-Kết thúc rồi sao?
Huy nhìn xác đại tá Tuyên và Hùng đang được đưa đi, khẽ thở dài.
- Ừ. Phúc khẽ gật đầu.
-Sếp, mọi chuyện rốt cuộc là sao ? Huy hỏi với vẻ khó hiểu.
- Tôi đã tra khảo Jolie. Cô ta đã khai ra một vài chi tiết tương đối quan trọng.
Hùng đã liên lạc với Jolie, một trong hai người mình tin tưởng nhất ngay sau khi về nước và lên kế hoạch trả thù. Mặc dù vậy, với bản tính cẩn thận, hắn ta vẫn giấu diếm thân phận của mình và chỉ liên lạc với Jolie qua điện thoại. Jolie mặc dù là bạn gái cũ của Hùng, song cô cũng là người của đại tá Tuyên. Cô ta sau khi biết kế hoạch trả thù của Hùng Sảnh có liên quan tới một vị " đại tá" được cho là can hệ đến cái chết của Hằng Điệp năm năm trước thì ngay lập tức báo cho Tuyên.
Sau khi biết tin, đại tá Tuyên " có tật giật mình" nên đã chỉ thị cho Julie tìm mọi cách tiếp cận với Hùng sảnh để bắt gã, nhưng không thành công. Tuyên thậm chí còn lợi dụng cả đại tá Phúc để nhanh chóng tóm cổ Hùng. Song phải mãi tới sau cái chết của Trần Thị Loan, Hùng Sảnh mới chủ động tìm Julie để nhờ giúp đỡ, tránh sự truy lùng của cảnh sát. Sau đó, khi phát hiện ra Hùng cũng có ý thanh toán Bình, đại tá Tuyên đã tạm thời ngưng kế hoạch của mình lại, bởi chính ông ta cũng rất muốn người này biến mất vĩnh viễn khỏi cõi đời. Nhưng cuối cùng, đại tá Tuyên đã không nhịn được mà cho người xử lý Bình ngay trong đêm hắn tìm gặp ông để yêu sách.
Sau đó, mặc dù muốn tóm Hùng bỏ tù sớm lúc nào hay lúc ấy để tránh phiền phức, song Tuyên vẫn phân vân vì từ Jolie biết được gã đang giữ những chứng cứ bất lợi cho mình( lấy từ tay Huỳnh Đức Bình). Và biến cố bất ngờ đã xảy ra, Hùng Sảnh đã đi trước một bước, bắt cóc đại tá Tuyên mà không nói tiếng nào với Jolie.
Mặc dù đã biết toàn bộ sự thật, Hùng Sảnh trái lại không hề có ý giết đại tá Tuyên ngay lúc ấy. Lúc này hắn đã tới trú ở nhà Jolie để trốn tránh sự truy nã của cảnh sát. Và tất nhiên, sau cùng chính Jolie là người đã giải cứu cho đại tá Tuyên. Biết kế hoạch của Hùng, đại tá Tuyên đã quyết định giăng bẫy để lấy lại số chứng cứ này, đồng thời giết luôn Hùng để tránh phiền phức về sau.
- Tại sao Hùng Sảnh không giết đại tá Tuyên ngay lúc đó?
- Theo như lời khai của Jolie thì tại thời khắc cuối cùng Hùng Sảnh đã thay đổi ý định. Hắn không giết con tôi như đã dự tính mà định bắt nó làm con tin, lấy đó làm sức ép buộc tôi phải giúp hắn dùng số chứng cứ kia đưa tội lỗi của đại tá Tuyên ra ngoài ánh sáng. Có lẽ hắn muốn đại tá Tuyên phải thân bại danh liệt, bởi điều đó đối với ông ta còn đau khổ hơn là chết.
- Cái chết của Huỳnh Đức Bình là do đại tá Tuyên chủ mưu sao?
-Điều đó là thực hay giả thì chúng ta sẽ biết sớm thôi. Phúc khẽ nhíu mày.
