Chờ hai người đi tới sơn thôn nhỏ dưới sườn núi, tạp dịch Vương gia đã sớm biến mất vô tung vô ảnh, chỉ còn lại có lông gà đầy đất, cùng thôn dân mặt mũi bầm dập.
"Tiểu tử, sao ngươi không nghĩ thoáng vậy hả, hu hu hu hu."
Đầu thôn bỗng nhiên truyền đến tiếng gào khóc của hán tử, mọi người không để ý đau đớn trên người, nhanh chóng tụ lại, chỉ thấy trên xà nhà treo một sợi dây thừng, phía dưới dây thừng quấn một thi thể nông phụ cánh tay rủ xuống, hiển nhiên đã không còn hơi thở.
Nhị Ngưu bị đánh mặt mũi bầm dập, quỳ trên mặt đất, nắm đấm không ngừng đấm xuống đất, nam nhân thân cao bảy thước khóc như một đứa trẻ.
Đứa con chưa đầy sáu tuổi bên cạnh sợ tới mức không biết làm sao, cũng khóc theo.
Một vị nông phụ bi thương nói:
"Vừa rồi Nhị Ngưu ca dẫn người đánh nhau với tạp dịch Vương gia, tạp dịch Vương gia muốn lấy người lập uy, liền cưỡng ép Nhị Ngưu tẩu. Sợ là Nhị Ngưu tẩu nghĩ không ra, lúc này mới treo cổ."
Phụ nhân rơi lệ, đám con nít sợ tới mức khóc ầm lên, các nam nhân đều cúi đầu trầm mặc không nói.
Sinh ra ở thế đạo như vậy, thân là người dân ở tầng dưới chót nhất, họ căn bản không có lực lượng phản kháng.
Tâm tình của Thẩm Tòng cũng đặc biệt trầm trọng, vợ chồng Nhị Ngưu làm người không tệ, xuyên qua ba tháng qua, đối đãi với mình có chút nhiệt tình, thường xuyên tiếp tế lương thực, hiện giờ bị người hại chết, khó tránh khỏi tức cảnh sinh tình.
Quan trọng hơn là, hôm nay chết là Nhị Ngưu tẩu, ngày mai có khi nào sẽ là hắn hay không?
Nếu như lại chết một lần, Thẩm Tòng cũng không thể cam đoan chính mình còn có thể xuyên qua.
Vẫn phải trở nên cường đại.
Chỉ có trở nên cường đại thì mới có thể tự bảo vệ mình.
Có điều vừa nghĩ đến chính mình bàn tay vàng phải hô một câu 'Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây', hắn như nghẹn ở cổ họng, không hô thành lời được.
"Trời sẽ không tuyệt đường người, tuy rằng bàn tay vàng rất yếu, nhưng tốt xấu cũng là một phần tăng ích, chỉ cần lợi dụng hợp lý."
Nếu mỗi ngày chỉ có thể tăng lên vi lượng thuộc tính, hơn nữa chỉ có thể tăng lên một điểm, vậy thì đem nó lợi nhuận lớn nhất hóa, toàn bộ cộng điểm vào ngộ tính!
Ngộ tính là giới hạn quyết định một người có thể đi được bao xa.
Ngộ tính không đủ, lĩnh ngộ công pháp thời gian cũng rất dài, không chỉ có tu luyện rất chậm, gặp được thâm ảo công pháp, thậm chí ngay cả xem cũng xem không hiểu.
Ngộ tính cũng đủ cường đại, tốc độ tu luyện nhanh chóng tăng lên.
Mà tu luyện công pháp có thể đồng thời gia tăng lực lượng, tốc độ, cường độ thân thể các loại năng lực tổng hợp, lợi ích lớn nhất.
Mặc dù nói thêm điểm rất nhỏ, nhưng chỉ cần mỗi ngày một điểm, quanh năm suốt tháng, có công mài sắt có ngày sẽ nên kim!
Một ngày nào đó, chính mình cũng sẽ trở thành một vị cường đại võ giả!
Sau khi có chủ ý, suy nghĩ của Thẩm Tòng liền rõ ràng, hắn mở miệng khuyên giải:
"Người chết không thể sống lại, vẫn là để Nhị Ngưu tẩu sớm xuống mồ yên nghỉ đi."
Những lời này dường như cho mọi người phương hướng, các nữ nhân từ nhỏ giọng nức nở biến thành gào khóc, nhưng các nam nhân đều bắt đầu động thủ.
"Nhị Ngưu, trước tiên đem thi thể chị dâu thả xuống đi."
"Nhị Ngưu, người chết không thể sống lại, nghĩ thoáng một chút."
Dưới sự giúp đỡ của thôn dân, trong thôn có thêm một ngôi mộ mới, thôn vừa bị cướp sạch, ngay cả một tờ tiền giấy cũng không có, Thẩm Tòng cống hiến hai tấm ván cửa của mình làm quan tài đơn giản, coi như là tiễn đưa người tẩu tử hiền lành kia.
Hơn nữa, hắn giữ lại cũng vô dụng.
Hắn đã không chuẩn bị tiếp tục ở lại nơi này, trong sơn thôn nhỏ ngay cả một trang sách cũng không có, chứ đừng nói chi là công pháp, không có công pháp, làm sao tu luyện?
Cho nên, hắn muốn vào thành!
Mấy người dân làng đã đốt một đống cỏ tranh.
"Nhị Ngưu tẩu, phía dưới lạnh, buổi tối ngủ lót thêm cỏ tranh cho ấm."
"Kiếp sau đầu thai vào một gia đình tốt."
Ánh lửa chiếu rọi gương mặt mọi người, dù nóng rực nhưng không cách nào sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của mọi người.
Cẩu Oa nỉ non:
"Thẩm đại ca, ngươi nói Vương gia khi nào mới có thể chết sạch đây?"
Thẩm Từ bình tĩnh đáp lại.
"Cho dù chết một Vương gia thì vẫn còn Lý gia, Trương gia, Trần gia."
"Chẳng lẽ chúng ta nhất định phải bị khi dễ cả đời?"
"Nếu không muốn bị ức hiếp thì phải tự mình cường đại lên. Dựa vào trời đất như dựa vào không khí, chi bằng dựa vào chính mình."
Nói xong, Thẩm Tòng xoay người rời đi.
"Thẩm đại ca, ngươi đi đâu vậy?"
"Đi làm những gì ta phải làm!"