Edit: Thuy Vu
Beta: Tiểu Tuyền
Mẹ chồng là đang gõ nàng đây.
Khương thin mặt trắng như vải trắng.
Hỏi nàng có phải đã đọc qua kinh sử? Là đang nói nàng tẫn kê ti thần ( gà mái đòi gáy: ý chỉ người cố làm những việc không nằm trong khả năng của mình, muốn làm những điều không tưởng, tự biến mình thành người lố bịch, để người khác chỉ trỏ,bàn tán), không nên đọc sách không nên đọc, không nên nổi lên tâm tư không đúng, quản chuyện của trượng phu: nói đến cô phu nhân Vương gia, là chỉ trích nàng không nên trước mặt bá mẫu nghi ngờ quyết định của Từ Tự Truân, trước mặt nhà mẹ đẻ không giữ mặt mũi cho Từ Tự Truân, cũng làm cho nàng lộ ra là người thô tục vô lễ, không có giáo dưỡng.
Trong lòng nàng cảm thấy ủy khuất.
“Tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu. Nữ nhân gả cho người ta rồi, bất chấp nhà mẹ đẻ có hiển hách như thế nào, cũng là cùng nhà chồng nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn( ý là cùng vinh nhục với nhà chồng). Đạo lý này nàng làm sao không hiểu. Nhưng Từ Tự Truân…Nếu không phải lo lắng cho hắn, sao nàng lại làm phức tạp mọi chuyện. Nữ nhân nào không hi vọng được gả cho nam tử như đại thụ chọc trời, bảo hộ mình chu toàn(chu đáo, an toàn), Làm cho mình không phải chịu gió táp mưa sa, toàn tâm toàn ý núp dưới bóng cây làm hiền thê, hiếu tức(vợ hiền dâu thảo).
Nhưng những lời nói này, nàng làm sao dám nói trước mặt mẹ chồng.
Nói ra lại là tội bất hiếu.
Thê dĩ phu quý. Tất cả mọi người ở Yên Kinh đều nói mẹ chồng nàng hiền lương thục đức, ôn hòa đôn hậu, nhưng nếu như không có Cha chồng khắp nơi bảo vệ, mẹ chồng có thể có danh tiếng vậy sao?.
“Mẫu thân tất cả đều là nỗi của con”. Khương thị chậm dãi đứng lên, chỉ cảm thấy hoa mắt “Là con suy nghĩ không chu toàn”. Nàng vừa nói vừa từ từ đến trước mặt Thập Nhất Nương quỳ xuống “Sau này con cũng không giám nữa, xin mẫu thân bớt giận”.
Cái chết của Thúy nhi, kết cục của Đào mama, cũng làm cho Thập Nhất Nương trong lòng nhận thấy. Có một số việc nàng có thể hiểu, cũng có thế lí giải nhưng không có biện pháp xử lý. Từ điểm đó cho thấy nàng không thích hợp quản lý chuyện bên trong Từ phủ. Nàng liền mong đợi Từ Tự Truân sớm ngày thành thân, mong Khương thị là một người khôn khéo tài giỏi, sau khi vào cửa có thể giúp nàng quản việc trong nhà Từ phủ.Đến lúc đó nàng có thể thoát khỏi chút việc vặt trong nhà ra ngoài, trải qua ít cuộc sống nhàn nhã.
Dĩ nhiên nàng cũng biết ý tưởng cùng thực tế có chênh lệch.
Người khôn khéo tài giỏi, cũng là người có suy nghĩ riêng khá mạnh, rất mạnh. Nàng mới sớm an trí người của mình ở vị trí quan trọng bên người. Cứ như thế, nàng tiến thì công, lùi thì thủ. Chỉ cần Khương thị có lòng tôn trọng nàng, nàng cũng sẽ tôn trọng Khương thị.
Cho nên Khương thị vừa vào cửa, nàng đã muốn Khương thị giúp đỡ nàng quản một chút việc nhà, xem một chút tính cách bẩm sinh và năng lực của Khương thị thế nào. Mặc dù Từ Lệnh Nghi không có đồng ý. Nhưng nàng vẫn cẩn thận quan sát Khương thị.
Giúp Từ Tự Truân nhận biết sai lầm, qua ngày lễ tết nhớ đến Thái tử, Ưng vương quan hệ, trông coi Từ Tự Truân không làm việc theo cảm tính…Thập Nhất Nương không chỉ thấy Khương thị có nhạy bén, mà hơn nữa làm việc rất có thủ đoạn. Nếu như có thể cân nhắc đúng chừng mực, Từ Tự Truân có nàng bên cạnh giúp đỡ, không phải là chuyện không tốt.
