Mặt đất rung chuyển dữ dội như một cơn động đất, rồi dần dần lặng xuống, Thiên Vũ ngó ngó cái đầu ra xem thử phía xa xa hướng con khổng lồ đại thú kia hướng phía nó mà dòm ngó xem xét một hồi.
Hắn bất ngờ...
Kia là một con thú có bộ lông màu trắng, tỏa ra những đốm tuyết xung quanh, đôi mắt trắng toát tà dị như tuyết, có một vài viền đen, đôi chân như đại cổ thụ lớn sống hàng nghìn năm đâm trồi lên thiên khung, cái đầu lớn như khổng lồ hổ vương, âm thanh rống như đất trời gào thét, ánh mắt sát thần tỏa ra uy áp khiến các con thú xung quanh rợn gáy.
Chú sư tử lửa bên cạnh cũng bắt đầu run run chân, nó biết sức mạnh của thứ kia đối với nó là như thế nào cách biệt, thật đúng với câu một trời một vực mà, nhưng ánh mắt của hỏa diễm sư tử tỏ ra vẻ quyết tâm, có vẻ như nó muốn mạnh mẽ như con thú hổ vương khủng bố kia.
Thiên Vũ thấy thân thể hắn run run, tự biết hắn bị dọa cho sợ rồi nên nhanh chóng rụt đầu lại, đợi cho con thú lớn kia đi hẳn, nếu không mà giờ hắn lao ra thoát thân thì khả năng cao là hắn sẽ bị nó bắt hơi được, lúc đấy không biết sẽ như thế nào.
Với trí tưởng tượng phong phú đến phi lí của mình, hắn bắt đầu nghĩ ra khung cảnh mình lao ra thoát thân nhưng bị con bạch hổ ngửi được mùi hương thơm ngon như gà nướng tỏa ra từ cơ thể của hắn rồi lao tới với tốc độ âm thanh, ngoạm một hit vào người hắn, dần dần trôi vào miệng con hổ như rơi xuống một cái dốc mà bất lực trèo lên vậy.
Thiên Vũ rùng mình rồi hắn ngay lập tức vứt bỏ suy nghĩ vừa nãy, không được nghĩ tuyệt đường, không được nghĩ vô vọng, tĩnh tâm thanh tịnh a.
Chúa sơn lâm dị thú bá khủng kia có lẽ đã đi xa, hắn quay sang nhìn hỏa diễm sư tử nhi đồng kia rồi nói với nó.
- Ngươi có hay không muốn cùng ta đi ra khỏi gốc cây này để kiếm ăn trước khi trời tối?
Sư tử lửa gào lên một tiếng như đồng ý, nó không sợ xung quanh còn tinh linh thú hay tinh linh hình người vì chúng đã bị con Bạch Hổ kia dọa chạy rồi, nếu còn thì khả năng cấp sẽ thấp hơn nó như mấy con tinh linh thú Gà Lôi chẳng hạn.
Cùng nhau chui ra khỏi hốc cây cổ thụ lớn, Thiên Vũ cùng Hỏa Sư cùng nhau đi tìm mấy con Gà Lôi hay Hỏa Kê để nướng ăn...
Sau một lúc lần mò...
- Cuối cùng ta cũng thấy một con Hỏa Kê
Trước mắt là một con Hỏa Kê có bộ lông màu xám, cái mỏ vàng, đôi cánh như gà trống đang mổ mấy con tinh linh giun đất bé xíu nhỏ hơn nó, trông vậy nhưng con Hỏa Kê này có vẻ rất thông minh khi mà nó còn biết đứng im đó để mấy con giun tưởng nó đi rồi, khi bất kì một con giun nào ngóc cái đầu bé xíu lên thì.
Phốc!!!
Một con giun đã chui tọt vào miệng con gà, như hút một sợi mì, nó liền nuốt trôi con giun xuống bụng.
Ò Ó O O!!!
Nó gáy lên như để thể hiện nó oai phong nhất cái chỗ đất nó đang đứng, dọa mấy con giun đang ngóc đầu lên ra ngoài lại chui hết xuống lòng đất.
Ánh mắt của Thiên Vũ đã nhìn con Hỏa Kê như một con gà chín thực sự, miệng chảy đầy nước dãi, hắn tưởng tượng mình sẽ bắt được con Hỏa Kê to béo này và được lấp cái bụng đói meo đã kêu ọc ọc của hắn.
Như báo rình mồi, Thiên Vũ dùng hết sức bình sinh từ trong bụng mẹ để lao tới, hắn đã giữ sức từ nãy tới giờ, chỉ để bứt phá trong phút chốc này, tốc độ "ánh sáng" lao tới con Hỏa Kê, chuẩn bị vồ chúng con gà.
Hỏa Kê vẫn không biết gì, nó vẫn đang mân mê chỗ đất vừa nãy được con giun đào hang, bất chợt nó nhận ra có người định bắt nó nhưng...
Vẫn kịp thời gian, Hỏa Kê Thú quay sang.
Phì!!!
Một hoa lửa nhỏ bay tới chỗ Thiên Vũ, "bé con" Thiên Vũ thấy vậy giật mình, nhưng tưởng chừng như hoa lửa kia không làm gì được hắn, hắn vẫn lao tới như điên giống dã thú săn mồi.
A!!
- Cháy chết ta rồi
Vừa nãy hắn đã khinh thường hoa lửa, khiến lửa bay vô người hắn, không mặc quần áo chỉ có một chiếc lá che con ciu của hắn, vậy là hắn đã bị cháy mất chiếc lá, hoa lửa như ngọn lửa bừng bừng cháy luôn cả người hắn.
Thiên Vũ hoảng hốt lăn vài vòng trên đất cho hết lửa, ánh mắt căm phẫn con Hỏa Kê, nếu ánh mắt có thể giết người vậy thì con gà kia đã chết một nghìn lần với ánh mắt của hắn, biết là vậy nhưng chênh lệch sức mạnh về thân thể và chiêu thức quá lớn, Thiên Vũ đành ngậm ngùi đứng đó nhìn con gà kia mổ xuống đất tìm giun và thóc dại.
Bỗng một tia chớp phóng tới, tốc độ cao khiến con gà không kịp phản ứng mà chỉ kịp quay đầu lại nhìn, nhưng lần này thật sự đã muộn, Hỏa Sư như sư tử đầu đàn bắt mồi.
Phốc!!!
Thoáng chống đã ngậm được con Hỏa Kê trong miệng, thân thể con gà chảy máu, còn linh trí của nó thì giờ đã ngụm hẳn rồi...
Thấy vậy hắn mừng như điên, cuối cùng Hỏa Sư cũng trả thù được cho hắn, thật bõ tức mà, hắn chạy nhanh tới ôm Hỏa Sư như ân nhân cứu mạng.
Nó như hiểu được ý nghĩ của hắn, nhả con Hỏa Kê ra, hắn bắt đầu vặt lông con gà mất dịch này, Hỏa Sư cũng không nhàn rỗi, nhanh chóng đi gặm một vài cành cây về rồi khạc hỏa diễm ra để nhóm lửa, chuẩn bị để Thiên Vũ nướng món gà tinh linh thơm phức này...