Thập Nhất Nương vừa mới ngồi trên giường gạch uống sữa dê, nghe nói Khương thị tới không khỏi có chút sửng sốt “Đến sớm vậy”.
Hổ Phách cười nói “Ngài không phải bảo Tứ thiếu phu nhân đến sớm một chút sao?”.
Chắng qua là để cho nàng chớ tới trễ.
Thập Nhất Nương ở trong lòng thầm nói, bảo Hổ Phách mời Khương thị vào, còn kêu Thu Vũ bưng sữa dê đến cho Khương thị.
“Ta đầu giờ tỵ mới đi khách sảnh” Nàng cười nói “Con khi đó tới đây là được”.
Khương thị cung kính đáp lời “Dạ”.
Tiểu nha hoàn mở cửa sổ ra, Thu Vũ đem một nhánh hoa hải đường còn tươi cắm vào bình hoa màu xanh ở gần cửa sổ,không khí trong phòng lập tức trở lên tươi mát, thanh thoát, sinh cơ dào dạt.
Văn di nương cùng Kiều Liên Phòng tới đây vấn an.
Kiều Liên Phòng đối với Khương thị chỉ khẽ cúi đầu, Văn di nương lại cười hành lễ với Khương thị “Tứ thiếu phu nhân cũng ở đây!”.
Khương thị nghĩ đến chuyện bà ấy sao chép sổ sách lại cho nàng, không dám qua loa, đứng lên nói “Văn di nương” như là trả lễ cho bà ấy.
Thập Nhất Nương liền hỏi Văn di nương từng hạng mục ghi chép chuẩn bị như thế nào.
Văn di nương là một người nhàn rỗi không được. Kể từ khi đem tiền trả lại cho Văn gia, ở trong phòng mấy ngày học thêu thùa, lại bắt đầu trong phủ vận động, đầu tiên là giúp đỡ cho các mama có thể diện trong phủ mang theo một chút các đồ lặt vặt nam mua bắc bán, kiếm tiền chênh lệch giữa các giá, sau lại đem chủ ý đến các loại cây hoa quế, hạt dẻ trong nhà, giựt dây các mama đem ra ngoài bán. Thập Nhất Nương nhìn nàng dùng những thứ kia làm cho các bà tử tranh giành lợi ích. Liền đem chuyện thẩm tra đối chiếu sổ sách của các quản sự cho nàng làm. Nàng lúc này mới yên tĩnh.
“Các mục sổ sách lễ mừng năm mới cùng ngoại viện ty phòng đúng là rõ ràng” Văn di nương cười nói “Phí dụng nội viện năm nay thiếp thân cũng tính ra, hai ngày nữa sẽ cùng quản sự ty phòng đối chiếu. Trong khoảng hơn nửa năm tới tiền chắc chắn là có thể dùng đủ”.
Thập Nhất Nương khẽ gật đầu, phân phó Văn di nương “Ngươi nhớ cùng Hổ Phách đối chiếu sổ sách lấy thêm đi ty phòng. Năm nay Trịnh thái quân đại thọ tám mươi, Nam Kinh bên kia đại gia cũng sinh thần năm mươi, ngoài chuyện đưa lễ, chúng ta bên này cũng phải chuẩn bị chút ít…”.
Hai người nói chuyện, Kiều Liên Phòng thần sắc đờ đẫn ngồi một chỗ.
Trình quốc công phủ hai năm qua ngày càng suy tàn rồi. Năm ngoái sinh thần Thái phu nhân, Kiều phu nhân đưa tặng một đôi Diêu Đích Mai Bình cũ, bữa tiệc cũng không có ăn liền vội vã đi. Lúc thu thọ lễ thời điểm, làm cho mama quản khố phòng Thái phu nhân cầm Mai Bình nói thầm “ Làm sao giống như đồ của nhà chúng ta” Sau đó kêu Đỗ mama qua xem.
