Chương 117: Nhận được Tử hỏa

Với đề nghị của Lăng Duệ, thật sự thì Quách Minh không có lý do gì để từ chối, dù sao thì đối phương chỉ cần thông tin về ngọn lửa mà cậu sở hữu mà thôi.

Ám hỏa, tục xưng ngọn lửa của Địa ngục điệp yêu, một ma thú không quá mức mạnh mẽ trước khi hoàn toàn trưởng thành.

Hình thái trước khi lột xác của Địa ngục điệp yêu chính là Ám hỏa ngục trùng, năng lực phòng thủ chỉ nằm mức trung bình, năng lực chiến đấu gần như bằng không, nhưng nó vẫn được xếp vào hàng những ma thú nguy hiểm nhất.

Không phải dựa vào lực chiến hay bất cứ thứ gì, mà chính là nhờ vào khí thế vương giả của loài Điệp yêu này, đem các ma thú sinh sống xung quanh biến thành thuộc hạ cũng như vũ khí của mình.

Nếu chỉ như vậy thôi thì cũng không có vấn đề gì, điểm đặc biệt chính là sự khuếch đại thực lực gấp nhiều lần của loài ma thú này, năng lực cơ bản của một Địa ngục điệp yêu không đủ để đe dọa loài người, nhưng khả năng Ma âm của nó chính là món bảo khí có thể tạo ra một quân đoàn ma thú cấp cao.

“Duệ tỷ, em nói thẳng nhé, Tử hỏa này em cũng không cần, và Ám hỏa của em nếu chị muốn thì em sẽ kể”

“Cái này..”

“Không cần phải tỏ vẻ như vậy đâu, dù chị có biết thì cũng chưa chắc gì sẽ kiếm được Ám hỏa nguồn xuất phát, cơ duyên của mỗi người một khác, không nên quá mức gượng ép gò bó

Nếu chị đã là công chúa của Lăng Hiên đế quốc, nghiên cứu về nhiều loại kỳ dị chi hỏa, vậy ắt hẳn chị cũng biết về Địa ngục điệp yêu nhỉ?”

Lăng Duệ nghe thấy lời của Quách Minh, vốn còn đang muốn nói thêm gì đó, nhưng ngay khi nghe được cái tên Địa ngục điệp yêu thì cô đơ người lại.

Hoàn toàn không biết nên phản ứng gì, hiển nhiên là cô biết Địa ngục điệp yêu là một ma thú như thế nào, ngọn lửa của nó có bao nhiêu kinh khủng Lăng Duệ cũng hiểu rõ.

Nhưng mà làm thế nào mà Quách Minh có thể sở hữu nó? Lăng Duệ nuốt một ngụm nước bọt gật gật đầu tập trung nghe điều tiếp theo.

“Tất nhiên là bọn em không gặp được một Địa ngục điệp yêu thật sự rồi, tồn tại ma thú như vậy tuyệt đối là một đẳng cấp đủ cao mà ba em cũng phải đắn đo, thứ mà bọn em tìm thấy chính là Ám hỏa ngục trùng!”

“Ám hỏa ngục trùng!!!???”

Giật mình bật thốt, lần này thì Lăng Duệ mất kiềm chế thật rồi, xác xuất để gặp phải một Ám hỏa ngục trùng còn khó hơn cả Địa ngục điệp yêu,

Rốt cuộc thì thằng bé này cắn vận cứt chó gì mà lại hên đến vậy, nếu như thứ Quách Minh tìm thấy chính là hình thái con non Ám hỏa ngục trùng thì cô có thể tạm hiểu được vấn đề.

Tuy nhiên dù có chưa thật sự lột xác, tồn tại ma thú như vậy cũng không dễ dàng đụng chạm vào, đối mặt được với Ám hỏa ngục trùng mà vẫn nguyên vẹn ngồi ở đây, Quách Minh cũng là người có vài bí ẩn của riêng cậu ta.

Lăng Duệ thở dài, cô quan sát thấy Quách Minh không giống nói dối, mà thằng bé cũng không có lý do gì để gạt cô, cậu ta thậm chí còn không cần bản nguyên Tử hỏa của chính mình, vậy cô còn có tư cách gì để ngồi đàm phán công bằng.

Nếu mọi chuyện là vậy thì không thể làm được gì, có thể coi như đây là vận may của Quách Minh đi, cơ mà cô vẫn còn có điều muốn biết..

