Chương 83: Giác quan của linh hồn

Trong khi trận đại chiến giữa hai vị ngụy thần đang diễn ra, những thân phận nhỏ bé hèn mọn vẫn luôn tiếp tục cố gắng.

Cho dù thế giới này có sụp đổ, thì những sinh mệnh nhỏ bé nhất cũng có mục tiêu và nguyện vọng của mình, bọn họ có tôn nghiêm của kẻ yếu.

Người mạnh là những kẻ cô độc, còn bọn họ thì vẫn luôn tìm kiếm lấy nhau, gắn kết với nhau, đó là lý do mà con người tồn tại, đó là lý do vì sao họ muốn được yêu thương.

Tại Vĩnh cửu giam cầm, người con gái đang ngủ say trong tảng băng khổng lồ khẽ mở đôi mắt của mình, Mặc Lam cũng không hề để ý thấy rằng khóe môi cô nhấp nháy.

“Tiểu Viễn… em sẽ dẫn lối cho anh”

Vẫn luôn tìm kiếm và đuổi theo hình bóng một ai đó rất quan trọng, bên trong tăm tối, Minh Viễn cố gắng vươn tay tới một ai đó.

Anh vẫn tiếp tục bước đi, tiếp tục tìm kiếm, dù cho đôi chân thật sự rất mỏi mệt, ngọn đèn dầu đưa Minh Viễn trở lại một ngàn năm trước.

Đứng tại bên trong Vô tận hắc ám, một lần nữa cảm nhận được cái sự tăm tối, vô vị, giác quan bị khóa chặt, nhưng cơ thể vẫn luôn di chuyển theo vô thức.

Cứ như vậy liên tục bước đi trên chặng đường dài, bước mãi cho tới khi quay về một ngàn năm, thời gian trôi, đôi chân không ngừng nghỉ.

Đã bao lần rồi Minh Viễn muốn bỏ cuộc cho qua đi, nhưng lại vì một động lực nào đấy mà tiếp tục bước đi.

Ai đó… một ai đó đang gọi anh, miễn là người đó vẫn còn cần anh, Minh Viễn nguyện ý tiếp tục bước mãi…

“Tao không cần mày!”

“Đáng lý ra mày không nên được sinh ra vào lúc này”

“Xin lỗi…”

Hơi thở hơi run run, bước đi ngày càng cấp thiết, Minh Viễn chợt vấp té, cả người bị đè nặng đến mức khó thở.

Bàn tay cố gắng bấu lấy mặt đất, tiếp tục đứng dậy, bước đi tiếp, vấp ngã, rồi lại một lần nữa đuổi theo vô vọng.

Mẹ của anh bỗng nhiên xuất hiện trong đầu óc, người đàn bà vô tình đã sẵn sàng vứt bỏ con cái của mình, vứt bỏ đi sinh mệnh khát khao sự sống này.

Hơi ấm của mẹ, anh vẫn chưa một lần nào được cảm nhận…

Aaahhh… thật là lạnh lẽo, lạnh đến mức tê cóng tay chân, lạnh đến linh hồn giá rét, không hiểu sao ngọn gió nơi đây lại tàn nhẫn đến vậy.

Tiếng gào thét của bà, ngày mà bả vứt anh đi, Minh Viễn chưa một lần hiểu được, tại sao mẹ lại không cần mình…

Tại sao họ lại vứt bỏ anh chứ, rốt cuộc là anh đã làm sai điều gì, đừng bỏ đi mà… đừng bỏ đi… ở lại đây đi mà… làm ơn…

Nơi này xa lạ lắm, lạnh lắm, đói lắm, mệt lắm, anh còn phải tiếp tục sống như thế này đến bao giờ?

Từng đôi mắt hèn mọn đang bao vây lấy tâm trí Minh Viễn, những đợt hành hạ không thương tiếc, đôi lúc lại thoi thóp bên cạnh đống rác rưởi.

Âm thanh bầy quạ vang lên trên bầu trời nắng chói, khô khan, kiệt quệ, giống như chúng đang chờ đợi Minh Viễn chết đi rồi xâu xé.

Anh….

Không muốn chết ….

“Tiểu Viễn”

Giọng nói dịu dàng bỗng chốc kéo tâm trí của Minh Viễn trở lại, dù không thể nhìn thấy, cũng không thể nghe thấy, nhưng anh chắc chắn ai đó vừa gọi mình.

Trái tim gần như đông cứng bỗng chốc đập lại một nhịp nhẹ nhàng, sự ấm áp lan tỏa khắp người.

Cánh tay vội vàng ôm lấy niềm hạnh phúc nhỏ nhoi, ôm thật thật chặt, như không bao giờ muốn một lần nữa mất đi…

Hơi ấm này… giống như của mẹ vậy.

Thật là hạnh phúc, chỉ một cái ôm như vậy thôi, Minh Viễn bỗng cảm thấy thỏa mãn với tất cả những khổ cực mình từng gánh chịu.