Đỗ mama đeo mắt kiếng đồi mồi nhìn một hồi lâu, chỉ lên đáy Mai Bình khoản đạo (con dấu) nói “Đúng là đồ nhà chúng ta__Còn đúng là đồ nhà chúng ta đưa qua lúc Kiều lão phu nhân mừng thọ, còn có một bộ trà cụ cũ, một đôi tứ phương hoa cô(mảnh gỗ dùng để viết câu đối hoặc vẽ, khảm tranh. Ở đây là vẽ khảm bức tranh hoa bốn mùa)” Vừa nói vừa đưa đồ cho mama quản khố phòng, cười nói “May mắn ngươi còn nhớ rõ, ta xem hơn phân nửa niên đại rất xưa, Kiều gia cho là đồ trong kho của Thái phu nhân. Hoặc là bên kia các khoản mục sổ sách xen lẫn lộn xộn, liền chính nhà họ cũng không nhớ rõ”.
Mama quản khố phòng nghe vậy cười không ngừng “Xem ra Diêu Đích Mai Bình cổ đã ẩn dấu trở thành đồ tốt”.
Lời nói không biết tại sao lại truyền ra.
Kiều Liên Phòng thoáng cái như bị rút gân, lập tức không có tinh thần, đến cửa phòng cũng không muốn đi ra.
Thập Nhất Nương hỏi xong Văn di nương, Văn di nương không đợi Thập Nhất Nương bưng trà, rất có mắt nhìn đứng dạy cáo từ “Chờ thiếp thân cùng vợ Quản Thanh tính toán lại tốt, sẽ lấy cho phu nhân xem xét”.
“Ừ” Thập Nhất Nương cười gật đầu, Kiều Liên Phòng theo Văn di nương đi về.
Từ Tự Giới và Anh Nương cùng đến vấn an cho Thập Nhất Nương.
“Hai người các con tại sao lại đến cùng với nhau vậy?” Thập Nhất Nương cười để cho bọn nha hoàn bưng ghế Cẩm cho bọn hắn ngồi.
Anh Nương nhìn thoáng qua Từ Tự Giới, Từ Tự GIới thì nhìn Anh Nương, ý tứ là nhường cho nàng nói trước_Kể từ khi Anh Nương tới mẫu thân lại bắt đầu may xiêm y, đánh đồ trang sức đeo tay, còn nói cho Anh Nương cách phối trang phục, lập tức vui vẻ. Hắn tự nhiên muốn nhường cho Anh Nương.Anh Nương thấy hắn khiêm nhường cũng không khách khí, cười nói “Sáng dậy muộn, đi ra lại gặp Ngũ biểu ca”.
“Tối ngày hôm qua đã làm gì?” Thập Nhất Nương rất thích Anh Nương thẳng thắn, không có chuyện gì nói chuyện là không tự tin “Thế nhưng đã dậy trễ?”.
“Đánh túi lưới ạ” Anh Nương cười nói “ Cô cô không phải hôm qua có thưởng cho con một mặt Bá Kính viền men sứ sao? Con muốn ở phía trên may tua cờ. Vợ Quản thanh nói dùng hoa mai toàn tâm làm túi lưới rất tốt…” Nàng hơi có chút thẹn thùng “Con thêu dệt chậm, phải tốn nhiều thời gian”.
Thập Nhất Nương khẽ cười, nụ cười hết sức ôn hòa.
Nha hoàn, bà tử trong nhà tự nhiên là cổ vũ, hì hì cười, trong phòng lập tức liền náo nhiệt lên.
“Con đã dùng qua đồ ăn sáng chưa?”. Thập Nhất Nương hỏi Từ Tự Giới.
“Đã dùng qua” Từ Tự Giới cười nói “ Thỉnh an mẫu thân xong, con phải đi Thính Đào Các”.
Thập Nhất Nương gật đầu, bảo Anh Nương cùng Khương thị dùng đồ ăn sáng, sau đó cùng Khương thị đi đến chỗ của Thái phu nhân.
Thái phu nhân không có nhìn danh sách mở tiệc chiêu đãi, đối với Khương thị nói “Mẫu thân con xem qua là được” Bộ dáng hoàn toàn tín nhiệm.
Khương thị cười đáp lời “Vâng” đem danh sách giao cho Hổ Phách__cũng không phải là đối với người nào an bài điều khiển, nơi đó sẽ không có bất cứ nghi vấn gì mà làm theo. Từ trước giờ nội viện và ngoại viện giao tiếp với nhau chính là Đỗ mama, hiện tại là vợ Quản Thanh.
Thái phu nhân hỏi ngày mùng ba tháng ba tổ chức như thế nào.
