Chương 681: Đi Lại (hạ)

Thu thập xong chuyện phòng ốc bên ngõ Tứ Nhi bên kia, một nhà Lưu Thái Bình, con trai lớn của Lưu Nguyên Thụy chuyển vào sắp xếp tốt, đến hai mươi hai tháng chạp, Thập Nhất Nương để cho Hổ Phách đi báo tin cho Lan Đình: “Tùy thời cũng có thể chuyển vào đi.”

Ngày hôm sau chính là ngày tết ông Táo, người vội tới chúc tết cho Lương các lão qua lại không dứt, Lan Đình là con dâu chủ trì việc bếp núc, lại càng bận rộn chân không chạm đất, tuy như vậy nhưng nàng vẫn bớt chút thời gian để đi qua ngõ Tứ Nhi một chuyến, cho nhà Lưu Thái Bình hai trăm lượng bạc, để mua giúp nàng chút bàn ghế, nồi chén hồ lô bàn, củi gạo dầu muối, còn khen thưởng nhà hắn hai lượng bạc.

Hiện tại Lưu Thái Bình làm ở trị phòng của Từ phủ, chuyên quản lý thủ vệ, vẫn thành thật như cũ, nhưng hắn là thị tỳ của Thập Nhất Nương, không có ai dám xem nhẹ hắn. Không chỉ có như thế, còn cất nhắc hắn làm lĩnh ban(thủ lĩnh), trông coi mười mấy thuộc hạ.Vợ hắn là cháu gái ruột thịt của Lê ma ma quản lý phòng bếp nội viện, từng làm trong phòng bếp nhỏ của Nhị phu nhân trong nội viện Từ phủ, người không chỉ nhanh nhẹn, mà còn có tay nghề nấu nướng tốt. Được phần thưởng, vội vàng cầm một hộp điểm tâm đưa cho thiếp thân ma ma của Lan Đình: “Tự tay ta làm đấy, ngài cầm lấy nếm thử.” Ma ma kia cười nhận lấy, trở về đưa cho những người bên cạnh nếm thử, mọi người đều khen không dứt miệng, ăn một khối còn muốn khối thứ hai. Trong lòng ma ma kia khẽ động, vội vàng đặt mấy khối điểm tâm còn lại vào đĩa dâng cho Lan Đình: “Ngài cũng nếm thử đi ạ.”

Lan Đình còn chưa kịp dùng bữa tối, uống một ngụm trà nóng rồi cắn một miếng: “Thật là không tệ. Hương vị ngọt ngào nhẹ nhàng khoan khoái, lại có mùi vị hạt sen và cả mùi vị của hạt đậu xanh. Không biết là làm nhân bánh như thế nào đấy.” Ăn liền hai ba khối mới buông tay.

“Là người nhà của vị Lưu Thái Bình ở ngõ Tứ Nhi làm đấy ạ.”

Lan Đình khẽ gật đầu, nói câu”Ta biết rồi”, giữ chỗ điểm tâm này lại.

Bận rộn qua đầu năm, sẽ để cho ma ma đưa thiệp đi Từ gia, nói mùng sáu sẽ đi vấn an Thái phu nhân.

Từ Lệnh Nghi không ở nhà, giổ tổ, chúc tết, đều do Từ Tự Truân ra mặt, đám con cháu dĩ nhiên là được dẫn tới chỗ Khương thị, còn Chu phu nhân, Đường Tứ phu nhân là do Thập Nhất Nương ra mặt chiêu đãi, các trưởng bối như Hoàng phu nhân, Trịnh thái quân sẽ mời đến trong viện của Thái phu nhân ngồi. Chẳng qua là đám người Chu phu nhân đều là Tông phụ, cũng rất bận rộn với khách nhân đến nhà mình, sao có thể đến Từ gia tham gia náo nhiệt được chứ, nên chỉ sai ma ma không đắc lực mấy cầm bái thiếp tới đáp lễ chúc mừng năm mới, Hoàng phu nhân, Trịnh thái quân tuổi tác đều đã cao, không chịu được ồn ào náo động, bình thường qua lại thăm nhau, càng là đến ngày tết, càng không đi đâu cả, kể cả bàng chi trong tộc tới chúc tết, còn muốn xem tinh thần tốt hay không tốt. Nên chỗ của Thái phu nhân căn bản cũng không có khách nhân, Thập Nhất Nương cũng rảnh rỗi, nhưng ngược lại chỗ Khương thị lại bề bộn nhiều việc. Thái phu nhân mời hai nữ tiên sinh kể chuyện đến. Từ Tự Giới sợ mẫu thân tịch mịch, mỗi ngày đều tới thật sớm để nói chuyện với Thập Nhất Nương, lúc mặt trời dịu mátthì tựa người trên ghế mỹ nhân dưới mái hiên thổi sáo. Khiến nha hoàn, tức phụ đi qua cũng nhịn không được muốn nhìn nhiều thêm.

