Chương 684: Dáng Diệu Thơ Ngây (hạ)

Edit: Thuy Vu

Beta: Tiểu Tuyền

Khương thị cả đêm xem sổ sách.

Từ Tự Truân nửa đêm tỉnh dậy, thấy nàng còn đang bận rộn dưới đèn, khuyên nàng “Sớm một chút nghỉ ngơi đi! Hiện tại đến mùng ba tháng ba còn hơn nửa tháng, thời gian còn sớm”. Vừa nói vừa phủ thêm cho nàng một áo khoát da “Một ngụm ăn không hết cả bàn tiệc, có một số việc từ từ sẽ đến”.(ý nói vội vàng, gấp rút cũng không giải quyết được vấn đề)

Khương thị nhìn hắn cười cười cảm kích, khép lại vạt áo “Tướng công đừng lo cho thiếp, trước đi ngủ đi! Thiếp xem nốt chỗ này rồi cũng đi nghỉ ngơi”. Căn bản cũng không có ý tứ đi nghỉ lúc này.

Từ Tự Truân lấy sổ sách của nàng khép lại “Cùng đi nghỉ ngơi”.

Khương thị vội vàng đoạt lấy sổ sách: “Tướng công người cũng đừng để ý đến!” Giọng nói mang theo chút không vui vẻ.

Từ Tự Truân sửng sốt.

Khương thị giật mình, mình nói chuyện quá cứng rắn, vội cười giải thích “Mẹ chồng nếu đem chuyện này giao cho thiếp, thiếp làm sao cũng phải lo chuyện này thỏa đáng mới đúng. Hiện tại đến mùng ba tháng ba còn hơn nửa tháng nhưng tra phí dụng, hạng mục ghi chép mùng ba tháng ba năm trước, mời người như thế nào, là thế nào “tiến hành” làm…Này từng việc từng việc, từng món bên này tốn không ít thời gian đâu” Nàng vừa nói vừa cười khổ “Tướng công cảm thấy thời gian còn sớm, thiếp lại cảm thấy thời gian còn chưa đủ dùng a”.

Từ Tự Truân lúc mới đón nhận công việc vặt trong nhà cũng có cảm giác như vậy.

Hắn lập tức thở phào nhẹ nhõm.

“Nếu không đem Tống mama gọi đến hỏi chút?”.

Ban đầu hắn chính là gọi Bạch tổng quản giúp đỡ.

“Tống mama là người bên cạnh mẫu thân, sao chúng ta có thể tùy tiện sai sử”. Khương thị lắc đầu “Tướng công đừng lo lắng, thiếp ở nhà cũng cùng nương học qua việc quản sổ sách, huống chi mẫu thân đưa giao sổ sách cho thiếp, bên cạnh thiếp còn có vợ Viên Bảo Trụ…Đây chẳng qua là sổ sách thiếp mới nhận lấy nên có chút chưa quen thuộc, chờ quen thuộc là tốt rồi”.

Từ Tự Truân biết thê tử thông minh, lanh lợi, nếu nói như vậy là có mấy phần nắm chắc. Nghĩ đến sáng sớm ngày mai còn gặp mặt Lô Trường Quý, hắn ngáp nhẹ, đi ngủ trước.

Khương thị sắp xếp lại phương thức tổ chức tiệc chiêu đãi trong đầu lại một lần, gọi Bảo Châu mài mực cho nàng, viết chương trình ngày mùng ba tháng ba. Thời điểm đặt bút xuống, sắc trời đã sáng rõ.

Nàng xoa xoa cái cổ đã có phần ê ẩm, đem những thứ đã viết một lần lại một lần nhìn lại, cảm thấy không có vấn đề gì quá lớn, liền gọi vợ Viên Bảo Trụ đi vào trong nhà “Ngươi giúp ta nhìn xem, nếu cảm thấy tiến hành được, ta sẽ đem cho mẹ chồng nhìn”.

Dựa theo lệ cũ dự tính ra danh sách mở tiệc chiêu đãi, phí dụng mỗi bàn tiệc, thức ăn dùng cho mở tiệc chiêu đãi, nha hoàn cần hầu hạ, số lượng tức phụ, bà tử… Thậm chí là tiền thưởng con hát đều nhất nhất suy tính ra, so với từ trước ở nhà theo Khương thái thái học quản gia, dụng tâm gấp mầy lần.