Nàng lúc này mới nổi lên tâm tư chỉ dạy Khương thị trong đầu.
“Mau đứng dậy đi” Thập Nhất Nương nói “Có lời gì muốn nói thì nói rõ ràng, Quỳ xuống như vậy cũng không giải quyết được vấn đề”.
Khương thị trong lòng giống như bánh xe chạy, thất thượng bát hạ (ý là loạn lên).
Nghe khẩu khí của mẹ chồng, cho dù mình nhận sai cũng không dễ dàng bỏ qua.
Trọng miệng nàng dường như đang ngậm mật đắng, không biết có tư vị gì.
“Mẫu thân dạy dỗ rất đúng” Nàng thấp thỏm bất an đứng lên, không biết kế tiếp đợi nàng là cái gì.
“Ta luôn luôn cảm thấy nữ nhân phải biết đọc chút kinh sử mới tốt” Thập Nhất Nương vừa nhẹ nhàng nếm hớp trà, thần thái rất khoan dung, cùng Khương thị khẩn trương tạo thành so sánh đối lập rất rõ nét “Không đến nỗi chuyện đối ngoại không biết gì, coi như là muốn giúp đỡ trượng phu chiếu cố, cũng không tự bắt tay vào làm. Chợt nghe thấy chút lời nói con khuyên Truân ca kia, ta hết sức vui mừng, ta cảm thấy Truân ca tìm được hiền thê, có người đại tẩu như con, sau này đệ đệ, muội muội học theo. Cuộc sống của chị em dâu cũng có thể trôi qua hòa hòa mỹ mỹ(hòa hợp). Cái này không chỉ là phúc khí của Truân ca cũng là phúc khí của Từ gia chúng ta.”
Khương thị ngạc nhiên nhìn Thập Nhất Nương.
Nàng không nghĩ đến Thập Nhất Nương sẽ đánh giá nàng cao như vậy.
Nếu như là bình thương nàng tất nhiên cao hứng, nhưng là đặt ở dưới tình huống này…Trước nâng lên sau lại đè xuống, chỉ sợ kế tiếp không có lời nào xuôi tai, hơn nữa lại là trọng điểm.
“Chuyện của Ưng vương phủ con có thể nhắc nhở Truân ca, điểm này cũng rất tốt” Thập Nhất Nương nhìn Khương thị “Truân ca tuổi còn nhỏ, nghe nói đến chuyện này thì tinh thần luống cuống, nhất thời không có chủ ý, lệnh tôn đã đỗ trạng nguyên đã qua đường quan, lại là nam tử, đối với chuyện bên trong triều đình so với người khác hiểu hơn nhiều lắm. Hầu gia không có ở nhà, con nghĩ muốn nhờ phụ thân đưa ra chủ ý, cũng không có gì sai. Nhưng tại sao đến cửa khuyên con lại là bá mẫu của con vậy?”.
Sắc mặt Khương thị đại biến.
“Có thể thấy được có một số chuyện con suy nghĩ còn chưa chu toàn” Thập Nhất Nương tiếp tục nói “Vừa rồi trong cuộc nói chuyện ngày hôm nay. Con ngay ở trước mặt bá mẫu của con hỏi Truân ca tại sao đưa tặng Vương công tử hồ lô nuôi dế. Ta cũng hiểu ý tứ của con. Truân ca tặng cái gì cũng được, nhưng cố ý lại tặng hồ lô nuôi dế. Nếu là Vương công tử mê muội mất hết lý trí, Truân ca tự nhiên thành bạn xấu, đối với danh tiếng của Truân ca hết sức không tốt. Chuyện trong nhà, bá mẫu con cũng biết, tự nhiên không cần gạt nàng. Hiền phu kính phu, phu ngu mắng phu( chồng giỏi thì tôn trọng, yêu thương chồng, chồng không giỏi, ngu dốt thì dạy chồng). Con cũng đã từng đọc “nữ giới”, “liệt nữ chuyện”, đạo lý như vậy con tự nhiên hiểu. Làm sao hôm nay lại làm ra chuyện như vậy?”.
“Có chút việc, ngươi phải tự mình suy nghĩ thấu đáo mới tốt”.
