Phiên ngoại 7: Ở cùng với tôi đi!
Bận rộn cả buổi chiều, Dương Mãnh và Vưu Kỳ nhốt mình ở studio, diễn các động tác đùa giỡn nhàm chán. Dương Mãnh lấy cớ ra ngoài bao thuốc lá, Vưu Kỳ liền cấp xe cho cậu đi.
Trước đây, Dương Mãnh thậm chí tuỳ tiện mặc đồ ngược, đạp xe đạp trên đường hét lớn cũng không ai để ý. Bây giờ, thay đổi quần áo, thay đổi xe, vô luận đứng ở bất cứ đâu đều bị hàng loạt ánh mắt nóng bỏng từ bốn phương tám hướng chiếu đến. Tâm tình của Dương Mãnh hoảng hốt co quắp và bô cùng kích thích, có cảm giác như một đêm thành danh.
Đi ngang qua vài trạm cảnh sát, Dương Mãnh dừng xe lại, châm điếu thuốc, hiên ngang bước xuống xe.
"Chu Tử!"
Vừa vặn Dương Mãnh thấy Chu Tử đang cầm ly nước đứng trước cửa, hưng phấn gọi một tiếng.
Chu Tử lung lay ly nước, híp mắt đánh giá Dương Mãnh hồi lâu, sau đó trừng lớn mắt, Dương Mãnh đến trước mặt, Chu Tử lại chẳng nhận ra ai.
"Mãnh tử...?"
Một tiếng Mãnh tử vừa thốt lên, làm tất cả mọi người trong phòng vỡ oà chạy ra.
"Mãnh tử, mấy bữa nay cậu đi đâu vậy?"
"Tại sao mọi người có vẻ không tiếp đón tôi vậy?"
"Chúng tôi đều nhận không ra cậu đó!"
"Mãnh ca, đi vào đây ngồi một lát!"
"....."
Dương Mãnh kéo kéo áo, nhìn đám người trước mắt vung tay lên, " Thôi, tôi tình cờ đi ngang qua, không thể trò chuyện cùng mọi người. Tôi có việc bận, để hôm khác rồi nói! Đi trước!"
Quả nhiên khi Dương Mãnh vừa xoay người, liền bị mấy cánh tay thân thiện kéo lại.
"Mãnh ca, bận việc gì thế? Xe này là xe của ai vậy?"
Dương Mãnh bất động thanh sắc giơ tay lên trán xoa mày "Là cấp trên cho tôi mượn xe!"
"Cấp trên?" Chu Tử hiếu kỳ lắc vai hai cái Dương Mãnh "Cậu đang làm cho ai?"
"Làm vệ sỹ cho người nổi tiếng."
Lập tức mọi người trước cửa cười vang, vị minh tinh nào không có mắt lại đi tuyển dụng Dương Mãnh làm vệ sỹ vậy?
Dương Mãnh cười gượng, giải thích "Tôi bằng cấp không cao, cũng không có khả năng xã giao, đành phó thác thân thể này vào công việc để kiếm miếng cơm, haizzz!"
Chu Tử đi vòng vòng quanh xe của Dương Mãnh thổn thức nói, "Vệ sỹ đều có thể cấp một con xe tốt như vậy, rốt cuộc là cậu làm cho vị tai to mặt lớn nào vậy? Có thể tiến cử tôi được không, anh trai muốn làm cùng cậu!"
Dương Mãnh vừa định mở miệng thì điện thoại kêu lên, nhìn thấy số của Vưu Kỳ, Dương Mãnh cười một tiếng, " Mọi người nhìn một chút, đi ra mua đồ ăn chút xíu thôi, người kia liền không muốn cách xa tôi! Được rồi, không nói nữa, tôi phải đi đây!"
(*chém..chém...)
Búng ngón tay tạch một cái, ngồi trên xe mà nghênh ngang rời đi, để lại vô số ánh mắt cực kỳ hâm mộ.
"Tôi còn sợ hắn lưu lạc đầu đường xó chợ, không ngờ lại tốt số đến vậy!"
Dương Mãnh lái xe, trong lòng vô cùng thống khoái*! Đã lâu không được người khác hâm mộ, cảm giác vô cùng thành tựu ha! Lúc trước vẫn ngu ngốc hồ đồ mà sống, lại không màng danh lợi, cũng không có mục tiêu. Bây giờ, sau cơn mưa trời lại sáng, Dương Mãnh cảm thấy tư vị này không tệ lắm, trong lòng mạc danh kỳ diệu xuất hiện động lực phấn đấu to lớn. Muốn chứng tỏ mình cũng xứng đáng với đãi ngộ này!
(* thống khoái: sảng khoái, vui sướng, thoải mái, hả dạ...)
