Chương 89: Kết thúc, nơi không còn hối hận

Cuối cùng đã dồn được hệ thống vào trận tâm của Sinh linh thổ, thời khắc quan trọng đã đến, thành hay bại đều phụ thuộc trong tay Minh Viễn.

Nếu năng lực của Sinh linh thổ được kích hoạt mà vẫn vô dụng, thì liệu ai sẽ có thể ngăn cản được con quái vật điên cuồng này.

Cho dù có cản trở được, vậy thì tầng năm này cũng sẽ bị phá nát tàn bạo, thiệt hại tuyệt đối không thể đong đếm bình thường, thậm chí nếu không cẩn thận thì việc gây ra ô nhiễm khoảng không thời gian là hoàn toàn có thể.

“Em ổn chứ, Tiểu Đóa?”

Vội vàng đưa tới một bình đan dược cho Đóa nhi, con bé thở dốc mệt mỏi quỵ hai chân xuống, mặc dù kế hoạch được định ra là như vậy, nhưng thật sự khi nhận thấy Tiểu Đóa chịu tổn thương vẫn thật đau đớn.

Bất quá, em ấy đã chịu đựng được, bởi vì Đóa nhi đã nói, con bé tuyệt không phải là một đóa hồng xinh đẹp vô dụng được nuôi trong lồng kính.

Nếu muốn sống, vậy thì phải sống rực rỡ như ánh hào quang mặt trời, vì cậu chủ che chắn hết thảy mọi thứ phía trước.

Thất bại lần trước là một đạo khảm trong lòng Tiểu Đóa, và lần này, con bé đã vượt qua được nổi ám ảnh của mình.

Lắc đầu nhận lấy đan dược, chặt đứt Linh hồn đồng cảm với hệ thống, một hơi tu hết toàn bộ vào miệng, dùng răng cắn để dược lực chảy ra nhanh hơn.

“…Tiểu Đóa?”

“Em ổn!”

Lòng bàn tay nắm chặt lại, cơ thể run rẩy nhè nhẹ, đóa hoa nhỏ tiếp tục đứng lên chuẩn bị để chiến đấu tiếp.

Nhìn hết toàn bộ quá trình nỗ lực của Tiểu Đóa, không hiểu sao lòng quyết thắng lại bừng lên phừng phực, thắp lên ngọn lửa của niềm tin trong người.

Alivia cùng Mole vô thức nở một nụ cười một cuộc sống như vậy, có lẽ cũng không quá tệ, có thể cố gắng tất cả cho gia đình, thật đáng ngưỡng mộ.

“Hai người…”

Tiểu Đóa quay đầu lại nhìn, Alivia bước tới bên cạnh con bé, bàn tay nắm chặt lấy bàn tay, Mole cũng vươn tay đối với Quách Minh.

Trong giây phút ngắn ngủi, đã lâu lắm rồi hai sinh mệnh bị hại đến mức cửa nát nhà tan, người thân đoản mệnh bị giết chết cảm thấy nhẹ nhõm.

“Cùng nhau được chứ?”

Quách Minh không nói một lời nào, nhìn chằm chằm vào hai người một chặp, sau đấy thở dài vươn tay ra thay cho câu trả lời.

Thấy vậy Tiểu Đóa cũng không do dự nữa, nắm lấy tay của chị gái này, cảm giác dễ chịu khi ở bên cạnh những ma thú có huyết mạch mộc hệ làm con bé muốn thân cận.

Dù không có bất cứ một khế ước nào giữa tất cả, nhưng tất cả đều hiểu mà…

“Kích hoạt, Ngàn năm luân hồi”

Mọi người cùng lúc đồng thanh, Mặc Lam đứng phía xa xa tỉnh dậy, Tiểu Mộc tại Vĩnh Cửu Giam Cầm chắp tay cầu nguyện.

Cầm lấy thanh kiếm trên tay, Minh Viễn đứng giữa trận tâm của Sinh Linh thổ, đâm xuống nhát chém định mệnh.

Vô vàn cánh hoa thổi bừng lên sự sống cho toàn bộ cánh đồng rộng lớn, rực rỡ, tuyệt mỹ, thanh tẩy cả hắc ám bao phủ vùng thánh địa.

Hệ thống gào thét trong tuyệt vọng và đau đớn dưới lớp ánh sáng thời gian, một ngàn năm trước, một ngàn năm sau, mọi thứ đều có liên quan tới nhau.

Tương lai sau này, hiển nhiên sẽ bị Hiệu ướng hồ điệp tác động làm thay đổi, dù ít hay nhiều, cuộc sống sẽ đi lệch quỷ đạo nhất định.

Nhưng mà cả đám không hề hối hận, không hề tiếc nuối, tiếng vụn nứt của cơ thể lập dị dần dần to lên.

Để lộ lại bên trong người hệ thống, chính là Trạch Dương, anh chàng bị dẫn dắt nhầm lối và lạc đường trên hành trình của mình.

Trước khi hoàn toàn tan biến đi, anh đã mở mắt ra đối với Quách Minh mỉm cười nhấp môi.

Mọi thứ diễn ra quá vội, Quách Minh cũng không kịp nghe được Trạch Dương nói điều gì, nhưng cuối cùng thì anh ta lại khóc.

Giọt nước mắt của sự thanh thản và hạnh phúc, thân thể Trạch Dương dần tan biến, vốn dĩ chỉ còn là linh hồn, đã đến lúc để quay trở về vòng luân hồi sự sống.