Thập Nhất Nương không khỏi khẽ cười.

Thế này có tính là nhà ta có nam nhân sắp trưởng thành hay không?

Nhưng Từ Tự Giới không tự cảm thấy như vậy. Hắn lôi kéo Thập Nhất Nương đứng trên bậc thang ở phòng ngoài.

“Mẫu thân, ngài nói ở góc tường chúng ta trồng vài khóm hoa lay ơn thì như thế nào?” Hắn chỉ vào hai khối đá Thái Hồ hình thái tú lệ ở góc tường phía đông: “Giống như từ trong vườn đá nhô ra, bất kể là mùa gì, đều mang theo vài phần xinh đẹp và thú vị.”

“Tốt!” Thập Nhất Nương cảm thấy chủ ý này không tệ, “Chờ khai xuân, con để cho người trồng vài khóm đi!”

Từ Tự Giới cười đáp “vâng”, có tiểu nha hoàn vội vã đi đến: “Phu nhân, Tứ thiếu phu nhân phụng bồi phu nhân Khương học sĩ Hàn Lâm viện đã tới!”

Thập Nhất Nương cười gật đầu, đến cửa viện đón Khương phu nhân.

Cùng nhau chúc “Cung hỉ”, Khương phu nhân và Thập Nhất Nương sóng vai đi chính phòng.

“Năm trước nên tới thăm muội một chút.” Khương phu nhân nói, “Nhưng vừa khéo trong nhà lại có chút chuyện, chờ hết bận, thì đã sắp hết năm.Nên hôm nay, vừa đến mùng bốn, ta liền tới chúc tết muội đây.”

“Ngài quá khách khí rồi.” Thập Nhất Nương mời Khương phu nhân ngồi trên giường gạch gần cửa sổ, “Đáng ra phải là ta đi chúc tết ngài mới đúng. Chẳng qua là Hầu gia không ở nhà, ta có nhiều bất tiện. Năm nay ta cũng không đi chúc tết ở đâu. Kính xin ngài thông cảm nhiều hơn!”

Hai người hàn huyên hồi lâu, Khương phu nhân đứng dậy muốn cáo từ: “Bây giờ gần sang năm mới rồi, bận quá. Chờ qua năm, ngày nào đó ta lại đến xuyến môn ở chỗ của muội, chúng ta phải cùng nói chuyện một phen mới được.” Vừa cười nói, “Đã sớm nghe nói noãn phòng của phủ Vĩnh Bình Hầu một năm bốn mùa hoa tươi không ngừng, đến lúc đó còn muốn mời phu nhân mang ta đi xem noãn phòng một chút mới tốt.”

“Chỉ sợ ta mời ngài cũng không đến ý chứ!” Thập Nhất Nương giữ nàng, “Làm sao cũng phải ở lại ăn cơm rồi mới trở về chứ? Bằng không, ngài khiến trong lòng Tứ thiếu phu nhân của nhà chúng ta nghĩ như thế nào?”

“Muội quá khách khí rồi. Để hôm khác ta lại quấy rầy.” Khương thị kiên trì muốn đi.

Khương thị vịn cánh tay của Khương phu nhân: “Bá mẫu, ngài lưu lại dùng bữa tối đi!” Giữ lại vô cùng thành khẩn.

Khương phu nhân có chút do dự.

Vương Thụ bước nhanh đi tới.

“Phu nhân, Tứ phu nhân, Khương phu nhân!” Hắn ôm tay hành lễ, “Tứ thiếu gia có chuyện sai nô tài tới hỏi Tứ phu nhân!”

Khương thị tiến lên một bước: “Chuyện gì?”