-Em đã cho người tiến hành lục soát căn nhà, số bằng chứng ấy chắc chắn vẫn đang giấu đâu đó trong căn biệt thự này.
Phúc im lặng không nói. Huy bỗng à ra một tiếng rồi hỏi tiếp:
- Nếu như đại tá Tuyên đã được Jolie thả tự do thì ông ta còn nán lại đó làm gì nữa?
- Sau khi Jolie thất bại trong việc moi chỗ giấu số chứng cứ ấy từ miệng Hùng, Tuyên đã tương kế tựu kế, chờ tới lúc tận mắt thấy chúng trong tay gã thì mới xuất hiện, vét một mẻ lớn. Ngoài ra, để tránh việc Hùng sau khi bị bắt có những phát ngôn gây bất lợi cho mình, đây cũng là một cơ hội không thể thuận lợi hơn cho đại tá Tuyên giết gã bịt đầu mối. Trong vụ này, ông ta chính là người bị bắt cóc, lại là một phó cục trưởng, còn Hùng là một tên sát nhân đã giết hại tổng cộng bảy mạng người, ai có thể động tới ông ta? Có trách thì chỉ trách ông ta đã quá cẩn thận, muốn nhìn thấy tận mắt số chứng cứ đó và tiêu hủy thì mới an tâm…
- Âu cũng là báo ứng. Huy khẽ thở dài.
Phúc im lặng không nói. Ông chợt nghĩ đến nữ ma đầu đã bại trong tay mình năm năm trước.
Ngày hôm nay là vừa tròn năm năm.
----------------------------------------------
..o0o..
Dựng xe trước cửa căn nhà ba gian nhỏ hẹp, Phúc chậm rãi bước vào.
Chủ nhà là một bà cụ tóc bạc da mồi, dáng người nhỏ thó, mặc cái áo tím than và cái quần đen lụng thụng. Với đôi mắt mờ đục, bà phải mất một lúc lâu mới nhận ra vị khách vừa mới tới là ai.
-Mẹ, mẹ vẫn khỏe chứ ạ?
Bà cụ gật đầu khi nhân ra Phúc. Bà mời ông vào nhà, lấy cái ấm siêu ủ trong giỏ ra rót đầy tách trà rồi đẩy về phía ông.
-Lâu mới thấy cậu tới chơi.
Phúc nhận tách trà từ tay bà, hai mắt trầm ngâm. Lưỡng lự một hồi, ông cất tiếng hỏi:
- Mẹ dạo này vẫn khỏe chứ ạ?
Bà cụ gật đầu:-Vẫn khỏe, còn cậu, dạo này thế nào rồi?
Phúc khẽ mỉm cười, đảo mắt nhìn quanh nhà một lượt, khi thấy gánh hàng để ở trước cửa gian nhà sau thì hơi nhíu mày:
- Mẹ vẫn còn đi bán hàng à? Sao mẹ không ở nhà cho khỏe, từng này tuổi rồi .. mẹ cũng đâu có thiếu tiền đâu.
Bà cụ khẽ lắc đầu:
- Số tiền của con Tuyết để lại vẫn còn đó, tôi không ăn lấy một xu. Xài tiền mình làm ra nó quen rồi, chú ạ.
Phúc hơi bần thần. Ông khẽ thở dài:
-Hôm nọ Tuyết có điện thoại cho con. Em ấy nhờ con gửi lời hỏi thăm mẹ.
Bà cụ nghe đến đây thì chảy nước mắt, hai hốc mắt khô khốc hồng lên trông thấy.
-Nó..nó vẫn khỏe chứ cậu..
-Khỏe, mẹ à. Em ấy cũng biết lỗi rồi và mong mẹ tha thứ. Em ấy bảo sẽ sắp xếp về thăm mẹ sớm.
- Nó biết lỗi rồi à, tốt, tốt..chú nói thế thì tôi yên tâm rồi. Có gì đâu mà tha với thứ, chỉ cần nó biết sai rồi sửa là được rồi..thế bao giờ nó ra đầu thú hả chú?
