Chương 3: Báo Thù Không Để Qua Đêm, Qua Đêm Không Phải Quân Tử (1)

**Báo Thù Không Để Qua Đêm, Qua Đêm Không Phải Quân Tử (1)

**

Mỗi dịp mùng sáu âm lịch, đó là ngày giỗ tổ của Vương gia.

Một ngày này, Vương gia toàn tộc sáng sớm liền phải dậy sớm, chuẩn bị heo dê trâu, các loại trái cây rau dưa rồi đưa vào trong núi tế tổ.

Vương gia tộc trưởng Vương Toàn Phúc, cùng đi với một đám con cháu Vương gia, đi vào trong núi.

“Phụ thân, đại ca mới hai mươi sáu tuổi đã nhập phẩm, có thể nói là thiên túng chi tư. Vương gia ta lại có thêm một vị cao thủ nhập phẩm.”

“Vương gia ta càng ngày càng cường đại. Nếu tổ tiên ở dưới cửu tuyền nhìn thấy cảnh này thì sẽ vui mừng cỡ nào?”

“Phụ thân, hôm nay Vương thị nhất tộc chúng ta, danh tiếng càng ngày càng tràn đầy, dứt khoát thừa dịp cơ hội này, liên hợp Triệu gia, Chu gia, chèn ép Trần gia, từ nay về sau độc chiếm Lạc Thủy trấn!”

“Nói có lý, Vương gia ta nhân mạch thịnh vượng, nếu muốn đi xa hơn, nhất định phải đạt được càng nhiều lãnh địa, mới có thể cướp đoạt càng nhiều tài nguyên.”

Đang nói, một vị vãn bối trẻ tuổi bên cạnh đột nhiên chỉ vào xa xa nói:

“Thủ mộ đệ tử kia sao lại ngã trên mặt đất?”

Mọi người nhướng mày, mơ hồ cảm thấy có chút không thích hợp, sau đó nhanh chóng đi tới trước mặt, thình lình phát hiện hai vị đệ tử thủ mộ đã hồn về địa phủ, sau gáy đều bị người đánh vỡ, bên cạnh còn có hai khối đá vỡ vụn, có thể thấy được người ra tay dùng sức mạnh cỡ nào!

“Ai ăn gan hùm mật gấu? Dám giết đệ tử thủ mộ của Vương gia chúng ta?”

Một người trong đó vừa mới phát ra một tiếng rống giận, Vương Toàn Phúc liền phảng phất nghĩ tới cái gì, kinh hô một tiếng.

“Không tốt!”

Sau đó, hắn dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới nghĩa trang, mọi người theo sát phía sau, nhưng khi bọn họ đi tới nghĩa trang, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người.

Vương gia hơn một trăm phần mộ, bị người đào mấy chỗ, hơn nữa đều là mấy phần mộ lớn tôn quý nhất.

Vàng bạc tài bảo chôn cùng phần mộ đã sớm bị người bới sạch, xương cốt bị tùy ý ném sang một bên, bị chó hoang gặm cắn.

Người ra tay hẳn là đào trong đêm, bên cạnh còn có một đống shjt thoạt nhìn thời gian không lâu, màu sắc còn rất mới mẻ.

“Ư ư ư!”

Vương Toàn Phúc hung hăng phun ra một ngụm máu tươi, cấp hỏa công tâm, trực tiếp hôn mê tại chỗ.

Mọi người còn lại giận tím mặt, loạn thành một đoàn.

“Ai u, tộc trưởng hộc máu rồi, mau cứu tộc trưởng.”

“Lục soát cho ta, trong phạm vi mười dặm, một người sống cũng đừng bỏ qua.”

...

Mấy ngày sau, một chiếc xe ngựa đi tới trên đường cái náo nhiệt của Vân Thành.

“Khách quan, chúng ta đến Vân Thành rồi.”

Thẩm Tòng thò đầu ra từ trong xe ngựa, sau đó lưng đeo tay nải từ trên xe ngựa nhảy xuống, vươn vai một cái, tận tình hưởng thụ ánh mặt trời ấm áp.

Trong tay nải tự nhiên chính là vật bồi táng của tổ tiên Vương gia.

Hai mẫu củ cải tươi kia của hắn, cũng không thể để cho người ta lấy không trả tiền, hơn nữa các hương thân Lý gia thôn bị đánh tàn nhẫn như vậy, hắn khẳng định sẽ không dễ dàng buông tha Vương gia.

Báo thù không để qua đêm, qua đêm không phải quân tử.

Cho dù nhất thời đánh không lại đối phương, cũng phải từ phương diện khác làm cho hắn mất một khối thịt, trước thu một khoản lợi tức.

Hơn nữa, hắn vào thành học võ, cũng phải cần tiền.

Văn nghèo võ giàu, không có tiền thì học cái búa.

Vốn còn định đưa ít tiền cho các thôn dân, nhưng là cẩn thận nghĩ lại, việc này vạn nhất truyền ra ngoài, với tính cách của Vương gia, sợ là sẽ đem toàn bộ thôn đều san thành bình địa, cho nên hắn đành thôi.

Chờ tương lai mình tu luyện thành công, tiêu diệt Vương gia, lại thuận tay cho các hương thân một chút vàng bạc, coi như là hồi báo các hương thân chiếu cố mình nhiều năm qua.

Nơi này chính là Vân Thành sao? Cũng không tệ lắm.

Ném cho phu xe mấy đồng xu, Thẩm Tòng thuận theo đường cái đi đến nơi náo nhiệt trong Vân Thành.