Chương 116: Tiểu Dương Mãnh, cậu chờ đấy!

Editor: phuongchuchoe

"Tóm lại hắn ta khiến tôi nhớ lại chuyện trước đây, có khi nào hắn đang hối lỗi với tôi? Hối hận vì lấy tôi làm bàn đạp để tiếp cận với cậu, hối hận vì khi bị cậu chọc tức lại chạy đến trút giận mắng chửi tôi? Hắn ta có nghĩ, nếu thời gian có thể quay lại , chỉ cần đối xử với tôi bằng phân nửa so với cậu thì tốt rồi..."

Bạch Lạc Nhân vô cùng kinh ngạc, "Lúc trước hắn ta đối xử tệ với cậu thế à?"

"Nghĩ xem!" Dương Mãnh nhức đầu,"Tôi đã sớm quên mất, "bài ca nước mũi" của hắn ta"

Bạch Lạc Nhân chỉ vào hạt dẻ trên bàn, hỏi Dương Mãnh.

"Ăn chút hạt dẻ không?"

Dương Mãnh nhìn lướt qua, nhàn nhạt nói: "Lười bóc vỏ."

"Đều được bóc vỏ hết rồi!"

Cái gì? Dương Mãnh kinh hãi cầm một quả trước mặt, bụi bám dày đến mức còn tưởng là vỏ hạt dẻ. Tài đến cảnh giới này là cùng!

(*ý ẻm là bội phục độ ăn ở của nhà nào đó =)))

"Tại sao lại bóc vỏ rồi mới dọn nhà hả?" Dương Mãnh đáng tiếc.

"Không phải tôi bóc, trước khi đi Cố Hải bóc vỏ hết đấy, bên kia còn có trái việt quất này." Bạch Lạc Nhân chỉ... Thì ra một đám đen xì đó là trái việt quất... = =||

Dương Mãnh thương cảm nhìn trái cây bị giày xéo, chà đạp, một bên lại cảm khái Cố Hải đối với Bạch Lạc Nhân cưng chiều thương yêu vô cùng.

"Thật ghen tỵ!" Dương Mãnh cầm tay Bạch Lạc Nhân, "Sau khi kết hôn cậu sống hạnh phúc thật đó!"

Bạch Lạc Nhân cúi đầu , "Kết hôn một chút cũng không tốt, tôi khuyên cậu đừng sớm kết hôn, thật đó, trước là chuyện riêng của hai người, sau khi kết hôn trở thành chuyện của cả hai đại gia đình. Hơn nữa hình thức sống chung cũng thay đổi, cảm giác không giống trước đây nữa, tôi có chút hối hận!"

(*Méc Cố trưởng thôn =)))

Dương Mãnh nhìn thấy cả người Bạch Lạc Nhân đầy bụi bặm nhưng không che giấu sự tức giận, nhớ lại hai năm trước, thật tình không hiểu nổi Bạch Lạc Nhân khổ sở từ đâu nữa?

"Hắn ta bây giờ có làm việc nhà không?" Dương Mãnh hỏi.

Bạch Lạc Nhân không chút nghĩ ngợi trả lời ,"Có làm."

"Mỗi ngày đều làm cơm cho cậu?"

"Ừ."

"Mỗi buổi tối đấm bóp cho cậu?"

"Ừm...cũng không tồi..."

"Tiền đều để cậu quản lí?"

"Đúng vậy."

Dương Mãnh nhe răng, "Tôi thật muốn đánh cậu! Cậu còn muốn thế nào hả!!?"

"Cậu không hiểu đâu, đều là hưởng thụ một loại đãi ngộ*, nhưng thân phận không giống, tâm tính không giống, cảm giác cũng trở nên bất đồng."

(* đãi ngộ: ưu đãi, ưu ái...)

Dương Mãnh hừ lạnh một tiếng, "Cậu có mà không biết hưởng!"

Bạch Lạc Nhân nín nhịn một hồi, sau đó bật cười, cười đến như một cơn gió xuân.