“Tứ thiếu phu nhân, trưởng thành thật rồi!” Vợ Viên Bảo Trụ cảm thán “Nô tỳ thật là không tìm thấy được chút khuyết điểm nhỏ nào!” Nàng chỉ vào chỗ viết “Thuyền hoa mười hai chiếc” cười nói “Tứ thiếu phu nhân là muốn đem địa điểm nghe hí và mở tiệc chuyển đến trên Bích Y hồ đi? chẳng qua là Thái phu nhân, Hoàng phu nhân tuổi đã lớn, chịu không được thuyền tròng trành. Người xem, có muốn đổi địa điểm khác không?”.

Khương thị đúng là có ý này.

Nàng khi còn bé thường theo cha đi Giang Nam, ngồi trong thuyền hoa thả câu, thuyền nương (bác gái, cô gái vợ con gái nhà thuyền) cầm cá câu được đem đi nấu, uống hai chén rượu nhỏ, nhìn quang cảnh trên hồ, như cảnh thần tiên nên để lại ấn tượng sâu sắc trong trí nhớ của nàng.

“Nếu không đem thuyền cố định ở một chỗ?” Khương thị nghĩ đến Chu Du thiêu Xích Bích “Cứ như vậy vừa có thể đem tiệc qua hồ mà lại không bị tròng trành”.

“Thì ra là Tứ thiếu phu nhân sớm đã có đối sách” Vợ Viên Bảo Trụ cầm tay Khượng thị “Là nô tỳ đa tâm”.

“Ta cũng mới nghĩ đến” Khương thị cùng nàng vì chuyện mở tiệc chiêu đãi lại nói mấy câu, sau đó gọi tiểu nha hoàn đi vào hầu hạ rửa mặt, rồi đi sang chỗ Thập Nhất Nương.

Vợ Viên Bảo Trụ ngăn nàng lại “Tứ thiếu phu nhân, dù gì cũng phải chợp mắt một chút, Cứ như vậy cố đi sẽ không chịu nổi”.

“Ta sẽ sớm trở lại” Khương thị có chút bận tâm “Nếu Mẹ chồng cảm thấy không tốt, lần mở tiệc này có lẽ sẽ sắp xếp an bài mới….” Nói tới đây nàng nở nụ cười khổ “Còn phải bận rộn nữa”.

Lúc này nàng mới cảm nhận thật sâu được chênh lệch ở giữa Mẹ chồng và con dâu.

Ngươi muốn quản lý việc nhà, còn phải xem Mẹ chồng có cho ngươi quản hay không?

Khương thị nghĩ tới đây thì thở dài mang theo Bảo Châu đi chính viện.

Tây Thứ gian đang lúc bày biện lại nội thất, tám hòm xiểng, Thập Nhất Nương và Anh Nương hai cô cháu cười khanh khách sóng vai mà đứng, đang đứng cười ở đó lựa chọn xiêm y.

Khương thị tiến lên hành lễ, Thập Nhất Nương gật đầu rồi lên giường gạch gần cửa sổ ngồi.

Nhìn thấy Khương thị, Thập Nhất Nương gọi nàng lên giường gạch gần cửa sổ ngồi, cười bảo Anh Nương “Ta nhớ còn hai sấp vải bố màu trắng con tìm được, đến lúc đó chúng ta dùng để may đồ mặc”.

Khương thị nghe vậy cười đáp “Mẫu thân là đang chuẩn bị vải mùa hạ may áo sao?”.

“Đúng vậy” Thập Nhất Nương nhận lấy chung trà tiểu nha hoàn bưng lên, cười nói “Lập tức sẽ vào hạ rồi, vừa lúc rỗi rãi vô sự, cùng Đại biểu muội con làm mấy bộ xiêm y kiểu mới mặc” Lại nói “Thường phục mùa hè của Đình ca nhi đã chuẩn bị xong chưa? Chỗ của ta còn có hai sấp vải Tế Cát Quảng Đông bên kia tiến cống, con cầm về làm hai bộ đồ lót cho Đình ca nhi đi”.