Thập Nhất Nương cười nhẹ nhìn Khương thị, làm cho nàng ở trước mặt Thái phu nhân biểu hiện.
Sau buổi nói chuyện, Thái phu nhân rất là mãn ý. Giữ lại Thập Nhất Nương nói chuyện “Thê tử của Truân ca cũng không tệ lắm”.
“Con cũng nghĩ như vậy” Thập Nhất Nương cười nói “Cho nên muốn cho nàng đi theo con làm quen một chút lệ cũ trong nhà”.
Thái phu nhân “Ừ” một tiếng, hỏi bệnh của Phúc Thành công chúa “…Còn không có khá lên? Chu gia bên kia rốt cuộc nói như thế nào?”.
Nếu chuyện quản gia trong nhà đã giao cho Thập Nhất Nương, Thái phu nhân sẽ không hoài nghi quyết định của nàng, càng sẽ không ở nơi này trên mặt hỏi nhiều.
“Nói là xương đùi gãy, chỉ có thể nằm trên giường tĩnh dưỡng” Thập Nhất Nương nhẹ giọng nói “Thời điểm con đi thăm bệnh, cùng con nói mấy câu, nhìn tinh thần đều tốt”.
Lớn tuổi liền nhớ thương người cùng thế hệ với mình. Mặc dù, bình thường không thân thiết lắm, nhưng Phúc Thành công chúa hai ngày trước trượt chân té ngã gãy xương đùi, chuyện này làm cho Thái phu nhân rất lo lắng.
“Để cho tĩnh dưỡng” Thái phu nhân trầm ngâm nói “Chỉ sợ lớn tuổi trong chốc lát khó lòng dưỡng tốt” Vừa nói vừa phân phó Thập Nhất Nương “Con cho người đưa thiệp đến phủ công chúa. Chúng ta đến đó thăm một chút”.
Tình huống của Phúc Thành công chúa so sánh với Thái phu nhân nghĩ con nghiêm trọng hơn. Bởi vì chân bị thương đau đến nỗi ăn không ngon, ngủ không yên. Thái y không còn cách gì khác là cho dùng một chút thuốc an thần, trong nhà cũng điểm chút cây cánh kiến trắng, thời điểm Phúc Thành công chúa thanh tỉnh thì ít, hôn mê thì nhiều, vốn là mặt mày hồng hào, mặt thoáng cái đã trở lên tái nhợt, tiều tụy.
Thái phu nhân nhìn thấy cảm xúc sâu sắc. Sau khi trở về để cho Đỗ mama kiểm kê lại tài sản của mình.
“Nếu là giống như Phúc Thành công chúa. Chẳng phải là một câu dặn dò cũng không có à”.
Trong lúc nhất thời không khí trong nhà có chút trầm lặng.
Thập Nhất Nương liền thường tới đây theo Thái phu nhân nói chuyện.
Thái phu nhân trong lòng chỉ nhớ Từ Lệnh Nghi, muốn hắn nhanh một chút trở lại. Thường kéo tay nàng nói chuyện khi còn bé của Từ Lệnh Nghi, có đôi khi vừa nói chính là đến hơn nửa đêm. Thập Nhất Nương suy nghĩ một chút đôi khi ngay trước giường quý phi Thái phu nhân an giấc.
Như vậy đến mùng ba tháng ba, trong nhà khách đông, cười nói ồn ào náo động. Cảm xúc của Thái phu nhân mới dần dần tốt lên.
Ngày đó mọi người chuyển vào trong thuyền hoa ngồi, bà tử từ trong Bích Y hồ câu lên cá mời mọi người nhìn rồi lập tức cầm đi phòng bếp làm xong mang ra ngoài. Có khi câu được cá lớn, một con cá làm được cho ba ngươi ăn, có khi chỉ câu được mấy con cá nhỏ, chỉ để trong một đĩa. Có cao hứng, có oán trách. Cũng không phải là thiếu đi người ăn uống, ngược lại cảm thấy thú vị. Cười hì hì, rất náo nhiệt. Sau đó lại rối rít khen ngợi ý tưởng của xuân yến hôm nay. Thập Nhất Nương nhân cơ hội đẩy Khương thị ra ngoài “Cũng là chủ ý của Tứ thiếu phu nhân nhà chúng ta”.
