Chương 29: Đại Hậu Trường (1)
Lưu ý:nội dung chương này không liên quan đến mạch truyện chính,nhưng các nhân vật sẽ liên quan và không được tính là ngoại truyện,hôm nào bí nội dung thì tác giả sẽ viết Đại Hậu Trường,và ta sẽ xuất hiện trong các chương như vậy.
Sau khi qua buổi diễn hôm đó,ta đang trên đường đi đến quán ăn như mọi khi trong ngõ hẹp,một bóng người đã đi theo sau lưng ta từ lúc nào.
Ra đó là "Trạch Tuấn",lần này vừa bước vào quán thì "Trạch Tuấn" cũng đã đi đến bên cạnh chỗ ta,cũng gọi như ta-một tô mỳ cay.
"Trời lạnh vậy,sao không về nhà sớm,có hứng ở đây với mỳ cay à?"Ta đã hỏi "Trạch Tuấn"
"Lão tác à,nên lo cho bản thân ngươi trước đi,ngươi cũng chẳng phải giống như ta sao?" "Trạch Tuấn" cũng không muốn trả lời,vừa húp mì vừa hỏi lại ta.
"Sụp,ta cũng chỉ là vì bần cùng mà thôi,còn ngươi chẳng phải thường về nhà sao,sụp,vậy hôm nay sao có hứng ra đây chứ."
Ta vừa cố gắng hỏi lại sự cố chấp của "Trạch Tuấn",vừa húp tô mì trong ngày giá lạnh mùa đông.
Bên trong quán,mặc dù tương đối nhỏ,nhưng vẫn ấm cúng trong mùa đông,mùi thơm của thức ăn vẫn còn tỏa ra,nhưng đây đúng là quán góc hẹp,nên có rất ít khách ở đây.
Sau khi vừa ăn xong tô mỳ cay,liền lập tức "Trạch Tuấn" đã trả lời.
"Hôm nay a,quay muộn như vậy,muốn qua đây làm chút mỳ chẳng nhẽ không được sao?" "Trạch Tuấn" đã hỏi lại tác giả ta,dù sao thì cũng không phải chuyện của bản thân,cũng không cần phải quan tâm quá mức làm gì.
"Haha,được chứ sao không,nhớ thường xuyên ghé qua đây là được."Lão tác ta sau khi ăn xong,cũng nhanh chóng thanh toán rồi lập tức ra ngoài,bên ngoài đang có tuyết rơi,dù không lớn nhưng cũng khá lạnh,cần quay trở về nhà sớm.
Sau khi ta bước vào nhà,lập tức bật đèn,căn nhà khá rộng và có hai tầng,và khi này thì con bé cũng đã ở nhà sau khi trở về từ đoàn,nhưng hôm nay lại đi xả hơi,nên chắc sẽ về muộn một chút.
Bên trong phòng khách mặc dù bày trí khá đơn giản,nhưng cũng không quá đơn điệu,Tiểu Bạch Ngân vừa thấy ta trở về liền lập tức chạy đến,có vẻ như nó đã khá cô đơn trong hôm nay.
Sau khi vuốt ve xong và cho ăn,ta liền lập tức đi lên lầu,hôm nay mặc dù khá ổn,nhưng tâm trạng uể oải khiến ta không còn tập trung muốn đi tắm,mà đi thẳng vào phòng ngủ.
Bên trong có một bộ vest khá lịch lãm,cùng một bảng thẻ bên trên,xung quanh là một số thứ khác với phong cách cổ điển được bài theo nguyên tắc,khiên cho căn phòng dù hơi bừa bộn nhưng vẫn đủ sức gọn gàng.
Sau khi chìm vào giấc ngủ,dường như những cảnh phim tiếp theo đã dần hiện ra trong đầu của ta.
Mặc dù khá mơ hồ,nhưng bản thân ta cảm giác như đã nhập vai một cách hoàn hảo vào vai chính,mặc dù vai chính có một chút sự ngố,nhưng nghiêm túc vẫn là phong thái chủ chốt,cùng quyết đoán khiến điều đó đã tạo nên những chiến thuật hiệu quả,giấc mơ cứ như vậy mà diễn ra suốt đêm.
Sáng hôm sau vừa mới tỉnh dậy,bản thân ta đã ngồi lên bàn,lập tức tiếp tục viết nội dung của bộ phim vào laptop,cứ như vậy mà mọi nội dung đã được hoàn thành,cũng nhờ vậy mà ta cũng tiếp tục đi đến phim trường.
Khi ta vừa xuống dưới nhà,con bé và một đồng nghiệp nữ trong cùng công ty đã say xỉn mà nằm trên sofa với tư thế khá duy mỹ,trẻ con không nên nhìn-censored.jpg.
"Này Yuri,ta đi ra ngoài đây,trưa nhớ đến phim trường nhé,đừng trễ giờ đấy."Ta nói với con bé và lập tức đi ra ngoài.
Trời hôm nay vẫn khá lạnh,may mắn rằng đã đeo khăn quàng,nếu không chắc chắn hôm nay sẽ bị cảm.
Vừa đi ra quán ăn quen thuộc,tiếng nhạc đó lại vang lên-bản thánh ca của Uzbeziok lại hiện lên bên trong tâm trí,mặc dù rất quen thuộc,nhưng bản thân ta đã gạt bỏ điều đó,ra không muốn quên S.A.I.L,không muốn quên YGGDRASIL,nhưng bản thân ta lại không thể trở về,chỉ đành ở đây làm một đạo diễn của một bộ phim từ trong giấc mơ của ta.
Mọi chuyện phải kể lại từ một hôm mà sao băng trên trời cắt ngang qua hai mặt trăng đang tạo nên Chồng Chất Sao,hôm đó đúng lúc ta cùng những đứa trẻ đang học bên ngoài,thì một ánh sáng ki lạ đã đưa ta đi,khi vừa tỉnh dậy thì trên tay đã cầm bản thánh ca đó,mà đứng giữa thành phố xa lạ.
Một kẻ dị biệt như vậy cũng sớm bị phát hiện,ta nhanh chóng chạy trốn vào một căn nhà bỏ không,mặc dù không ai chú ý,nhưng bản thân vẫn cần thứ gì đó tại nơi đây.
Bỗng tiếng trẻ con khóc khiến ta bỗng tình ngộ,là tiếng của con bé,khi đó con bé còn khá nhỏ,ấy vậy đã bị cha mẹ bỏ rơi,khi trông thấy đứa trẻ,bỗng nhiên hình bóng của người học sinh đó lại khiến ta chú ý.
Ngày qua ngày,tháng qua tháng,thời gian đần trôi,ta cũng đã được làm tác giả,còn con bé cũng vì đó mà đã thuận lợi tiến vào thử sức với vai của Mary.
Phải nói diễn xuất của con bé rất tốt,mặc dù không quá nổi trội nhưng trong đoàn,không ai không biết đến được con bé nhờ tài diễn xuất của con bé.
Nhưng mặc dù vậy,con bé lại rất quen,nhưng giờ ta đã quên con bé vốn là ai,cứ như vậy liền sử dụng một trong những cái tên của học sinh,chắc họ không phản đối ta đâu.