Sự việc diễn ra bên trong Tháp chọc trời tạm thời bên ngoài còn chưa biết được, nhưng đã có rất nhiều cấp cao người đến từ tiền tuyến quan tâm tới vấn đề này.
Rốt cuộc là một tồn tại như thế nào lại có thể ở trước mặt bọn họ đem tầng năm người cắp đi, hơn nữa còn xóa sạch toàn bộ ký ức cũng như nhận thức của con người nơi đây?
Sau sự kiện đọc ký ức của Hoài Thiện, đem ông ta làm tới trọng thương ngất xỉu liền phân phó cho đám Ngô Đạt đưa Hoài Thiện trở về nghĩ ngơi.
Khinh Phong còn cực kỳ cẩn thận nhét vào miệng của Hoài Thiện một viên thuốc chữa trị linh hồn lực, đem đại não chấn thương thu nhỏ nhất có thể, bất quá di chứng hẳn là vẫn diễn ra.
Vội vàng đi chỉ huy bình ổn lại mọi chuyện ở tầng năm, đồng thời cũng gửi một phong thư tới phía mấy người tầng trên.
Hai ngày sau đó, ở một khu vực hoang dã tầng sáu, cầm lấy thanh kiếm của mình trên tay, sau lưng ẩn hiện Thanh long uốn lượn đem người nam nhân uy khí hiện ra thật vĩ đại.
Người này không ai khác chính là Thiếu tướng Mặc Lam, trọng sinh giả, kẻ nắm giữ năng lực nhân bản chính mình thành hai.
Mở ra phong thư chứa nội dung mà Khinh Phong gửi tới, đọc sau dòng thông tin này Mặc Lam không có giống như những người khác thay đổi sắc mặt, mà giống như anh đã biết trước chuyện này diễn ra rồi.
“Quả nhiên… chuyện này cuối cùng cũng tới”
Thanh Long của Mặc Lam mấy ngày gần đây đang cực kỳ mất bình tĩnh, hỗn loạn đến mức vô cùng khó kiểm soát.
Khác với thái độ đơn thuần của Dương Ninh Ninh và Quách Minh, Mặc Lam là người có mục tiêu và định hướng của riêng mình.
Chuyện lần này diễn ra hiển nhiên Dương Ninh Ninh sẽ nhận ra một vài điều bất thường, bất quá Mặc Lam sẽ không để cô can thiệp vào chuyện này đâu.
Với tư cách là một người bạn hợp tác, kẻ có được lòng tin từ cô gái có thể nhìn thấu mọi chuyện kia, lần này đến lượt anh lật lại kèo.
Bởi vì mục đích duy nhất của anh chuẩn bị diễn ra, những bước đầu tiên đã đi được thật thuận lợi, giờ chỉ còn có thể chờ đợi ngày mà Đại hội diễn ra.
Trước khi lá thứ của Khinh Phong hóa thành đống tro bụi, tại nơi khóe miệng của Mặc Lam đang nhẩm một cái gì đó, giống như là tên của ai đấy.
‘Long Tâm’
Nói xong, Mặc Lam liền cưỡi lấy Thanh Long bắt đầu di chuyển, mặc kệ chuyện vừa được trình liền, anh không tính sẽ đem chuyện thông báo cho những người còn lại đâu.
Hóa thành một đạo ánh sáng màu xanh biến mất trên bầu trời, để lại sự hỗn loạn cho nhân thế, rốt cuộc mục đích của Mặc Lam là điều gì?
------------------------------------------------------------------------
Ở bên ngoài Tháp chọc trời, thời gian nhanh chóng trôi qua thật nhanh, mới đó mà ngày cuộc thi lựa chọn thành viên thi đấu đại hội chuẩn bị diễn ra.
Hôm nay là ngày cuối cùng trước khi những đứa trẻ thật sự bắt đầu cạnh tranh vì vinh quang cũng như tương lai của mình.
Bất quá tại chỗ của Quách Minh, nhóm bảy người bọn cậu lại rất thảnh thơi đi dạo khắp nơi để thư thỏa trong lòng.
“Tiểu Sinh, kẹo bông này”
“Ồ, mềm mềm và bồng bềnh, tuyệt thật”
Hai đứa trẻ mắt tỏa sứng bừng bừng đi khắp nơi, miễn là chỗ nào có gì đó thú vị liền bu lại ngay lập tức.
Tiểu Đóa và Chí Sinh mỗi người cầm lấy một cây kẹo bông nhìn ngắm, giống như đang quan sát một thứ kiệt tác mà không nỡ cắn chúng.
“Này, hai đứa mau ăn đi không kẹo bông tan ra giờ…”
Cảm thấy cực kỳ cạn lời, Quách Minh cũng đang cầm lấy trên tay một cây kẹo bông mà ăn, nhìn bọn trẻ vậy mà hưng phấn đến mức này, thật sự là thiếu hiểu biết mà.
Mỗi lần nhìn thấy Quách Minh cắn một miếng kẹo bông thật lớn vào miệng, bọn nhỏ lập tức run rẩy ôm bụng ôm ngực giống như thay cho nó thể hiện sự đau đớn.
Điều này làm cho Minh Viễn bốn cái người lớn lập tức buồn cười vô cùng, sau sự kiện bị Băng gia phái người tới theo dõi, vì đột nhiên mất đi luồng thông tin của nhóm áo đen, hẳn là bên đó sẽ làm việc cẩn trọng hơn một tý.
Đặc biệt là trong khoảng thời gian này, nếu Băng gia quá mức manh động, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến quyền lợi của đứa trẻ bên đó.