"Mãnh tử, đây là kế hoạch quản lý của công ty tôi"
"Lưu quản lí, đây là tôi muốn cùng ngài nói về Dương Mãnh"
Dương Mãnh nghe Vưu Kỳ nói từ ngạc nhiên thành sửng sốt, nhưng rất nhanh phản ứng lại, nhanh chóng bắt tay cùng quản lý Lưu.
"Tôi nghe Vưu Kỳ nói qua, cậu có tiềm chất thiên phú, cậu ta để cử cậu tuần sau đến họp mặt làm dự án, tôi nghĩ muốn nghe suy nghĩ của cậu một chút!"
Dương Mãnh hoàn toàn tỉnh mộng, cái gì mà họp? Tôi không biết gì hết! Nâng mí mắt lên thấy ánh mắt chờ mong của Lưu quản lý, ghé mắt nhìn qua lại thấy ánh mắt cổ vũ của Vưu Kỳ, có cả gan đến mức nào cũng vô dụng, chủ yếu là cậu hoàn toàn không có khả năng đảm nhận loại công việc này!
Lưu quản lý vừa đi, Dương Mãnh dùng tay huýt vào bụng Vưu Kỳ một cái.
"Cậu đang nghĩ khỉ gió gì vậy? Tôi hoàn toàn không biết làm như thế nào, cậu biết thì tự đi mà làm!"
Vưu Kỳ ngược lại rất lạc quan "Lần trước chúng ta nháo động phòng*, tôi liền nhận ra cậu có kế hoạch vô cùng thiên phú, chỉ cần bồi dưỡng thật tốt, không chỉ có thể dụng võ được ở lĩnh vực này đâu!"
(* đêm động phòng của hai bạn nào đó, nháo: náo loạn, ầm ĩ)
Dương Mãnh xém ngã "Cái kế hoạch ác ôn đó mà cũng tính hả?"
"Gì mà kế hoạch ác ôn, đây là nhận ra nhân tài! Đều được chứ, không dễ gì tìm thấy người tài đâu. Cậu yên tâm, người ta đều có chừng mực, trước tiên cậu bỏ tay xuống! Tôi đánh giá cao cậu!"
Dương Mãnh xem xét Vưu Kỳ một hồi lâu, cuối cùng cười bỡn cợt.
"Lần đầu tiên phát hiện ánh mắt cậu như vậy"
Hai người trêu chọc nhau, bên trong hô to một tiếng "Xong việc!" Dương Mãnh lười biếng duỗi eo.
"Buổi tối có hoạt động gì không?"
"Không có."
Dương Mãnh cầm chai nước khoáng tu ừng ực, vỗ bả vai Vưu Kỳ một cái "Tôi về nhà đây!"
"Gì!" Vưu Kỳ kéo cổ áo cậu trở lại "Nhà? Nhà nào?"
"Tôi còn có mấy cái nhà?" Dương Mãnh chớp chớp mắt "Tất nhiên là nhà có cha có mẹ."
Vưu Kỳ đè mi tâm*. Dừng một chút, "Yên tâm tôi sẽ đưa cậu về nhà, chung quy tôi là tài xế của cậu."
(*mi tâm: giữa hai hàng lông mày)
"Cậu còn là trợ lý của tôi." Vưu Kỳ ho nhẹ một tiếng, "Vẫn nên ở chung một chỗ với tôi, lỡ có việc khẩn cấp, có người bên cạnh lòng tôi cũng an tâm hơn."
Dương Mãnh một hơi hít sâu, biểu cảm khó xử.
"Vậy đi, Vưu đồng chí, tuy rằng lấy nhiều tiền của cậu, nhưng chung quy tôi vẫn có gia đình, ở cùng một chỗ.... Hay là thôi đi, tôi cam đoan chỉ cần cậu gọi tôi liền có mặt có được không?"
"Vậy được rồi...!" Vưu Kỳ xem như phân rõ phải trái.
Dưong Mãnh chở Vưu Kỳ về nhà, vừa xuống lầu mở cửa xe, di động lại vang lên, nhìn thấy là Vưu Kỳ.
"Quay lại đi!" Vưu Kỳ nói với giọng điệu mệnh lệnh.
Dương Mãnh cau mày, "Tôi nói này, cậu đừng ép người quá đáng?"
"Cậu không phải nói chỉ cần gọi đến là được sao?"
"Lão tử mặc kệ!" Dương Mãnh chống nạnh.
Vưu Kỳ hừ lạnh, " Cậu muốn cho ông già "đáng yêu"*-- cha cậu biết cậu đang ở đâu?"
Dương Mãnh nghiến răng, hướng lên cửa sổ tên nào đó mà mắng chữi vô số lần, sau đó oán hận quay trở lại.