- Con cũng không biết nữa.. Phúc khẽ thở dài.
-Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi...
Bà cụ dắt xe ra cổng. Nhìn theo bóng lưng đơn bạc đó, Phúc chợt thần người. Câu nói ban nãy của bà vẫn lởn vởn trong đầu óc ông.
Đột nhiên, Phúc hét lên:
-Biết sai rồi sửa… như vậy là được phải không mẹ?
-Chỉ cần như vậy..là được phải không mẹ..
Nhìn theo chiếc xe bán vé số, Phúc chợt thấy mình như người vừa lạc lối thoát khỏi cơn mê. Câu nói ấy văng vẳng trong tâm trí ông, như cơn gió mạnh quét hết lá khô, xua tan đi mây mù giăng trải.
Câu trả lời thật đơn giản, thế mà tới tận bây giờ ông mới hiểu được ra.
Mùa xuân năm ấy có một cuộc sống mới hình thành và lớn dậy trong cơ thể đại tá Phúc. Ông nghĩ về nhiều điều hơn, và bắt đầu nhìn nhận mọi vật xung quanh bằng con mắt mới.
----------------------------------------------
..o0o..
Mái vòm trắng xoá của cổng nghĩa trang nhịp rộn ràng theo sải chân của ba người.
Cả khu nghĩa địa bừng sáng màu vôi mới , cây cỏ được phát sạch, mùi nhang khói thoang thoảng khắp nơi. Phúc xách làn, cùng vợ con chậm rãi đi tới phần mộ của dòng họ mình. Ông dừng lại trước hàng mộ thứ ba từ dưới lên, bỏ đồ lễ ra thắp hương và khấn vái, giống như bao người khác ở nơi đây.
Đã một tuần nay, những cơn ác mộng ấy đã không còn đến với ông nữa.
Phúc xách làn đi cùng vợ con tới phần mộ của dòng họ mình. Ông cắm cúi thắp nhang và đốt vàng hương, giống như bao người khác ở nơi đây.
-Về thôi, ba.
Phúc khẽ gật đầu. Vợ ông và con trai rảo bước đi trước. Trong cái khoảnh khắc mà Phúc quay đi, bất chợt, ông khựng người lại.
Đó là một người phụ nữ có khuôn mặt trái xoan với mái tóc dài đen nhánh xõa ngang vai và đôi môi hồng tươi tắn. Dù chỉ xảy ra trong một khoảnh khắc nhưng ông biết, có một nụ cười mỉm vừa xuất hiện trên đôi môi đó.
Đại tá Phúc lắc mạnh đầu để lấy lại sự tỉnh táo. Ông biết mình không nhìn lầm .
Chắc chắn không thể sai được.
Một khắc dài tựa thế kỷ. Phúc vẫn đứng đó, đôi mắt dán chặt vào tấm di ảnh của người vợ quá cố, đờ đẫn không nói lấy một lời. Có cái gì bảng lảng trong không khí vậy kìa ? Một cái gì đó giống như sự an toàn và tha thứ. Ông nhắm mắt lại. Một cơn gió bất chợt thổi qua, thổi tung lớp tro dưới chân, quấn quýt lấy làn khói nhang trong không khí rồi nhảy múa nhè nhẹ.
Chưa bao giờ ông thấy thanh thản đến thế.
_ " Em cũng tha thứ cho tôi rồi, đúng không?" _
----------------------------------------------
..o0o..
Một toà dinh thự với những đường nét hài hoà nổi bật hẳn lên trong con ngõ nhỏ. Trước sân là một khu vườn lớn, ở đó thiên nhiên dường như hãy còn giữ nguyên vẻ hoang dã nguyên thuỷ. Những cây xanh, cây si với bộ rễ quằn quại, hắt bóng lên cảnh vật như những di tích còn lại của sức sống mãnh liệt của rừng xưa.