“Đa tạ mẫu thân” Vải Tế Cát Quảng Đông tiến cống vừa nhẹ lại thoáng mát, làm quần áo mùa hè không gì tốt hơn. Chỉ vì là cống phẩm nên trên thị trường rất ít thấy. Hết sức chân quý. Khương thị cám ơn Thập Nhất Nương, bên kia Anh Nương đã cười cầm hai sấp vải Tế Cát màu vàng nghệ tới.

Khương thị để cho Bảo Châu nhận lấy, thấy Anh Nương mặc một kiện màu xanh lá cây xen lẫn hồng thêu hoa mai trên váy tám mảnh,trên lỗ tai đeo trân châunho nhỏ, thanh tú khả ái, cười nói “Muội muội từ Giang Nam đến, năm nay Tô Châu vẫn thịnh hành kiểu váy tám mảnhsao?

Anh Nương cười nói “Những thứ này bản thân muội không hiểu rõ lắm.Đây là trong hòm đựng xiêm y lấy ra, Cô cô thấy muội chọn mặc áo màu trắng, nên tìm cho muội váy có sắc phấn hồng mặc đi ra ngoài…”.Nàng vừa nói vừa cúi đầu nhìn váy của mình một chút cười nói “Muội liền tìm váy này mặc đi ra ngoài”.

Hai người cười nói, nói chuyện mấy câu, Khương thị đem chương trình cả đêm viết ra.

Thập Nhất Nương tinh tế nhìn một hồi, khép lại rồi cười “Không tệ, không tệ. Đem yến tiệc chuyển đến trên Bích Y hồ, đúng là chủ ý tốt. Con có thể nghĩ đến việc dùng xích sắt liên kết giữ cho toàn bộ thuyền hoa quả thật rất tốt”. Nàng cầm đồ lưu lại, gọi Hổ Phách “Ngươi đi nói một chút với mama quản sự sáng sớm ngày mai đến khách sảnh ta có việc phân phó”.

Hổ Phách cười lên tiếng lui ra.

Khương thị mặt ửng đỏ, thần sắc lộ ra chút kích động.

Đề nghị của nàng mẹ chồng hoàn toàn tiếp thu. Loại khẳng định này đối với nàng quá quan trọng.Ít nhất nói rằng mặc dù ngày đó mẹ chồng răn dạy nàng, cũng không có vì vậy mà chán ghét nàng.

“Hai ngày nữa nên cho phó phụ môn làm xiêm y mùa hè đi” Thập Nhất Nương đối với Khương thị nói “Con lúc đó nên cùng quản sự phòng thêu thùa suy nghĩ tính toán xem nên dùng vải gì cho tốt, hết bao nhiêu bạc thì đủ?”.

Khương thị sửng sốt rồi rất nhanh khôi phục lại như cũ, cười đứng dậy đáp lời “Dạ”.

Thập Nhất Nương khẽ gật đầu bưng trà “Đi sớm nghỉ ngơi đi. Sáng sớm ngày mai nhớ đến khách sảnh sớm một chút”.

Khương thị khom gối đi xuống.

Thời điểm đi ra cửa không nhịn được dừng lại một lúc.

Trong phòng truyền đến tiếng cười khoan khoái của Anh Nương “…Quả đậu con đã thấy a, đối với người chưa từng thấy qua dùng vàng dòng bao lấy phỉ thúy làm quả đậu a”.

Khương thị biết đây là Đại biểu muội cùng mẹ chồng thảo luận đồ trang sức đeo tay.

Thập Nhất Nương cười nói “Ta cũng cảm thấy nó quá nặng, nhưng mà đồ dượng con tặng, vẫn để ở chỗ này. Ngày mai sư phó đánh đồ trang sức đeo tay vào phủ, ta chuẩn bị đổi nó thành cây trâm”. Sau đó chọn lấy một ít phù dung thạch làm cây trâm hoa đưa cho Anh Nương “Con trẻ tuổi mang những vật phẩm trang sức nhu hòa này sẽ đẹp hơn”.

“Thật xinh đẹp” Anh Nương cao hứng nói cảm ơn, cầm trong tay thưởng thức hồi lâu.

Thập Nhất Nương khẽ cười hỏi nàng “Con có nghĩ muốn làm xiêm y gì không?”.

Anh Nương nhìn trước mắt ngũ nhan lục sắc vải (vải nhiều màu sắc rực rỡ khác nhau) may xiêm y mùa hạ, bối rối nói “Con còn chưa nghĩ ra. Bình thường cũng là mẫu thân giúp con làm, mẫu thân làm cái gì con liền mặc cái đấy”.

