đám đệ tử Đạo Viện đều chấn động, đương nhiên bọn hắn cũng càng ngưỡng mộ thực lực cao không tưởng tượng được của cung chủ Ngọc Dương Cung.

Trước mắt cung chủ Ngọc Dương Cung, Ngô Công nữ yêu hung hãn vậy lại giống như là con sâu cái kiến bé nhỏ, yếu ớt.

"Thật lợi hại, A Xuyên, ngươi có nhìn thấy không? Toàn bộ mấy trăm đạo hắc quang đều vỡ nát, Ngô Công Đại Yêu vậy mà bị treo lơ lửng, không nhúc nhích được." Trên đường về, Liễu Thất Nguyệt vẫn còn rất kích động: "Từ đầu tới đuôi cũng không nhìn ra cung chủ Ngọc Dương Cung chính thức xuất thủ thế nào? Ông ta chỉ mới phóng ra ngoài một chút lực lượng liền đáng sợ như thế rồi."

"Thất Nguyệt, ngươi suýt bị Ngô Công nữ yêu giết mà còn hưng phấn như vậy." Mạnh Xuyên bất đắc dĩ nói.

"Ngươi không cảm thấy cung chủ rất mạnh sao?" Liễu Thất Nguyệt liền nói.

"Đây chính là Thần Ma đi ra từ Nguyên Sơ Sơn, sao không mạnh được?" Trong mắt của Mạnh Xuyên cũng lấp lánh tia mong chờ, hắn thật sự mong ngày bản thân trở thành Thần Ma.