Vương Thụ nhìn Thập Nhất Nương và Khương phu nhân một cái, giọng nói chợt thấp xuống: “Tứ thiếu gia để cho nô tài tới hỏi Tứ thiếu phu nhân, bầu hồ lô mà mùa hè năm ngoái dùng để nuôi dế ngài cất ở đâu rồi ạ? Vương Doãn Vương công tử tới đây chúc tết Tứ thiếu gia, Tứ thiếu gia bảo tìm hồ lô ra đưa cho Vương công tử.”

“Bầu hồ lô đấy ta để cho Bảo Châu cất, để trên đỉnh giá đỡ ở trong thư phòng Đa Bảo Các. Tìm một lúc là có thể tìm được.” Khương thị nặng nề nói, “Là Vương công tử hướng Tứ thiếu gia đòi hồ lô sao? Hay là Tứ thiếu gia muốn đưa hồ lô cho Vương công tử trước?”

“Là Vương công tử nói, trước đó vài ngày, cùng Lý công tử đấu dế, kết quả thua ở khí cụ(dụng cụ nuôi dế). Tứ thiếu gia mới nói, mùa hè hắn vừa ý một bầu hồ lô, rất không tệ. Để người lấy ra cho Vương công tử xem một chút. Nếu Vương công tử thấy được, sẽ đưa cho Vương công tử.”

Khương thị không hỏi nhiều nữa, phân phó Bảo Châu đi tìm hồ lô cho Từ Tự Truân.

Khương phu nhân cười nói: “Quấy rầy”, ở lại chỗ Thập Nhất Nương dùng bữa tối.

Khương thị đưa Khương phu nhân đến cửa thuỳ hoa, rồi lưu luyến không rời nói chuyện hồi lâu, cho đến khi xe ngựa của Khương phu nhân biến mất trước mắt Khương thị, Khương thị đứng một hồi, lúc này mới xoay người đi hướng nội viện.

Thu Vũ cười đi tới: “Tứ thiếu phu nhân, phu nhân cho mời ngài đến chỗ ngài ấy ngồi một lúc!”

Khương thị có chút kinh ngạc.

Lúc này, không biết mẹ chồng tìm nàng có chuyện gì?

Nàng sửa sang lại vạt áo, theo Thu Vũ đi chính phòng.

Nha hoàn thường đứng ở dưới mái hiên hầu hạ giờ phút này cũng không trông thấy một ai, đèn lồng đỏ thẫm lặng yên giắt dưới mái hiên, trong viện yên tĩnh đến mức kim rơi có thể nghe thấy.

Lòng của nàng không khỏi căng thẳng lên, lúc giở tay nhấc chân có một phần cẩn thận từng li từng tí.

” đến đâyh ” Thập Nhất Nương cười chỉ vào ghế Thái sư trước kháng, “Ngồi xuống nói chuyện!”

Khương thị đáp “vâng”, ngồi nghiêm chỉnh ở ghế thái sư, khóe mắt quét nhìn bốn phía.

Trong nhà chỉ có Hổ Phách một ở một bên hầu hạ, nhưng Hổ Phách kính trà cho nàng xong rồi thì rón ra rón rén lui xuống. Chỉ để lại nàng và Thập Nhất Nương.

Khương thị hít vào một hơi thật sâu, lúc này tâm tư mới dần dần bình tĩnh trở lại.

“Mẫu thân, ngài gọi con tới có gì phân phó?”

“Cũng không có chuyện đặc biệt gì.” Thập Nhất Nương cười tiện tay cầm bóc một quả quýt trong đĩa đựng trái cây trên bàn sứ thanh hoa chân cao trên kháng bàn, “Chính là nghĩ tới một chuyện, muốn hỏi con một chút!”

Khương thị vội nói: “Mẫu thân xin hỏi?”

Thập Nhất Nương không lên tiếng, cúi đầu, hết sức chuyên chú lột vỏ quýt.

Trong phòng trở nên an tĩnh dị thường.

Khương thị nghe thấy hô hấp của mình dồn dập mà ồ ồ.

Nàng vội vàng tĩnh tâm nín thở.

Một hồi lâu, cuối cùng Thập Nhất Nương cũng lột xong vỏ quýt.

Nàng vừa cẩn thận mà bỏ hết các sợi sơ trên quả quýt đã được lột vỏ, lúc này mới cười ngẩng đầu, đưa quýt cho Khương thị: “Nếm thử đi, là cống phẩm của Phúc Kiến đấy.”

