Chương 82: Không cam lòng

Không nói một lời liền động thủ, hợp thể của Alivia với Mole vung kiếm, tinh linh chi lực chém tới tấn công Trạch Dương.

Hắn thấy thế cũng không có tỏ ra hoang mang, đưa tay lên, khẽ vẫy một phát, vòng tròn phép thuật lần lượt xuất hiện bao phủ thành một vòng cung trước mặt.

Ngón tay rung động, một chùm pháp sáng bắn ra va chạm với kiếm khí của cặp đôi tinh linh, từ bên ngoài quan sát liền có thể thấy được uy lực bất phàm thế nào.

Sơ bộ mà nói thì lực lượng cả hai ngang nhau, dù cho vùng thánh địa ủng hộ Alivia với Mole, nhưng Đạo luật của thần cũng đã bao phủ nơi này.

Cho nên mà nói, ai thắng ai cũng chưa chắc.

“Đi thôi!”

Dương Ninh Ninh quyết định không tiếp tục can thiệp vào trận chiến này, sắp xếp mọi chuyện tới đây đã khiến cô chạm tới cực hạn của mình.

Lại còn phải tiên tục sử dụng Âm dương nhãn, sau này cô cần phải nghỉ ngơi một thời gian dài, nếu đã quyết định rời khỏi, cô liền thuận tiện dắt luôn đám cừu non bên cạnh đi theo.

“Cô là ai?”

Hoài Thiện dù biết rằng mình không là đối thủ nhưng ông vẫn đứng ra phía trước đám Ngô Đạt mà bảo vệ bọn họ, làm tốt chức trách của một vị thủ lĩnh.

Thấy sự kiên quyết này từ ông, Dương Ninh Ninh liền mỉm cười nhẹ nhàng.

Cô cũng không có giải thích gì nhiều, từ trong túi rút ra một tấm lệnh bài của Mặc Lam vứt tới cho Hoài Thiện và nói.

“Ta là bằng hữu của Mặc Lam, các ngươi cũng nhìn thấy, trận chiến này chúng ta không can thiệp được, vậy nên rời khỏi là quyết định tốt nhất!”

Vội vàng chụp lấy lệnh bài của Thiếu tướng, rõ ràng đây không phải vật thường thấy, hơn nữa số lượng lại không nhiều.

Cơ bản mà nói, hiện tại tin tưởng Dương Ninh Ninh vẫn là lựa chọn đúng đắn hơn, nhưng mà bọn họ chưa tìm thấy Minh Viễn và Tiểu Mộc a?

Làm sao mà cả đám lại có thể bỏ bạn mà chốn đi một mình được?

“Chúng tôi….”

“Nếu các ngươi muốn nói về Minh Viễn và Tiểu Mộc, yên tâm đi, Mặc Lam sẽ lo chuyện này!”

Như biết trước được Hoài Thiện muốn nói gì, Dương Ninh Ninh liền giải thích một thể, còn về những việc đằng sau cô cũng lười nói.

Chẳng quản bọn họ có đuổi theo hay không, cô liền rời khỏi quá khứ một ngàn năm này, thoát khỏi Cửu môn quan mà trở về.

“Thiếu tướng cũng ở đây sao?”

Ngô Đạt cùng mọi người giật mình, sau đấy vội hỏi, bọn họ không nhận được câu trả lời, phân vân giữa đi hay không đi, cuối cùng Hoài Thiện liền nhíu mày dẫn đầu cả nhóm đuổi theo Ninh Ninh.

Đối phương không có lý do gì để lừa dối bọn ông, hơn nữa cô ta còn biết rõ về Minh Viễn và Tiểu Mộc, dù rằng cả đám vẫn chưa hó hé một lời.

Tiếp tục ở đây chịu đựng nguy hiểm không phải là một ý kiến hay, nếu thật sự thiếu tướng có mặt, vậy là được rồi.

Năng lực thật sự của Mặc Lam không thể khinh nhờn, bình thường ngài ấy luôn thể hiện một mặt hiền hòa, nhưng đụng vào nghịch lân liền đáng sợ vô cùng.

Sáu người Ngô Đạt, Tiểu Oản vội bước theo sau, để lại đằng sau là trận chiến kịch liệt giữa thần thánh và tinh linh, không đúng… chính xác hơn là ngụy thần với tinh linh.

Nếu như thật sự là thần thì đã không cần phải hạ mình đến vậy rồi, suy cho cùng hệ thống vẫn chỉ là hệ thống, nhưng như vậy đã đủ đáng sợ rồi.