Thập Nhất Nương cười lên “Con cũng chưa đặc biệt thích kiểu gì!”.

“Có a!” Anh Nương có chút ngượng ngùng cười nói “Chẳng qua là sư phó may vá mỗi lần làm theo lời con bảo, con mặc vào tất cả mọi người đều nói không đẹp”.

Thập Nhất Nương buồn cười.

Hai người vừa chọn vải may xiêm y vừa nói may xiêm y gì.

Từ Tự Giới học xong qua vấn an.

“Một chút đã đến buổi trưa” Thập Nhất Nương cười đem một sấp vải nhung màu tím lấy ra để trên giường gạch, để cho nha hoàn gọi Từ Tự Giới đi vào, đối với Anh Nương nói “Con đem những thứ này thu lại, đến mùa hạ thì thưởng cho nha hoàn bà tử làm hoa nhung đeo’.

Anh Nương cười để cho nha hoàn Uyển Hương để sang một bên.

Từ Tự Giới đi đến.

“Mẫu thân đang tìm vải làm xiêm y mùa hạ sao ạ?” Hắn cười cho Thập Nhất Nương lễ, khóe mắt liếc sang sấp vải nhung đặt một bên “Hiện tại lại bắt đầu làm hoa nhung cài sao ạ?”.

Còn biết cái này?

Ngay cả mình cũng không biết?.

Anh Nương trong lòng nghĩ thầm, hai mắt không khỏi nhìn kỹ Từ Tự Giới.

“Vải này đặt ở đáy hòm, nếu lần này không phải tìm vải trang trí màu trắng thì đã sớm quên mất rồi” Thập Nhất Nương để vào trong mắt, cười híp mắt nói “Vừa tìm được để cho Đại biểu muội của con. Tránh cho đến lúc đó ta lại quên mất”. Sau đó cười nói “Hai ngày nữa con không phải là đến ngày nghỉ hưu mộc sao? Anh Nương cũng thích hoa cỏ. Đến lúc đó con cùng Anh Nương giúp ta dời vài chậu Sơn chi hoa (hoa dành dành) trồng tại hậu viên nhé”.

Từ Tự Giới vội vàng cười đồng ý.

Anh Nương cũng lộ ra mấy phần vui mừng.

** Khương thị trở lại trong viện, mang danh sách mở tiệc chiêu đãi sao thành hai bản_ Trước khi hạ thiệp chính thức, danh sách không chỉ cấp cho Thái phu nhân xem, còn muốn cho Thập Nhất Nương nhìn để tránh bỏ quên người. Còn gọi vợ Viên Bảo Trụ đem chi phí tính lại một lần nữa, thậm chí bảo vợ Viên Bảo Trụ đem những món ăn ngày ấy dùng hỏi thăm rõ ràng rồi viết danh sách cho nàng.

“Phiền toái như vậy?” Từ ngoại viện trở về Tư Tự Truân không khỏi nói thầm “Ta nghĩ theo ý mẫu thân, sẽ chỉ quản bạc giao cho quản sự mama”.

Khương thị bật cười nói “Thiếp đây cũng không phải là muốn cùng các quản sự mama quản tiền, thiếp là sợ những quản sự mama nói những chuyện này hỏi thiếp cái gì cùng không biết. Người khác sẽ bảo thiếp là người nhìn chỉ biết nói không biết làm”.

Lời này nói đúng là đạo lý.

Ban đầu lúc hắn ở ngoại viện, có ít trưởng quỹ nói hắn không hiểu, hắn hỏi cũng chỉ là hốt luân thôn tảo (Người hồ đồ không sành việc) giống như giải thích một phen cho xong chuyện.

Khương thị vẫn bận đến buổi trưa, thật sự là chịu không được nữa, lúc này mới nghỉ ngơi, xế chiều liền cầm lấy danh sách các món ăn đã bàn lúc buổi trưa xem. Ngày thứ hai trời còn mờ tối nàng đã thức dậy. Nghĩ hôm nay là ngày đầu tiên chính thức gặp mặt các mama quản sự, rửa mặt trang điểm một hồi lâu cho thật tốt, lúc này mới gọi nha hoàn, bà tử vây quanh đi đến chỗ Thập Nhất Nương.