Khương thị khom người, nhận lấy quả quýt, có chút tiến thối lưỡng nan —— ăn, nhìn bộ dạng của mẹ chồng như vậy, rõ ràng là có chuyện rất quan trọng muốn nói với nàng, nàng cứ đĩnh đạc ngồi ăn quýt, thật giống như không đủ tôn trọng. Không ăn, là mẹ chồng đích thân lột vỏ, nếu như mẹ chồngnghĩ lệch, còn tưởng rằng là ghét bỏ nàng.

Trong lúc nhất thời nàng có chút nghĩ không ra chú ý.

Thập Nhất Nương đã cầm khăn lau tay, rõ ràng không có ý định bóc quýt nữa.

Có muốn chia một nửa cho mẹ chồnghay không đây?

Khương thị đang nghĩ ngợi, đã nhìn thấy Thập Nhất Nương nâng chung trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, cười nói: ” Lần trước ta nghe Truân ca nhi nói, con bảo ta tặng cho Ung Vương Phi hai nghìn lượng bạc và nói chuyện với Thái Tử Phi một chút......”

Sao nàng có thể sai sử mẹ chồngchứ?

Khương thị nghe vậy trong lòng thoáng lộp bộp, vội nói: “Mẹ chồng, con chỉ cảm thấy, lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng là thịt. Ung Vương Phủ tạo vườn, bạc trong tay có chút không dư, mặc dù sức nhà chúng ta ít, nhưng nếu biết rồi, ít nhiều gì cũng phải có chút tâm ý. Giống như mấy ngày nay Đại quận chủ cung phụng Đậu nương nương, mẫu thân và Chu phu nhân đặc biệt đến Từ Nguyên Tự cầu phúc cho Đại quận chủ. Hi vọng Thái Tử Phi và Ung Vương Phi không hiểu lầm mới tốt.”

“Con không cần khẩn trương.” Thập Nhất Nương cười nói, “Ta chỉ nghe giọng điệu này của con, thật giống như đọc qua rất nhiều kinh sử, cho nên mới hỏi một câu!”

“Trong nhà có mở thư viện” Khương thị châm chước nói, “Nghe được nhiều, cũng có chút ấn tượng, chứ thật không phải là đã cẩn thận đọc qua.”

“Ta chỉ có cảm xúc nên nói ra thôi.” Thập Nhất Nương nói, “Ngày hôm qua lúc trở về ngõ Cung Huyền nghe Thập nhị di của con nói, nữ nhi của thúc phụ nàng, đã từng ở Phúc Kiến giữ chức quan bố chính, chính là vị thúc phụ hiện tại làm ở Đại Lý Tự Khanh, thứ nữ gả cho con trai lớn của Tri phủ Kiến Trữ phủ. Lần này Phúc Kiến đại loạn, Tri phủ Kiến Trữ phủ cũng bị dính líu vào, cả nhà bị lưu vong đến Vĩnh Xương ở Vân Nam. Mặc dù Vương đại nhân quý vì Đại Lý Tự Khanh, nhưng cũng không có cách nào cứu nữ nhi, và cháu ngoại thoát khỏi tù ngục.” Vừa nói, trên mặt nàng dần thu hồi nụ cười, “Mỗi lần gặp đều tưởng niệm. Thẩm thẩm của Thập nhị di con nghĩ tới nữ nhi ở phía xa Vân Nam thì tim như bị đao cắt, khóc đau không ngừng, người nào khuyên cũng không dừng lại. Những người bên cạnh nhìn cũng rơi lệ theo, trong nhà sầu vân thảm vụ(buồn rầu), năm mới cũng không quá tốt.” Nàng nhẹ nhàng mà thở dài một hơi.”Nhớ năm đó, thời điểm mẹ chồng của Thập nhị di bệnh nặng ta đi thăm, cái vị cô phu nhân nhà bọn họ kia còn là một tiểu nha đầu, cũng cùng nàng nói chuyện, không chỉ có tinh thông cầm kỳ thư họa, hơn nữa còn thích đọc kinh sử. Làm việc lại càng tự nhiên hào phóng, cử chỉ tiến thối có độ, như một viên minh châu, đã sớm lộ ra là một nhân vật không tầm thường. Không nghĩ tới lại rơi vào tình trạng như vậy. Ta nghe cũng cảm thấy khổ sở theo cả buổi......”

Thập Nhất Nương nói có chút không đầu không đuôi, nhưng thông minh như Khương thị lại nghe được rành mạch, rất rõ ràng.