“Thiệt cái tình… giờ lại để lại một đống rắc rối cho mình”

Lắc lắc đầu, tiến tới bế Quách Minh lên, tạo ra một kết giới để tránh uy chấn từ trận chiến trên cao lan tới đây.

Cặp đôi Alivia đấu với hệ thống không hề nhân nhượng, từng đường kiếm chém tới đều để lại mặt đất từng vết nứt khổng lồ.

Đôi cánh không ngừng đập thật mạnh để lẫn trốn, tốc độ nhanh đến mức chỉ để lại những đường sáng trên bầu trời.

Ngươi đánh ta né, Trạch Dương cười khinh thường vung lên một cước, đạp bay Alivia với Mole rớt xuống đất.

Rõ ràng là vừa rồi vòng tròn ma trận bao phủ khắp thánh địa vừa nháy lên một chút, tốc độ của hai vị tinh linh liền chậm lại, sau đấy Trạch Dương liền đạp bay họ.

Xem ra coi như có dung hợp sức mạnh với nhau, thậm chí còn được toàn bộ vùng thánh địa cầu nguyện, thế thượng phong vẫn thuộc về hệ thống.

“Chết đi rác rưởi!”

Không cho kẻ thù có thời gian để hít thở, đôi cánh đập mạnh đuổi sát ngay sau lưng, sau đấy dộng thêm một đấm.

Gần như vào lúc bị dính đòn, thanh kiếm được tạo thành nhờ ánh sáng của mọi người liền tự chủ di động, đem Trạch Dương đẩy ra đằng sau, nhưng như vậy cũng không cản được lực xung kích mạnh mẽ.

OÀNH!

Té ngã xuống dưới mặt đất, tạo thành một cái hố sâu không thấy đáy, đứng từ xa nhìn Mặc Lam còn phải tặc lưỡi than thở.

Nếu mà để cho anh hứng trọn một đòn đó, tuyệt đối bản thân sẽ bị dằm thành thịt nát quá, chẳng biết cặp đôi kia có sao không ta?

Hử?

Còn đang thương tiếc cho Alivia với Mole, đột nhiên một ánh sáng chợt lóe rồi biến mất, Trạch Dương vừa mới đắc ý chưa bao lâu liền trúng đòn.

Oa cha, ăn miếng trả miếng, dùng việc mình bị trúng đòn làm cái bẫy để phản đòn, đúng là dám chơi dám chịu.

Sợi xiềng xích được nối từ hố sâu tới hai tay hai chân Trạch Dương, đem hành động của hắn gò bó hạn chế.

Sau đấy một thanh kiếm bay thẳng lên trời cao, lúc này Alivia cùng Mole đã bị tách ra, hơn nữa trên người còn chứa đựng thật nhiều vết thương.

Quả nhiên không thể tránh được hoàn toàn nhỉ….

“Chúng ta… sẽ không chịu thua!”

Đôi mắt hơi cay, nhưng lòng quyết tâm vẫn bừng cháy trong lòng, dù có thắng hay không, bọn cô cũng sẽ không dễ chịu.

Tất cả mọi người đều đã mất, nhưng lại không một ai buông lời oán thán đối với kẻ tội độ là hai người bọn cô, Alivia cùng với Mole càng thêm áy náy, càng thêm kiên cường.

Bàn tay họ nắm chặt lấy nhau, nắm chặt lấy thanh kiếm được tạo bởi lình hồn của thánh địa, đâm thẳng về phía trước.

Mở ra đi… tương lai của bọn…

RẮC!

……

Hở? Cái gì vậy?

Đột nhiên thứ âm thanh mở đầu cho sự kinh hoàng vang lên, một vết nứt vạch ra trên thân kiếm, hai người thất thần.

Trước mặt bọn họ tối sầm, thứ mà cả hai nhìn thấy trước khi kịp cảm nhận mùi vị thất bại chính là gương mặt phóng đại của Trạch Dương.

Một gương mặt đầy ghê tởm méo mó, cho dù làm lại một lần nữa, bọn họ vẫn thất bại ư?

Thật không cam lòng a….

Triệu hồi lấy hai vòng phép thuật, hệ thống thích thú hành hạ những kẻ dám khiêu khích quyền uy của mình, hắn cũng không thật sự là Trạch Dương, vậy nên sẽ không biết thủ hạ lưu tình hay thương hoa tiếc ngọc.

Rơi xuống như ngôi sao vẫn lạc, Mặc Lam cũng không đành lòng nhìn thấy, tương lai mà bọn họ muốn nhìn thấy sợ rằng sẽ không trở thành hiện thực…

Thứ ánh sáng khắp khu rừng lụi tàn, liệu có còn cách nào để thay đổi hiện tại hay không?