Chương 90: Trở về hiện tại

Nhóm Quách Minh tụ tập lại một chỗ nơi Cửu tuyền, Tiểu Mộc vừa nhìn thấy Minh Viễn liền ôm chầm lấy nhau phát thức ăn cho cẩu, ngọt đến sâu răng.

Tuy vậy lần này cậu cũng không phàn nàn gì, dù sao thì bọn họ vừa mới suýt nữa bị chia cách vĩnh viễn, vậy nên bản thân liền đi tìm Đóa nhi an ủi thôi.

“Tiểu Minh, chúng ta về được chưa?”

Mặc Lam ngồi xổm ở một bên, khuôn mặt bầm dập giờ đã đỡ hơn một phần, tuy trông vẫn khá đáng thương và buồn cười với nhiều vết sưng bầm tím, nhưng ít ra không còn là cái đầu heo như trước.

Bàn tay đang không ngừng bôi thuốc lên khuôn mặt của mình, miệng thì liên tục oán trách hệ thống ra tay thật là quá mạnh, một đời uy vũ đẹp trai của anh nay còn đâu.

Tiếng suýt soa khiến cho Quách Minh nhịn không được phụt cười, cuối cùng đã giải quyết được một vấn đề lớn, giờ cậu chỉ muốn nghỉ ngơi mà thôi.

Máu lười trổi dậy, vội vàng tách cặp đôi Tiểu Mộc và Tiểu Viễn ra, sau đấy thật thư thả ngồi bệch xuống đất nói

“Trở về một ngàn năm sau, chúng ta cần phải mở ra Cửu tuyền, hiện tại là đi tìm lấy chín ngọn đèn dầu và thắp nó lên thôi”

Gật đầu trả lời Mặc Lam, phân công công việc cho mọi người, nếu nguồn gốc tai họa đã bị chặn từ bây giờ, vậy Hắc tinh linh lãnh thổ sẽ không còn tồn tại được nữa.

Tương lai sẽ khác biệt đôi chút, cũng may là vùng đất này không thường xuyên có người tiến vào, với cả tầng năm cũng là một nơi ít người.

Nhóm năm người Quách Minh cùng với hai người Alivia, Mole tách ra và thắp lên ngọn đèn dầu của nhân quan tồn tại.

Tại Sinh linh thổ, hai người bọn họ lại một lần nữa bắt đầu từ những bước đầu tiên, nếu cả hai có thể gieo rắc sinh mệnh cho vùng thánh địa này một lần, vậy thì tất nhiên họ sẽ làm được lần thứ hai.

Hạt giống nhỏ được chôn sâu bên dưới, thông qua quang minh lực che chở, sớm thôi Chí Sinh sẽ được sinh ra.

Rồi họ sẽ có quyết định của chính mình, Quách Minh sẽ không can thiệp vào chuyện này nữa, chỉ là ở bên cạnh hai người hỏi thăm một chút.

“Tương lai sau này, các ngươi tính làm gì?”

Đang nắm lấy tay nhau nhìn về vùng đất của mình, Alivia thẩn thở xuất thần không biết đang nghĩ gì bỗng quay lại trả lời.

“Không biết nữa, mọi người đều đã đi hết rồi, nơi này không còn gì ngoài một mảnh hoài niệm”

Cố gắng gượng cười, những mảnh vỡ và thiếu sót cũng không thể lấp đầy ngày một ngày hai, họ cần thời gian để vực dậy.

Bây giờ Mole và Alivia như những cây con phải tự mình trưởng thành, bọn họ vốn dĩ đã đủ lớn rồi, nhưng vẫn luôn được che chở bởi Driel trưởng làng và mọi người.

Luôn được bảo bọc lớn lên, bỗng dưng mất đi tất cả, liệu có ai sẽ chấp nhận được sự thật này, thời gian dài thù hận giờ hóa thành hư vô.

Lấy nố lực để báo hận làm mục tiêu sống, quả nhiên không phải một con đường lâu dài, nếu là lúc trước, cả hai sẽ tự vẫn để đi cùng gia đình.

Nhưng giờ lại không thể, bởi vì nguyện ước của Driel và mọi người muốn bọn họ sống lâu hơn, phải sống, phải cố gắng hướng tới tương lai.

“Một tương lai vô định và không rõ phương hướng, cảm thấy thật lạc lõng a”

Mole gãi gãi đầu nói, với hình thể của một đứa nhóc ba tuổi, thật sự là không phù hợp với anh ta một chút nào.