"Đùa với cậu thôi, kết hôn tốt vô cùng, cũng an tâm kiên định, còn cậu cũng mau chóng kết hôn đi! Ai~, được rồi, vừa rồi nói đến chuyện của Vưu Kỳ, cậu định làm thế nào cho tốt?"

Dương Mãnh ngẫm nghĩ một chút, miệng cằn nhằn nói, "Tôi đoán, Vưu Kỳ có khả năng vẫn chưa quên cậu, mỗi lần hắn ta biểu đạt cảm tình với tôi có thể là vì cậu không? Tôi có chút hoài nghi*, có phải vì thấy hình bóng cậu trên người tôi không?"

Nói xong, Dương Mãnh đứng bật dậy, tay áp vào mặt của Bạch Lạc Nhân.

"Tôi rốt cuộc giống cậu ở chỗ nào hả? Tôi sửa không được sao!!?" T_T

Bạch Lạc Nhân nhìn vào gương mặt và thân thể của của Dương Mãnh, không nhịn được cười, "Cậu đừng bỏ phí tâm sức mà đoán mò nữa, cho dù tôi và cậu xem như giống nhau, thì cũng không có một chút liên quan nào hết. Cậu nghĩ xem, phải xử lí mối quan hệ của hai người thế nào đây? Làm rõ?"

"Không thể!" Dương Mãnh nói rất kiên quyết." Nếu hắn ta không thổ lộ với tôi trước, thì không thể hành động thiếu suy nghĩ, lỡ như hắn ta không có ý đó, vậy....không phải tôi trở thành trò cười sao?"

"Có lẽ vậy..." Bạch Lạc Nhân suy nghĩ, "Nếu không thì như vậy đi, cậu không thích hắn ta, vậy thì sao không tìm cô gái nào nói chuyện tình cảm! Cậu bây giờ quen biết cũng nhiều, công việc cũng thể hiện hơn, chẳng phải có không ít cô gái cam tâm tình nguyện đi theo cậu sao? Nếu hắn ta thật tâm thích cậu, thì cứ uyển chuyển cự tuyệt, còn nếu hắn không thích cậu, thì cậu không chỉ hết tâm bệnh, mà còn có thêm một cô bạn gái."

Dương Mãnh ngẫm lại, "Biện pháp này tôi cũng có nghĩ đến, lỡ như hắn ta mượn cớ cấm tôi yêu đương rồi sao? Tỷ như lo lắng việc công tác..."

"Cậu chờ chút." Di động của Bạch Lạc Nhân vang lên. "Tôi nghe điện thoại đã."

Dương Mãnh gật đầu.

Bạch Lạc Nhân cầm điện thoại đi sang phòng khác, sau đó trở lại, khoé mắt mang theo ý cười.

"Cố Hải gọi?" Dương Mãnh hỏi thử.

Bạch Lạc Nhân gật đầu.

Dương Mãnh lại hỏi, "Cậu nói cho hắn biết là tôi ở đây?"

"Đúng thế." Bạch Lạc Nhân cười, "Hắn còn nói mời cậu ở lại ăn cơm."

"Ngàn lần đừng!" Dương Mãnh trở nên kinh hãi, "Hắn không được làm tổn thương tôi!"

Bạch Lạc Nhân cười như ánh dương*, "Cậu yên tâm, hắn ta bây giờ trầm ổn rồi."

(* là rạng rỡ đó... liêu xiêu~)

Dương Mãnh thở phào nhẹ nhõm.

"Tôi đi mua một ít rượu, chút nữa hai anh em mình uống vài chén, chậm rãi trò chuyện." Bạch Lạc Nhân nói.

Dương Mãnh đứng lên. "Tôi đi cùng cậu!"

Bạch Lạc Nhân chặn lại, đè Dương Mãnh ngồi xuống, "Không cần đâu, tôi trở lại ngay."

Bạch Lạc Nhân đi được một lát, Dương Mãnh thấy tin nhắn trên điện thoại hiện lên 3 chữ.

"Cậu đợi đó!"