Ngôi nhà bốn tầng ấy nếu nhìn từ bên ngoài thì cũng không có gì là đặc biệt, song nội thất bên trong thừa sức làm những người khó tính nhất phải trầm trồ. Tầng trệt là các khối sa thạch mài góc, ba tầng trên xây gạch với các cửa sổ nhô ra, bao lơn và khung viền cửa sổ bằng gỗ đàn hương. Bậc tam cấp dẫn lên tầng trệt và cầu thang ở dưới rộng, trên hẹp dần, hai bên xây bệ chắn làm nền cho tay vịn bằng gỗ bằng lăng và đoạn kết uốn lượn hình trôn ốc.
- Cô đấy à, vào nhà, mau vào nhà đi.
Trung tá Quang mỉm cười dẫn khách đi thẳng vào nhà trong.
- Dạo này làm ăn tốt chứ ? Cô Tuyết?
Người phụ nữ khẽ gật đầu, miệng nở nụ cười. Nếu như không biết, hẳn sẽ chẳng ai nhận ra đây là Phạm Minh Tuyết của ngày nào. Gò má thấp, mũi dọc dừa và nhan sắc khá mặn mà, trông cô chẳng kém những nữ minh tinh màn bạc sắp hết thời là bao.
- Cũng lâu lắm rồi nhỉ. Mới đó mà đã được gần ba năm rồi.
Trung tá Quang châm một điếu thuốc đưa lên miệng hút, thở ra một vòng khói chậm rãi nói.
- Ừ, thời gian qua nhanh thật.
Tuyết đưa chén trà lên miệng nhấp một ngụm. Đã ba năm rồi từ cái chết của Trần Đức Trọng, và cuộc đời cô cũng rẽ sang một hướng khác từ đấy.
-Tôi đến để gửi anh phần lần trước còn thiếu. Tuyết lấy một cái bọc nilon màu đen trong cặp ra rồi để lên mặt bàn.
-Cô khách sáo rồi.
Trung tá Quang nhìn cái bọc nilon khẽ mỉm cười, búng nhẹ tàn thuốc vào chiếc gạt tàn:
-Ông Trọng cái gì cũng tốt, chỉ phải mỗi cái là nóng tính. Ông ấy làm sao mà đấu được với lão Tuyên chứ. Lão Tuyên cũng khổ, đã chết rồi mà vẫn chưa thoát tội. Cái ông Phúc đó, cái gì cũng giỏi, chỉ mỗi tội cố chấp và nguyên tắc quá.
-Tôi cũng đã từng khuyênnhư thế, nhưng anh ấy đâu chịu nghe. Tuyết liếc mắt nhìn người đàn ông trước mặt cười đáp:- Cũng nhờ có anh, nếu không thì chắc tôi cả đời cũng chẳng biết được sự thật kinh người ấy.
-Có gì đâu, chuyện cũ nhắc lại làm gì. Cũng may là đống bằng chứng đó không có tên tôi, vì chuyện này mà tôi mất ăn mất ngủ mấy tháng trời đó.
-Anh hôm nay kêu tôi tới có chuyện gì không? Tuyết cắt ngang câu chuyện.
Trung tá Quang lôi một lá đơn trong hộc bàn ra đặt trước mặt Tuyết. Tuyết cầm nó trong tay, cũng không vội đọc ngay mà nheo mắt nhìn ông vẻ ý nhị.
- Cái này mới xuất hiện trên bàn làm việc của tôi chiều hôm qua. Cô đọc qua đi..
Tuyết mở bức thư ra xem, mắt chỉ liếc qua cái tên được ký ở dưới cùng rồi mỉm cười nói:
-Anh vất vả rồi.
-Cô đốt luôn đi.. trung tá Quang nhìn cô mỉm cười đầy ý vị, trong căn phòng chỉ có hai người.
Nhìn ngọn lửa nhảy múa trước mắt, hai mắt của Tuyết khẽ lim dim.