Băng Giác sao? Nghe cái tên cũng không có gì đặc biệt, nhưng theo lời kể và so sánh của người dân và các học viên học viện quốc gia mà nói, đối phương rất mạnh.
So với Thái tử đại nhân và vị công chúa Lăng Duệ kia càng thêm bá đạo một chút, mặc dù là con cháu của Băng gia, nhưng đứa trẻ này thuộc tính lại không phải băng nguyên tố.
Đây mới là điều khiến cho nhóm Quách Minh quan tâm, các lão sư cũng như cường giả của học viện đều không biết được khả năng mà thằng bé đang sở hữu, mà mô phỏng cùng nghiên cứu cũng không cho ra kết quả gì.
Được một cái là năng lực này rất bá đạo, có thể cách không mà đánh người trong vô hình, có thể trong một thời gian ngắn phi hành với tốc độ cao, khả năng công phá hay phòng thủ đều rất tuyệt vời.
Khá giống gió mà không phải gió, khá giống không gian nguyên tố mà cũng không phải, đột nhiên Quách Minh có chút muốn gặp đứa trẻ này quá.
Thời gian sớm đã đến buổi chiều tối, cả nhóm quay trở lại bên trong nhà trọ của mình, nhưng tưởng như một ngày bình an lại bất ngờ bị quấy rối bởi một vị khách không mời.
“Lăng Duệ công chúa?”
Vị công chúa cao cao tại thượng này tại sao lại ở đây? Hơn nữa còn không mang theo hộ vệ bên mình, rốt cuộc là muốn nháo tới mức nào đây?
Mặc dù có làm qua một ít cải trang cũng như bôi dược vật lên mặt, nhưng điều này làm có thể qua mặt một đám mắt tinh như tụi Quách Minh.
“Ặc… các ngươi lập tức nhận ra ta sao?”
“Ừm”
Bảy người lập tức gật đầu, đối với màn hóa trang có cũng như không của Lăng Duệ, bọn họ vô lực phun tào.
Bị vạch ra bí mật thật sớm, vốn là dùng đến thuốc tự chế của bản thân, thử xem hiệu quả đối với đám hộ vệ còn khá là tốt, ấy vậy mà ra đây liền hoàn toàn vô dung.
Chẳng lẽ là dược lực hết thời gian rồi sao? Không đúng à… cái này…
“Có muốn vào trọ ngồi một tý không?”
Quách Minh lễ phép hỏi, có thể ở trước ngày thi đấu mà ra đây thế này, vị đại tỷ trước mặt đúng là thật ‘tự do’ a!
Nhớ không nhầm thì người hoàng thân quốc thích tuyệt đối sẽ được bảo vệ mọi lúc mọi nơi, đợi cho hoàng đế phát hiện thì Lăng Duệ sợ rằng sẽ bị phạt một chặp.
Đang hoang mang không biết phải nói gì tiếp theo, nghe thấy lời mời của Quách Minh cô lập tức gật đầu.
Minh Viễn dẫn đầu đi vào trước mở cửa, một bên đi pha trà, kéo luôn Mole đi theo, Tiểu Mộc và Alivia phụ trách làm ít điểm tâm đưa lên.
Ở trong phòng hiện tại có ba đứa nhỏ và thiếu nữ mới lớn, so với Quách Minh, Chí Sinh cùng Tiểu Đóa, mười bảy tuổi thiếu nữ hiển nhiên thành thục hơn nhiều.
Đại hội giới hạn cho những đứa trẻ từ mười tám trở xuống, Lăng Hải liền vừa vặn đúng cái giới hạn này, cho nên hai người họ mới trở thành chủ lực trong cuộc chiến, Ngọc Hương thì là một trường hợp khác.
Khi cô bé đấy thực hiện ‘thức tỉnh’ thành một người khác, thực lực của Ngọc Hương chỉ sợ liền biến thành đệ nhất chi giả trong số các tuyển thủ đi.
“Thế, công chúa đại nhân muốn gì ở bọn em đây?”
“Gọi chị là Duệ tỷ đi, hồi có Tiểu Thiên và Tiểu Vũ nhóc cũng gọi vậy mà”
“Được rồi, thế Duệ tỷ, mục đích lần này đến đây của chị là gì?”
…….. Cô gái im lặng trong chốc lát, sau đấy mời từ trong túi đồ của mình đưa tới một viên ngọc màu tối đen, hơi nóng bừng lên khắp căn phòng.
Cái này là…
“Là Tử hỏa của chị, tất nhiên chỉ là một phần bản nguyên tách ra đến, chị muốn dùng nó để đổi lấy thông tin từ ngọn lửa của em, thế nào?”
Còn chưa đợi Quách Minh trả lời, Lăng Duệ liền tiếp tục nói.
“Đừng có lấy lý do chối từ, làm một Triệu hồi sư hơn nữa còn gọi ra mộc hệ thực vật chiến sủng, sở hữu hỏa nguyên tố bản nguyên là gần như không thể, đồng thời ngọn lửa em dùng để đánh bại Thủy Tam chắc chắn không phải tiên thiên mà thành”
Quả nhiên, lý do là cái này, xem ra lần đó cậu đã lỡ dùng sức quá trớn rồi, Quách Minh thầm trách mình một chút.
Sau đó cậu mới ngước mặt lên cẩn thận nhìn đối phương, đối với Tử hỏa của Lăng Duệ, thật chất cậu cũng chẳng quan tâm lắm, nếu như có, vậy thì chỉ có thể là một phần tinh huyết còn động lại trong viên ngọc này thôi.
Phân vân và đắn đo, lựa chọn của Quách Minh chính là…