Thập Nhất Nương nói lời sâu xa xong, sau đó bưng trà “Không còn sớm, con về nghỉ sớm ngơi đi! Ta còn trông cậy con sớm giúp ta bớt lo lắng, giúp ta quản lý những việc vặt trong nhà đây!”.
“Dạ” Khương thị tiếng nói như muỗi kiêu, thần sắc hốt hoảng mà đáp lời như vậy, rồi mất hồn mất vía rời khỏi chủ viện.
“Tứ thiếu phu nhân, Tứ thiếu phu nhân” vợ Viên Bảo Trụ nhìn thần sắc nàng không đúng, trong lòng gấp gáp, không biết Tứ phu nhân kêu Tứ thiếu phu nhân gọi lại đã nói những gì “Người bị làm sao?”.
Tiếng nói vội vàng kèm theo gió lạnh tạt vào người Khương thị, làm cho nàng hít khí thở sâu, thanh tỉnh không ít.
Đúng a, tại sao mình lại có thể như vậy?
Có lẽ do một chuyện rồi một chuyện liên tiếp đều thuận lợi, ông trời cũng như theo ý nguyện của mình, khiến mình trở lên khinh cuồng (coi nhẹ mọi chuyện và cuồng vọng). Nói cho cùng là thiếu kiên nhẫn, tu dưỡng không đủ. Nếu như nàng vẫn làm việc như vậy…
Nghĩ đến đây nàng không khỏi thấy hoảng sợ, lúc này mới biết phía sau lưng không biết đã ướt đẫm vào lúc nào.
- Hổ Phách rón ra rón rén bước vào thu dọn chén trà. Thấy Thập Nhất Nương ngồi trên đại kháng gần cửa sổ nhìn ra phía bên ngoài ngây người.
“Phu nhân nghĩ lúc này đi vấn an cho Thái phu nhân hay là đợi lát nữa lại đi?” Nàng nhỏ giọng nhắc nhở Thập Nhất Nương.
“A” Thập Nhất nương quay đầu lại “Bây giờ đi qua đi! Ta xem bây giờ trời u ám, chỉ sợ lát nữa có tuyết. Sớm một chút đi qua tránh cho lát nữa đụng tuyết rơi”. Lại nói “Không biết Hầu gia cùng Cẩn ca đi đâu nữa? Hầu gia ra cửa, khi dễ ta không biết tình cảnh bên ngoài, một câu sự thật cũng không nói”. Nửa là oán trách nửa là hờn dỗi, vừa nói vừa xuống kháng.
Hổ Phách cười không ngừng, cầm áo choàng da cáo đến “Hầu gia không phải là sợ ngài cằn nhằn sao? Lần trước ngài viết thư đến Gia Dự Quan (điểm cuối ở đoạn phía tây Trường Thành) cho Hầu gia, khoảng chừng mười mấy trang, tất cả đều là dặn dò chi tiêu ăn mặc ở bên ngoài, chuyện gì cũng muốn lo liệu. Hầu gia đích thị là không muốn nói dối phu nhân cho nên mới tính nói hàm hàm hồ hồ(mơ hồ)”.
Thập Nhất nương sao không biết dụng ý của Từ Lệnh Nghi, chỉ là ở nhà chờ đợi như vậy, nhìn phía ngoài gió lớn tuyết rơi nhiều, Gia Dự Quan so với nơi này còn lạnh thêm mấy phần, trong lòng liền không thể yên ổn.
Nàng biết nói những thứ này có cũng như không, nhóm người Hổ Phách đều trăm miệng một lời nói điều tốt cho Từ Lệnh Nghi, dường như là sợ nàng giận Từ Lệnh Nghi.
“Ngươi ngày mai không phải đến đây nữa” Thập Nhất Nương dứt khoát dừng ở đây, phân phó Hổ Phách “Trong nhà ngươi chắc cũng có khách nhân. Bên người ta có Thu Vũ là được rồi” Hổ Phách cười đáp lời “Dạ” “Phu nhân có đồ gì muốn nô tỳ mua không?”.
Mặc dù quản sự ngoại viện chịu trách nhiệm mua đồ, nhưng là Thập Nhất Nương có thói quen để Hổ Phách mua những vật dụng nhỏ mang theo người
“Sắp sang năm mới, mọi nhà đều đóng cửa, ngươi tới chỗ nào mua đồ cho ta chứ?”. Vừa nói Thập Nhất Nương bỗng nhiên dừng bước.
