Chương 12: Bàn tay vàng của cô 2

An bá cho rằng sẽ lại nhận được câu trả lời từ chối của vị tiểu thư này, ai ngờ lại nghe được Liên Thanh Nhuy mở miệng nói: “Được, để tôi thử xem, tôi chịu hết nổi cái thứ gọi là dịch dinh dưỡng cấp thấp này rồi.”

Trên gương mặt hình người của An bá lộ ra mấy phần kinh ngạc, tuy nhiên ông ấy không hề hỏi lại mà lập tức đặt ống dịch dinh dưỡng trên khay để lại trong tủ bảo quản thực phẩm rồi hỏi: “Vậy thì tôi đi qua vườn rau để chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho cô, cô có yêu cầu về loại nguyên liệu nấu ăn nào không?”

Liên Thanh Nhuy nói: “Cứ để tôi đi theo ông xem thử một chút cũng được.”

Liên Thanh Nhuy đi theo phía sau người máy quản gia, từ cửa sau của phòng khách bước ra ngoài.

Vừa mới bước ra khỏi cửa sau, Liên Thanh Nhuy liền nhìn thấy ở trên bãi cỏ cách đó không xa, một con hổ lớn màu trắng đang nằm sấp ở dưới bóng cây. Vừa nghe thấy có người đi tới, đại bạch hổ đang nhắm mắt ngủ gật lập tức ngẩng đầu, hai con mắt xinh đẹp một đỏ ánh vàng một băng lam nhìn thẳng vào cô.

Mà vị trí của vườn rau xanh lại ở ngay phía sau lưng của đại bạch hổ.

Bởi vì đại bạch hổ không thích mấy bông hoa nho nhỏ mềm mềm tỏa ra hương hoa nhàn nhạt ở phía bên kia của khu vườn.

Đại bạch hổ nhìn thấy An bá cũng không lấy làm ngạc nhiên, nhưng sau khi nhìn thấy Liên Thanh Nhuy thì lại híp mắt lại, không rõ người phụ nữ này lại muốn làm trò quỷ gì đây.

Tuy nhiên anh cũng lười phản ứng lại, lại nhanh chóng nhắm mắt tiếp tục giấc ngủ của mình.

Trong lòng anh nghĩ rằng cũng không trông mong người phụ nữ này có tác dụng gì, chỉ cần cô đừng lại tìm đường chết chạy ra khỏi khu vực an toàn, gây thêm phiền phức cho anh là được rồi.

Liên Thanh Nhuy sinh ra trong thời đại hòa bình của địa cầu cổ đại, đột nhiên xuyên không đến thời đại thú nhân tinh tế, cho dù biết đại bạch hổ này là người biến hóa mà thành nhưng trong lòng vẫn rất khó có thể đối đãi với con đại bạch hổ khổng lồ như với một người bình thường, nhất là đại bạch hổ này sau này gần như không có khả năng khôi phục trở lại thành hình người nữa.

Nếu đã biết mấy năm nay cũng không cần phải sợ đại bạch hổ đột nhiên mất khống chế phát cuồng tấn công cô nữa, Liên Thanh Nhuy liền không thể khống chế được tâm tư khác đột nhiên nổi lên…

Là một người cuồng lông xù kiếp trước đã từng nuôi mấy con mèo, Liên Thanh Nhuy nhìn thấy bộ lông trắng sáng bóng của con mèo lớn đại bạch hổ, ánh mắt đột nhiên trở nên vô cùng nóng bỏng…

Nếu như có một ngày, con mèo lớn này nguyện ý cho cô sờ lông, đừng có nói là giúp đỡ tinh chế nguyên liệu nấu ăn mà mỗi ngày thay đổi thực đơn, nấu đủ loại món ăn phong phú cho anh ăn cũng được!!!

Đại bạch hổ hình như đã cảm ứng được cái gì đó, nhịn không được lại mở mắt ra, vừa lúc nhìn thấy ánh mắt sáng lấp lánh của Liên Thanh Nhuy, ánh mắt này giống như đang rơi vào trên người anh…Hay là cô đang nhìn vào khu vườn ở phía sau anh nhỉ?

Có phải là người phụ nữ uống quá nhiều dịch dinh dưỡng cấp thấp, không chịu được nên ngay cả mấy thứ nguyên liệu nấu ăn trong vườn cũng muốn ăn sống luôn rồi không?

Xem ra là cô ấy đang định thử tinh chế đồ ăn, mặc dù cảm thấy chuyện này đối với anh hoàn toàn không có chút tác dụng nào, nhưng đại bạch hổ vẫn quyết định phối hợp một chút.

Để tránh việc cô nhìn thấy anh ở đây lại bị dọa sợ không dám đến gần vườn rau, anh liền đứng dậy chậm rãi đi về phía ngôi nhà, nhún người nhảy một cái vượt qua cái lan can bằng kính cường lực ở trước mặt rồi đi về phía phòng nghỉ của anh ở tầng một.

Đại bạch hổ lại thay đổi tư thế thành nằm sấp trước ban công phòng nghỉ của mình, nhìn về phía vườn rau, trong lòng yên lặng oán thầm: Phụ nữ thật là phiền phức!

Nhất là cái người đang ở trong vườn rau kia, ngày hôm qua thế mà lại dám gọi anh là chồng nữa!

Cho dù cô có bị hành động đi ra khu vực không an toàn để cứu cô về của anh làm cho cảm động thì cũng quá là không biết rụt rè rồi!

Đại bạch hổ trợn tròn mắt, xuyên qua cửa kính một chiều của lan can phòng nghỉ, âm thầm quan sát người phụ nữ đang ngồi xổm ở trên mặt đất đang vui vẻ hái rau kia.

Ồ, nhìn có vẻ không đến mức vừa ngu xuẩn lại vừa làm người khác phiền chán như trước.

Nhưng mà nhìn vẫn thấy ngốc nghếch.

Hôm nay cô nguyện ý thử luyện tập cách tinh chế nguyên liệu nấu ăn, còn tự mình đi vào khu vườn mà cô vẫn luôn khinh thường, cho rằng chỉ có những người bình dân đê tiện với có thể bước chân vào trong vườn rau lựa chọn nguyên liệu nấu ăn, còn hái cả một giỏ rau lớn đầy ắp nữa…

Có phải là bởi vì ngày hôm qua đi một vòng trong khu vực không an toàn, nước ở trong đầu bị đổ ra ngoài một ít, rốt cuộc cũng hiểu được muốn sống tốt ở chỗ này thì nhất định phải hầu hạ cho tốt ông chủ lớn là anh rồi không?