Sức nặng đè lên vai dần tan biến, khuôn mặt của người con gái anh vẫn luôn tìm kiếm hiện lên thật mờ nhạt.

“Tiểu…. Mộc…”

Khó khăn phun ra được hai chữ, vậy mà nó lại giống như toàn bộ sức lực của anh, nước mắt bỗng chảy xuống, ký ức quay trở lại.

Thật đột ngột, nhưng lại rất tự nhiên, anh muốn ôm em ấy thế này lâu hơn một chút nữa.

Nếu có thể tiếp tục được sống, vậy thì anh nhất định sẽ bày tỏ, sẽ kết hôn với em ấy, sẽ thật trân trọng bảo vệ người con gái này.

Cùng với cậu chủ, cùng với Tiểu Đóa, tất cả mọi người sẽ lại một lần nữa ở bên cạnh nhau, sống một cuộc sống chan hòa.

Chúa trời à, nếu ngài có tồn tại, giấc mộng nhỏ nhoi này, xin đừng tước nó đi khỏi con… nếu không…

Con sẽ dẫm lên ngài mà tiếp tục bước đi, con sẽ tiếp tục bước về phía trước, sẽ tiếp tục sống, sẽ vì mục tiêu của mình mà nỗ lực!

“Tiểu Viễn, Sinh linh thổ, em đợi anh!”

Lời nói như thủ thỉ bên tai Minh Viễn, một con đường được vạch ra trong đầu óc của anh, phía trước vẫn thật tăm tối, nhưng nó lại sáng hơn bao giờ hết.

Mọi thứ dù không xuất hiện trước mặt, nhưng anh có thể cảm thấy, sự tồn tại của chúng, hơn nữa còn rõ ràng hơn bao giờ hết.

Cho đến khi các giác quan trở lại, Minh Viễn chợt giật mình với tình cảnh hiện tại.

Chú bọ nhỏ màu đỏ với một trăm linh tám đốm đen trên đôi cánh rực rỡ, đóa hoa dại với gần bảy mươi sắc thái màu sắc đang đung đưa thật nhẹ bởi con ong vàng vỗ cánh.

Tất cả…. tất cả thật rõ ràng, từng chút một, nhạy cảm đến đáng sợ.

“Ngươi đã được chúng ta công nhận, thiếu niên trẻ”

Ẩn ở đằng sau lùm cây, một ông lão chống gậy bước tới, Driel mỉm cười hạnh phúc khi nhìn thấy Minh Viễn khôi phục.

Gật gật đầu tán thưởng, đã có vô số thi cốt chồng chất của những con người yếu kém và thiếu kiên trì rải đầy nơi đây.

Hơn bất cứ ai, quyết tâm của Minh Viễn đủ để làm cho Vô tận hắc ám địa vực thừa nhận, và đây chính là món quà của bọn họ.

“Ông là… người đã chỉ lối cho ta…”

“Đúng vậy, và giờ có phải một ai đó khác tiếp tục dẫn đường cho cậu phải không? Tiếp tục bước đi đi”

“Cái này…. Tầm nhìn và thính giác của tôi….”

“Ah…. Cái đấy sao? đó chính là Giác quan của linh hồn, là đôi mắt, đôi tai của bọn ta, với tầm nhìn hoàn thiện và sự nhạy cảm âm thanh, dù cho ở bất cứ hoàn cảnh nào, cậu cũng sẽ không lạc lối!”

Nói xong, Driel bước tới, bàn tay già nua chậm rãi vươn lên, đối với Tiểu Viễn cao lớn khẽ xoa đầu cậu.

Minh Viễn cũng cúi người xuống, tận hưởng cảm giác được trân trọng, được bảo vệ, được quan tâm, như bao người khác.

“Được rồi, giờ là lúc để cậu dẫn lối cho mọi người, Mole cùng Alivia, bọn trẻ đó cũng chỉ là bị dồn tới bước đường cùng thôi, …hãy cứu lấy tất cả, làm ơn”

Dứt lời, hơi ấm nhàn nhạt của Driel tan biến, thân hình già nua hóa thành thật nhiều đốm sáng lấp lánh dịu dàng.

Thời khắc cuối cùng, ông cũng đã cứu vớt được một đứa trẻ, năm đấy, ông vô lực khi nhìn thấy Mole với Alivia đau đớn.

Giờ đây, Driel cảm thấy thanh thản, dù không thay đổi được quá khứ, nhưng ông đã đặt cược vào tương lai.

Chốn thiên đường, từng hình bóng quen thuộc đang đứng đấy chờ đợi, mọi người đang vây quần bên nhau, tất cả cùng nắm tay hướng về phía hai đứa trẻ của bọn họ.

Mãi từ đó đến giờ, chúng ta vẫn luôn ở bên cạnh các con. Đừng để linh hồn già nua này không siêu thoát được đấy, mấy đứa mà chết, bọn ta sẽ không tha thứ đâu…