Trận chiến vô nghĩa cuối cùng đã kết thúc, để lại giữa trận tâm Sinh linh thổ chỉ còn sự tiếc nuối và thương cảm cho mọi chuyện diễn ra.

Đột nhiên, âm thanh bật khóc của một đứa trẻ sơ sinh vang lên giữa không trung, khỏe mạnh và thuần khiết.

“Đấy là?”

….

Tất cả mọi người tập trung sự chú ý vào chính giữa Sinh linh thổ, Trạch Dương hoàn toàn biến mất rồi, vậy thì đây chính là?

Minh Viễn bỗng đứng dậy và đi tới, trước mặt của tất cả mọi người vươn tay ôm lấy thằng bé, trao cho nó hơi ấm của mình.

Như cảm nhận được tình cảm từ Minh Viễn, thằng bé ngừng khóc, ngược lại còn bật cười ha hả giống như được cho vài viên kẹo ngọt.

Hai tay vươn vươn lên, miệng thì ú ơ nói gì không rõ, thấy vậy khuôn mặt mệt mỏi của Minh Viễn cũng nở nụ cười.

Khẽ hôn lên trán của thằng bé, những tiếc nuối của cuộc đời anh, sự thông cảm và thấu hiểu, tình cảm thiếu thốn và đau lòng, Minh Viễn muốn thay đổi tất cả.

Anh không muốn thằng bé lại trải qua một cuộc đời lạnh nhạt, đi nhầm bước, bởi vì đây chính là…

“Chuyển kiếp của hệ thống..”

Một cơ hội để làm lại, một cơ hội để tiếp tục sinh tồn, chết đi, đồng nghĩa với việc thù hận cũng tan biến.

Quách Minh quay lại nhìn Alivia cùng Mole, biểu cảm của bọn họ thật sự không được tốt lắm, nhất là khi nghe thấy lời nói của cậu.

Quả nhiên, ghét một ai đó thì họ ghét toàn bộ những gì liên quan đến người ta, nhưng mà…

“Các ngươi cảm thấy sao?”

Đột ngột bị hỏi khiến cho Alivia giật mình, Mole cũng không biết phải nói thế nào, nếu nói không hận thì thật quá giả, còn nói hận thì quá ích kỷ keo kiệt.

Đứa trẻ này tuy nói là chuyển kiếp của hệ thống, nhưng nó không phải hệ thống, hai người bọn anh đã từng khẳng định sẽ không đánh giá một người qua bề ngoài của họ.

Lúc này đây là thời gian cho quyết định… bọn họ muốn làm gì, cần phải làm gì, tất cả đều thật bối rối.

Và rồi Quách Minh thật nhẹ nhàng bước lên, đối với Minh Viễn đưa tay ra, Minh Viễn liền đặt đứa bé vào lòng Quách Minh.

Thằng nhỏ có vẻ còn thích Quách Minh hơn cả Minh Viễn, lọt vào lòng bàn tay của cậu liền cười như một đóa hoa nở rộ, sau đấy ôm lấy cổ dụi dụi đầu mình làm nũng.

“Ngươi sẽ có tên là Chí Sinh, Ý chí và Sinh mệnh, ý nghĩa của sự sống, hãy trân quý chúng”

Nói xong, rồi một luồng hào quang bao phủ khắp người đứa nhỏ, đem thằng bé biến thành một hạt giống chưa nảy mầm.

Đây có lẽ cũng là nguyện vọng của thằng bé đi, món vật cuối cùng đã đổi lấy từ hệ thống.

Thật là… quay người lại, đối với cặp đôi Alivia cùng Mole đang thẩn thờ như đờ người ra, đưa hạt giống cho bọn họ.

“Một ngàn năm là thứ mà thằng bé nợ các ngươi, một ngàn năm sau lại là thứ thằng bé muốn trả lại cho các ngươi, hãy thử chung sống với sinh mệnh này, dạy dỗ và hướng dẫn nó từ những bước đi đầu tiên, rồi sau đó lại quyết định cũng không muộn, phải sao?”

Nhìn thấy nụ cười trên mặt Quách Minh, thật khó để nói lời từ chối thật đấy.

Cuối cùng bọn họ vẫn nhận lấy hạt giống và đối với những con người từ bên ngoài vùng thánh địa nói lời cảm ơn.

“Sau cùng, chúng ta nợ bọn cậu những điều còn quý giá hơn sinh mạnh”

“Cảm ơn…”

Ôm lấy hạt giống vào lòng, chuẩn bị để gieo nó nảy mầm lên, ít nhất, bọn họ đã không còn cảm thấy hối hận nữa.

Hoàn thành xong công việc của mình, cuối cùng thì cái cảm giác mệt mỏi mới đổ ập vào người, Quách Minh liền gục ngã lần nữa, hơn nữa lần này còn ngáy thật to.

“Mệt chết ta đi được, Tiểu Viễn bế ta đi…”

“…Thật là, cậu chủ vẫn còn trẻ con quá đấy”

“Tất nhiên rồi, ta không phải vẫn luôn trẻ con như vậy sao?”

“Haha…”

Tiểu Đóa, Tiểu Viễn, Tiểu Mộc, tất cả mọi người, nhìn thấy mọi người an toàn, ta có thể thả lỏng được rồi.

Quách Minh có thể đánh một giấc ngủ an toàn và bình yên khi ở bên những người mình tin cậy nhất, trở lại làm một đứa trẻ đúng tuổi cần sự bảo vệ che chở, thật thoải mái.