Theo đạo lý nàng không nói, Khương gia cũng báo cho Khương thị, như thế nào lại để cho Khương thị làm ra sai lầm như thế.
Chẳng nhẽ, đây chính là điều Khương gia muốn nhìn thấy.
Ban đầu Khương gia cùng Từ gia làm đám hỏi, tương đương hướng Hoàng thượng rung cờ hàng, nhưng sau nhiều năm trôi qua, Khương gia không chỉ có không có thu hoạch gì, mà Hoàng thượng đối với Khương gia vẫn giống như trước, không thân cận cũng không bất hòa.
Khương gia chỉ sợ đã đợi không được.
Hiện tại chỉ nhìn Khương thị lựa chọn.
Kẹp ở giữa chuyện mẹ chồng nàng dâu, trượng phu sẽ không thoải mái, kẹp ở giữa hai gia tộc Khương thị sau này sẽ có nhiều điều không thoải mái hơn.
Thập Nhất Nương không khỏi nhẹ nhàng mà thở dài.
- Qua tết Nguyên tiêu, Thập Nhất Nương nhận được tin của Từ Lệnh Nghi, trung tuần tháng ba sẽ hồi Yên Kinh, hỏi viện của Cẩn ca thu thập ra sao, một câu hỏi thăm Thập Nhất Nương tân xuân cũng không có.
Thập Nhất Nương trong lòng bĩu môi cằn nhằn Từ Lệnh Nghi mấy câu, rồi viết hồi âm.
Đến trung tuần tháng hai, Anh Nương đến Yên Kinh.
Từ Tự Giới mang theo hai gã sai vặt đang trồng Hoa la đơn (chuối tố nữ).
Thập Nhất Nương hỏi Anh Nương còn chưa có vào đến nhà “Con thấy như thế nào?”.
Anh Nương cẩn thận nhìn nhìn nói “Con thấy trồng Ba tiêu thụ (chuối tây) không tồi”.
Từ Tự Giới nghe thấy liền nhìn sang, rửa tay ‘loạn’ nhanh chạy bộ đến; “Mẫu thân, Đại tiểu muội, muội đến rồi!”.
Anh Nương hướng Từ Tự Giới làm phúc lễ, cười hô lên “Ngũ biểu ca”.
“Ta coi bên kia có gốc cây long nhãn nên mới nhớ đến trồng mấy cây chuối tố nữ”.
“Muội chỉ thấy mấy hòn đá Thái hồ (loại đá ở Thái Hồ tỉnh Giang Tô, Trung Quốc, thường dùng làm hòn non bộ) chỉ cao đến thắt lưng, cho nên cảm thấy trồng chuối tốt”. Anh Nương cười nói “Nếu như đá Thái hồ cao bằng người tự nhiên trồng chuối tố nữ tốt”.
Từ Tự Giới nghe vậy quay lại đánh giá một phen nói “Đại biểu muội nói có lý, nếu không đổi lại chuối tây cũng tốt. Để chuối tố nữ trồng trong viện của ta đi”. Cuối cùng vẫn hỏi Thập Nhất Nương một câu.
Thập Nhất Nương nhìn Anh Nương.
Anh Nương cười nói “Ngũ biểu ca cũng không cần phiền toái như vậy, loại chuối tố nữ này cũng dễ nhìn, chỉ là muội thích chuối tây nên muốn nhìn muốn thấy người người trồng chuối tây thật là tốt”.
Từ Tự Giới ngạc nhiên nói “Đại biểu muội tại sao lại thích chuối tây?”.
“Mưa rơi ở trên lá cây chuối tây nghe rất dễ chịu” Anh Nương trong sáng cười nói.
Từ Tự Giới sửng sốt rồi cười theo.
Thập Nhất Nương nhìn thấy cũng cười theo.
“Tốt lắm con mau trở lại phòng nghỉ ngơi đi!” Nàng đối với Anh Nương nói “Rửa mặt rồi, đi thỉnh an Thái phu nhân”.
Anh Nương cười, khom gối hành lễ, đi theo nha hoàn bà tử đi đến hậu viện Tây sương phòng.
Thiếp thân nha hoàn của Ngũ phu nhân đến đây.
“Tứ phu nhân” nàng hành lễ “Phu nhân chúng ta mời ngài qua, nói muốn có chuyện gấp cùng ngài thương lượng”.