Trí nhớ đưa cô trở lại cái ngày xa xưa ấy, cũng trong một căn phòng trống, người mà cô đối diện chính là anh rể mình, vẫn là bộ áo xanh đó, nhưng thứ đón chờ cô không phải một lá thư mà là một cái vòng số tám lạnh lẽo.
Đó là một kỷ niệm luôn luôn sống động.
----------------------------------------------
..o0o..
-Cạch.
-Là anh đấy à?
Người vừa mới đẩy cửa vào là Huy. Hoài My nằm dài, tay trần, tóc xõa như một vành ánh lửa trên gối. Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp và khi Huy bước vào, cô nhẹ nhàng mở mắt. Đôi mắt to lặng yên.
-Thấy em xin nghỉ, anh tới xem xem thế nào…
-Em không sao.
Hoài My nhổm dậy nhỏ nhẹ đáp, tay kéo tấm rèm che cửa sổ. Cô cất tiếng hỏi mà không buồn ngước mắt nhìn lên.
-Hôm nay có nhiều việc không anh?
-Cũng bình thường. Huy ngồi xuống ghế, nhìn ra khu vườn với những cây hồng cao vút tặc lưỡi:-Ở đây yên tĩnh quá nhỉ.
-Đúng vậy, yên tĩnh đến nỗi tiếng người nói bên kia ao nghe cũng rõ.
Huy nhìn mông lung ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài, mấy cây dâu, gốc tre và hồng ngăn hết tầm mắt, nhưng qua kẽ lá, người ta có thể thấy hồ nước tĩnh lặng màu ngọc thạch. Nhưng thứ khiến anh chú ý là lồng chim bồ câu lớn đặt ngoài ban công.
- Cái gì thế ?
- Chuồng chim.
- Chuồng chim à ?
- Phải.
- Để làm gì ?
- Em đem chim về bỏ đầy chuồng, và một ngày nào đó có tâm sự, hoặc là chuyện gì đó làm em sung sướng, hạnh phúc, em mở rộng cửa chuồng và em nhìn chúng bay ra, bay lên trời cao.
-Ồ..
-..Có tâm sự à?
-..Em..
Hoài My khẽ lắc đầu. Huy mỉm cười đứng dậy, cầm sợi dây chuyền treo bộ bài đeo vào cổ người yêu mình nói:
-Coi kìa, chúng mình ra ngoài một lát đi. Đừng giam mình trong nhà mãi như vậy, không tốt đâu.
Hoài My mỉm cười gật đầu rồi vào phòng trong thay quần áo. Cô chọn một chiếc áo xa tanh màu xanh và chiếc quần lụa dài màu đen. Huy đã chờ cô ở cửa từ bao giờ.
- Mình đi thăm mộ cậu ấy nhé?
Huy hét lên át tiếng gió. Hoài My sững người, đôi bàn tay ôm hông anh chặt hơn.
-Cũng được.
-..À, em có chuyện này muốn hỏi anh.
-Chuyện gì thế?
-Chuyện ngày hôm đó. Hai năm trước ấy!
-Gì vậy?
-Hôm đó tại sao anh lại biết em gặp nguy hiểm mà xông vào? Chẳng phải đại tá Tuyên đã có lệnh rồi đó sao?
-Đó là linh cảm. Huy chỉ tay vào trán, cười nói:-Không phải anh đã nói với em rằng, anh có giác quan thứ sáu hay sao?
-Xạo..Hoài My cười duyên.
Huy nhìn vào cổ áo cô, nghi hoặc hỏi:
-Cái đó đâu rồi?
-Cái gì?
-Em biết anh nói gì mà. Sợi dây chuyền mà em vẫn thường đeo ấy.
-Em bỏ lại nhà rồi.
Hoài My nhìn Huy nói. Cô bắt gặp ánh mắt của anh cũng đang nhìn mình từ bao giờ, và cô chợt nhận ra rằng, đôi mắt đó đẹp tuyệt vời.
HẾT