Chương 5: Xuyên qua thời đại thú nhân tinh tế 5

Bởi vì chỉ có khi cô ấy chết, anh ta mới có thể đảm bảo rằng Hoắc Hàn Diệp mất đi người duy nhất có khả năng trị liệu cho anh, như vậy thì anh sẽ không còn bất cứ cơ hội nào để khôi phục lại hình người nữa, cũng sẽ không uy hiếp đến vị trí người thừa kế của anh ta ở Hoắc gia.

Nếu chẳng may Hoắc Hàn Diệp khôi phục lại, anh ta không chỉ phải chắp tay nhường lại vị trí người thừa kế thế hệ này của Hoắc gia mà còn từ bối phận mà nói, Hoắc Hàn Diệp tuy rằng tuổi không lớn nhưng lại ở cùng một thế hệ với ông ngoại anh ta, anh ta còn phải gọi Hoắc Hàn Diệp là “ông trẻ”, gọi Liên Thanh Nhuế là “bà trẻ”.

Khó khăn lắm Hoắc Tùng Thâm mới có thể từ trong vũng bùn bò lên mây, anh ta đương nhiên không muốn ngã xuống chỗ đó nữa, càng không muốn Liên Thanh Nhuế, người đã từng chứng kiến bộ dạng chật vật hèn mọn nhất của anh ta ép ở trên đỉnh đầu của anh ta, trở thành một vị trưởng bối trong nhà.

Giết chết Liên Thanh Nhuế - đây mới chính là nguyên nhân Hoắc Tùng Thâm bí quá hóa liều thay hình đổi dạng, lại cải trang, dùng bí thuật lẻn vào trong tinh cầu ZK-001 để gặp cô ấy!

Từ lúc đó trở về sau, Hoắc Tùng Thâm hoàn toàn bước lên con đường mặt hiền tâm ác!

Về sau, Hoắc Tùng Thâm có vô số hồng nhan tri kỷ, tiểu la lỵ, ngự tỷ, nữ thần, vợ người ta, nữ cường nhân, em gái nhà bên…Nhưng người phụ nữ mà trong lòng anh ta nhớ mãi không quên lại là Liên Thanh Nhuế, mà nữ chính của tiểu thuyết, người được anh ta cưới làm vợ chính thức cũng có mấy phần giống với Liên Thanh Nhuế. Không phải bởi vì Hoắc Tùng Thâm yêu Liên Thanh Nhuế sâu đậm thế nào, chẳng qua là cái gì không chiếm được mới là tốt nhất.

Liên Thanh Nhuy hồi tưởng lại những nội dung cẩu huyết của tiểu thuyết cùng với những tình tiết có liên quan đến nguyên chủ, lại tiêu hóa hết những ký ức trong đầu mình, phát hiện đây là lần đầu tiên nguyên chủ thoát khỏi nơi ở trong khu an toàn.

Liên Thanh Nhuế đi vào trong rừng rậm bị một con rắn khổng lồ màu xanh lá cây dọa cho bất tỉnh, đến khi tỉnh lại đã biến thành Liên Thanh Nhuy.

Vừa tỉnh lại liền nhìn thấy một con rắn không lồ ngay bên cạnh, Liên Thanh Nhuy cũng giật cả mình. Cũng may là con rắn khổng lồ màu xanh kia đang vui vẻ ăn mấy quả dại, cũng không thèm liếc mắt nhìn cô một cái – đây là một con rắn ăn chay, đối với cô hoàn toàn chẳng có hứng thú gì, có thể nói là hữu kinh vô hiểm.

Lúc này cô xuyên đến đây có thể nói là vẫn còn khá sớm, Liên Thanh Nhuế vẫn chưa liên lạc với Hoắc Tùng Thâm.

Nhưng điều này cũng không có nghĩa là sau này Hoắc Tùng Thâm sẽ không tới tinh cầu ZK-001 để giết cô…

Sau khi Liên Thanh Nhuy làm rõ thân phận cùng với vận mệnh nữ phụ pháo hôi của mình, cô phát hiện chỗ dựa vững chắc để cô có thể dựa vào bây giờ cũng chỉ có đại bạch hổ trước mắt, người chồng trên danh nghĩa của cô mà thôi.

Nghĩ đến việc đại bạch hổ đi đến khu vực không an toàn để tìm cô, có lẽ người vợ trên danh nghĩa của anh ấy…Hoặc là nói đối với một dị năng giả hệ trị liệu hệ mộc duy nhất có khả năng chữa khỏi cho anh, anh vẫn có một vài phần hy vọng.

Điều này cũng có thể hiểu rằng, trừ khi đại bạch hổ hoàn toàn buông tha hy vọng được trở lại làm người, còn không thì anh sẽ không coi cô như là một loại thức ăn, dù sao thì thức ăn đều có đầy ở trên tinh cầu này, nhưng người có thể trị liệu cho anh lại chỉ có một mình cô mà thôi.

Còn về phần cái gọi là dị năng hệ mộc hệ trị liệu gì đó…Liên Thanh Nhuy hoàn toàn không biết phải làm như thế nào, cũng không biết linh hồn bên trong thân thể này đã bị thay đổi thì mấy dị năng đó có còn nữa hay không, chỉ có thể quay lại chỗ ở rồi lại từ từ suy nghĩ tiếp.

Nhìn thấy đại bạch hổ vẫn đi phía trước, Liên Thanh Nhuy cũng không còn cảm thấy quá sợ hãi nữa, thấy bóng dáng đại bạch hổ đi càng lúc càng xa, cô liền nhanh chân đuổi theo, lớn giọng kêu lên: “Chồng ơi, anh đi chậm một chút, đợi em với!”

Thân là một nữ thanh niên đã độc thân hai mươi tám năm thường xuyên bị thúc giục kết hôn, đột nhiên xuất hiện một người bạn đời hợp pháp, còn là một con hổ trắng uy phong lẫm liệt đẹp trai ngời ngời như vậy, nhất định phải kêu mấy tiếng “chồng ơi” cho sướng miệng! Ha ha!

Tuy nhiên ở trong lòng, Liên Thanh Nhuy hoàn toàn không coi con đại bạch hổ này là chồng mình, chỉ là muốn mượn một tiếng xưng hô này để thuận cột trèo lên – ôm đùi lấy lòng mà thôi!

Đại bạch hổ bị một tiếng gọi này dọa sợ đến mức bước chân cũng khựng lại, quay đầu lại nhìn về Liên Thanh Nhuy với ánh mắt cực kỳ ghét bỏ, lại hung dữ gầm thét một tiếng: “Grừ…!”

Nhìn dáng vẻ giống như là đang nói, chồng là tiếng mà cô muốn gọi thì gọi à? Gọi cha đi!!!