Sự tương phản manh khiến Quách Minh nhịn không được nựng nựng mặt của Mole, dù biết là thằng ranh này thậm chí còn lớn tuổi hơn mình nhiều.

“Đừng đùa…”

“Haha, Mole, ngươi đúng là đáng yêu thật đấy”

Phản kháng kịch liệt, bất quá Mole cũng không thật sự tức giận hay gì, chỉ là đỏ mặt ngượng ngùng cùng không biết cư xử sao nhìn Alivia.

Cô nàng nhìn người mình yêu sau rồi cũng cười khẽ, điều này làm Mole bất lực không thể nói gì.

“Một tương lai vô định sao? không phải bởi vì chúng ta không biết, cho nên cuộc sống mới thú vị, đúng chứ?”

Đột nhiên nói, lời của Quách Minh khiến hai người Alivia và Mole chợt dừng lại một chút.

Đúng vậy a, bởi vì bọn họ không biết, bởi vì tương lai là một ẩn số không ai biết rõ, thậm chí dù có biết, thì con người của hiện tại mới là nhân tố quyết định.

Câu hỏi đúng hay sai, có mục đích gì đi chăng nữa đều không còn quan trọng nữa rồi, đối với bọn họ, có lẽ chỉ đơn giản là “ Bản thân liệu sẽ hối hận không?” mà thôi.

“Được rồi, mọi người hẵn đã thắp lên chín ngọn đèn dầu rồi, cậu còn không quay lại sao?”

Mole vùng vẫy ra khỏi bàn tay mà quái của Quách Minh rồi nói, Quách Minh cũng không có níu kéo dữ lại.

Chỉ đơn giản đứng lên và nói lời Tạm biệt, xoay người bước đi, về khoảng thời gian dành cho bọn cậu.

“Quách Minh!”

Alivia bỗng nhiên đứng dậy nói, giống như muốn Quách Minh nghe lấy lời này trước khi rời đi.

Cậu cũng không có quay lại mà giảm dần cước bộ cho cô thời gian, hai tay đút vào túi quần tiến về phía trước, khóe môi mỉm cười trước lời nói của hai người bọn họ.

“Tương lai sau này, bọn tôi sẽ không thể nào biết được”

“Nhưng mà nhé, trước tiên bọn tôi sẽ xây dựng lại vùng thánh địa này, đến lúc đó, mọi người sẽ gặp lại nhau mà, đúng không?”

Gian xảo cổ thụ cũng có ngày chân thành hét lớn, Mole đặt lòng bàn tay trước miệng gào to

Sau đấy cả hai bật cười lên thật sung sướng, con đường và cuộc sống của họ đã bước qua một ngã quẹo mới, một ngã quẹo tới tương lai xa xôi, tiếp theo, bọn họ có thể sẽ lại một lần nữa vấp ngã, nhưng cả hai sẽ lại đứng lên, dù cho bất cứ chuyện gì diễn ra.

Nghe được lời của hai người, Quách Minh đưa tay lên, bàn tay làm thành dáng OK, hô to một tiếng “Ừm!”

Rồi cậu bật chạy về phía trước, hai tay quàng lên người của Tiểu Mộc và Tiểu Viễn, Đóa nhi không được ôm liền cảm thấy ganh tị muốn dành lấy sự chú ý từ cậu chủ.

Mặc Lam một mình cô đơn với thanh kiếm dạo bước cùng bọn cậu, chín ngọn đèn dầu đã sáng bừng lên, đến một cách vội vã, và rời đi thật thanh thản.

Phép tắc thời gian mở rộng, một ngàn năm, thật dài, dài đến khiến người ta không thể tưởng tượng được đã có bao nhiều cuộc đời trôi qua.

“Trở lại rồi… thời gian của chúng ta!”

Cặp mắt màu nâu thuần túy nhìn về phía trước, cánh rừng xinh đẹp với sinh mệnh khí tức dày đặc, thiên đường của cây cỏ lại xuất hiện trở lại.

Thậm chí còn rực rỡ hơn quá khứ, nơi đây là Tinh linh thánh địa, không phải Hắc tinh linh lãnh thổ, vươn bàn tay năm ngón nhỏ bé về phía trước ngắm nhìn ánh mặt trời.

“Thật sự, trở về rồi”

“Vâng, cậu chủ!”

“Dạ…”

“Ừ”

Hít một hơi thật sâu, chạy về phía trước rồi quay người lại, Quách Minh cười thật tươi và nói.

“Nè, ta mở tiệc trà chứ”