Khương thị bởi vậy mà ở trong nhà công khanh tại Yên Kinh có chút danh tiếng. Nhà ai có việc hiếu hỉ, chủ sự cũng sẽ nhìn nhiều một cái đến Khương thị đi theo phía sau Thập Nhất Nương, hỏi một tiếng “Đây là Tứ thiếu phu nhân chủ ý làm tiệc mùa xuân mùng ba tháng ba sao?” Thập Nhất Nương cười, đem Khương thị giới thiệu cho chủ sự, một ít, một ít việc xã giao bắt đầu giao cho Khương thị làm. Nàng thì rút ra một ít thời gian cùng Ngũ phu nhân đi xem mặt vị Lục công tử.
Ngũ phu nhân vốn là trong lòng có mấy phần mãn ý, nhưng thấy khi người đó, bộ dáng ngọc thụ lâm phong, lại vui lòng mấy phần. Cửa hôn sự này rất nhanh đã nói chuyện.
Tào Nga mang theo nhi tử Văn ca nhi đến Yên Kinh.
Lan Đình tự mình đi Thông Châu đón tỷ tỷ, không có vào đại môn của Trung Cần bá, mà đi đến tòa nhà ở ngõ Tứ Nhi trước.
Đồ đã sớm thu thập xong xuôi rồi, còn có người năm đó hầu hạ Nhị phu nhân là Lưu Thái Bình, Tào Nga nhìn một vòng liền thỏa mãn vô cùng.
“Nhận đại ân tình của Thập Nhất Nương rồi” Lan Đình yêu thương sờ sờ đầu Văn ca nhi “Chỉ mong đợi Văn ca nhi không phụ một mảnh dụng tâm lương khổ của Tam tỷ”.
Tào Nga nghe nhấp miệng, một câu cũng không nói.
Văn ca nhi chín tuổi, lớn lên giống phụ thân, nhưng khí chất giống Tào Nga. Nghiêm nghị nói “Mẫu than và dì yên tâm, con nhất định sẽ học tốt”.
“Việc đọc sách quan trọng nên phải đi học cho tốt” Lan Đình thở dài “Hơn nữa phải học được làm người”.
Văn ca nhi gật đầu.
Vợ Lưu Thái Bình vội vã đi vào “Tưởng thái thái, Lương đại phu nhân, phu nhân nhà chúng ta đã tới”.
Hai người sửng sốt.
Lan Đình cười nói “Thập Nhất Nương đúng là có lòng”.
Tào Nga mặt nghiêm túc cũng không khỏi lộ ra nụ cười nhẹ “Nếu không có lòng, ban đầu cũng không đem tặng khúc vải lụa Hàng Châu đỏ thẫm có hoa văn chìm vạn chữ lien tiếp.”
Trong lúc nhất thời tỷ muội hai người đối với Thập Nhất Nương thân mật thêm nhiều. Không hẹn mà cùng ra đón.
** Từ ngõ Tứ Nhi trở lại đã là hoàng hôn.
Thập Nhất Nương hỏi Hổ Phách “Đại biểu tiểu thư đang làm gì?”.
Anh Nương vừa tới mấy ngày, Thập Nhất Nương đi đến chỗ nào cũng mang theo Anh Nương, hai người thân mật vô cùng. Nhưng cuộc sống mấy ngày hôm nay, Thập Nhất Nương không quan tâm đến Anh Nương, đem nàng nhét vào trong viện, không phân phó nha hoàn, bà tử một tiếng, mọi người cũng không biết đối xử với Anh Nương như thế nào, Anh Nương cũng không biết mình nơi nào có thể đi được, nơi nào không.
Hổ Phách không biết nên nói như thế nào, nhưng Thập Nhất Nương hỏi tới, thanh âm nàng cung kính đáp “Đại biểu tiểu thư mấy ngày hôm nay chăm sóc hoa cỏ trong viện của ngài, thời điểm rảnh rỗi sẽ làm ít thêu thùa.
“Biểu tiểu thư cũng có thể sống yên ổn?”.
Hổ Phách có chút ngoài ý muốn, đắn đo nói “Hai ngày đầu có chút không biết làm sao, sau khi Ngũ thiếu gia đem hoa sơn chi đến, Biểu tiểu thư có việc làm, người tự nhiên an tĩnh lại.”