“Về cơ bản thì chị hiểu rồi, ra là vậy sao…. chị mạn phép được hỏi thêm một câu nữa, Tiểu Minh, thực lực của em mạnh đến mức nào rồi?”

“Heh~”

Đối với câu hỏi này của Lăng Duệ, Quách Minh không có trả lời ngay lập tức mà chỉ mỉm cười nhìn cô một lát.

Sau đấy quanh người cậu tỏa ra một luồng hung khí thật sự dữ dội đem người đối diện ép đến khó thở.

Vào thời khắc đó, Lăng Duệ cảm thấy mình gần như đã lướt qua cánh cổng địa ngục đi tới thế giới bên kia.

Bốn người Minh Viễn ở trong mắt nàng công chúa cũng lập tức thay đổi hoàn toàn, thực lực của họ bị Quách Minh để lộ ra, nhất là cặp đôi Alivia cùng Mole, xứng danh với hình người hung thần.

Một cặp đôi ma thú với đẳng cấp cấp chín đỉnh phong, chỉ thiếu một chút là đạt tới tầng thứ ấy, thử hỏi một cô gái bé nhỏ như Lăng Duệ có thể làm được gì?

Vốn tưởng rằng mình chết chắc rồi, đột nhiên toàn bộ áp lực toàn bộ biến mất, thứ còn để lại trước mặt cô chỉ là gương mặt trẻ con tươi cười rạng rỡ của Quách Minh.

“Chị thấy rồi chứ?”

“….Ư..ưm…”

“Tốt, em chỉ muốn nói một điều mà thôi, sau này chị cùng với Lăng Hải đại ca sẽ trở thành người đứng đầu của đất nước, hi vọng đến khi đó, chúng ta sẽ không có bất cứ xung đột gì”

Một lời đe dọa thẳng thừng, vị công chúa này theo đánh giá của Quách Minh thì không phải là kiểu con gái ngu xuẩn ngực bự não không có.

Chí ít với tính cách của Lăng Duệ thì Quách Minh có thể đảm bảo cô nàng này sẽ không đem thực lực của tụi cậu bừa bãi truyền ra, lại còn có thể khiến quốc gia trong im lặng xác định được vị trí của cả đám.

Vốn dĩ có thực lực, cậu cũng không muốn cứ trốn tránh mãi, lúc cần dùng nó để tạo ra sự bình yên cho chính mình cậu sẽ không hề do dự đem ra.

Cả người vẫn còn trong tình trạng bất ổn Lăng Duệ chống một tay lên bàn đứng dậy, khuôn mặt tái lại nhìn về phía nhóm Quách Minh từng người một.

Đáng lý ra cô nên nhận ra, thực lực của Chí Sinh khủng bố đến vậy, thực lực của Tiểu Đóa lại quỷ dị thế nào, vậy thì không đời nào có chuyện thực lực của những người còn lại sẽ yếu đuối cả.

Mặc dù đã đặt cho mình một tâm lý vững chắc trước khi hỏi câu này, nhưng Lăng Duệ vẫn nhịn không được run sợ từ tận sâu trong linh hồn.

Con trai của Chiến thần, Quách Minh đứa nhỏ này mới là kẻ đáng sợ nhất trong ba anh em nhà họ Quách, mới là người có thiên phú và thực lực gần sánh bằng với người đàn ông vĩ đại kia.

Nhưng có vẻ như…

“Chị hiểu rồi…”

Có rất nhiều điều có thể giao lưu bằng mắt, dù không nói ra thành lời, Lăng Duệ vẫn hiểu ý muốn của thằng bé.

Không có ý muốn lấy lại bản nguyên Tử hỏa của mình, cô đẩy viên ngọc về phía trước mặt rồi nói.

“Cái này, vẫn coi như là quà gặp mặt của hai chúng ta đi”

“….Vậy sao, cảm ơn chị nhiều nhé”

Hơi chút bất ngờ đối với phản ứng này của Lăng Duệ, Quách Minh dừng một chặp rồi vui vẻ nhận lấy, dù sao thì đồ cho không không nhận thì quá giả tạo rồi.

Tiễn nàng công chúa của quốc gia rời đi trong sự bình tĩnh, đối với sự kiện nhỏ bé này Quách Minh cũng không quá để ý trong lòng.

Kể cả bản nguyên Tử Hỏa trong tay vốn chỉ là ngẫu nhiên nhận được lại ở không lâu sau đó, trở thành một móc khóa cho các sự kiện trong tương lai.