“Cũng có thể từ từ trả. Chỉ là lúc hắn phá phủ đã mượn Nội Vụ phủ sáu mươi vạn lượng bạc đến giờ còn chưa trả hết nợ thôi!” Từ Lệnh Nghi cười nói, “Hà Thừa Bích thắng lớn ở Phúc Kiến, Hoàng Thượng muốn nhân cơ hội tăng cường phòng ngự Mân Nam, năm ngoái Hoàng Hà vỡ đê, năm nay Chiết Giang hạn hán lớn, chỗ Hoàng Thượng cần dùng nhiều. Nợ của hắn lúc trước có thể từ từ chưa trả, nhưng mà thời điểm hiện tại, thì mượn ở đâu ra bạc được.”
Thập Nhất Nương không khỏi nở nụ cười: “Ung Vương gia kia là mượn công khai hay mượn lén?”
Mượn công khai, chính là nói với Hoàng Thượng hắn thiếu tiền. Mượn lén, Từ Lệnh Nghi một hơi lấy ra nhiều bạc như vậy, không biết Hoàng Thượng có thể bắt đầu nổi lên sự hoài nghi với tình huống tài vụ của Từ gia hay không?
“Đương nhiên là mượn công khai rồi.” Từ Lệnh Nghi cười nói, “Ta lấy ra hai mươi vạn lượng, mượn ngân hàng hai mươi vạn lượng, lại mượn người thân bằng hữu hai mươi vạn lượng, cũng là mượn ít rồi.”
Thập Nhất Nương cảm thấy có chút không ổn: “Một số bạc lớn như vậy, chàng cứ thế mà đưa cho Ung Vương gia trả nợ. Hoàng Thượng có thể thấy thèm mà bắt quyên một chút nữa hay không?”
“Quyên thì quyên.” Từ Lệnh Nghi cười hắc hắc nói, “Cùng lắm thì đến lúc đó ta bán hết điền trang ở Đại Hưng, cửa hàng ở Yên Kinh đi.”
“Cũng không đến nỗi vậy a!” Thập Nhất Nương sững sờ nói, “Cửa hàng Yên Kinh lại ở đường cái Đông, Tây, nếu bán đi, sau này có tiền cũng không mua lại được.”
“Ta còn sợ hắn không ép ta bán đây này!” Từ Lệnh Nghi lơ đễnh, “Cũ không đi, mới sẽ không đến. Nàng cứ yên tâm đi, sẽ không chịu thiệt thòi đâu.”
Hai người nói chuyện ở chỗ này, Khương thị đã đến thư phòng của Từ Tự Giới.
“Tướng công làm sao vậy?” Nàng ngồi ở bên giường đặt mu bàn tay lên trán Từ Tự Truân, “Chàng không thoải mái ở đâu?”
“Ta không sao.” Từ Tự Truân không nghĩ tới Khương thị tự mình đến, có chút ngượng ngùng ngồi dậy, “Đã lâu không gặp Ngũ đệ rồi, cho nên ta tới đây trò chuyện với Ngũ đệ, không nghĩ tới lại ngủ thiếp đi.” Vừa nói, lại cười hai tiếng.
“Mấy ngày nay tướng công vẫn luôn giúp đỡ cha chồng xử lý công việc vặt, có lẽ rất mệt mỏi.” Khương thị cười nói, gọi Bảo Châu, “Đi pha một ấm trà sâm tới đây cho Tứ gia.”
“Không cần ” Từ Tự Truân vội nói, “Đang ở chỗ của Ngũ đệ đó”
“Đúng nhỉ.” Khương thị cười nói, “Tướng công, vậy chúng ta trở về đi thôi!”
Từ Tự Truân không tiện tiếp tục chờ ở đây nữa, đành theo Khương thị trở về nhà.
Khương thị tự mình đi pha trà sâm, ngồi một bên cười nhẹ nhàng nhìn hắn uống trà.
“Tướng công, qua vài ngày nữa là mùng chín tháng chín rồi, thời gian này năm ngoái, sinh hoạt trong nhà như thế nào?”
Từ Tự Truân thấy trong lời nói của nàng có lời gì đó, nói: “Nàng có chủ ý gì sao?” Ánh mắt rơi vào bụng nàng.
“Bộ dạng này của thiếp, đương nhiên là phải ngoan ngoãn chờ trong nhà. Bằng không sẽ khiến cho tổ mẫu và mẫu thân lo lắng, chẳng phải là thật có lỗi sao?” Khương thị hờn dỗi, “Thiếp nghĩ, nếu như trong phủ không có thói quen gì đặc biệt, chi bằng chúng ta làm chủ, mời tổ mẫu, mẫu thân, còn có Ngũ thẩm thẩm, mọi người đại bá đại tẩu ở ngõ Tứ Tượng cùng nhau đến Đạm Bạc Trai thưởng cúc, ăn cua. Chàng thấy thế nào?”
Từ Tự Truân có chút do dự.
Mới vừa bị phụ thân trách cứ, hắn lại tổ chức tiệc tùng, không có một chút ý tự kiểm điểm, nếu phụ thân biết, chỉ sợ sẽ càng tức giận.
Khương thị cũng nhìn thấy điều đó trong lòng.
Chỉ là nàng cũng có dụng ý của nàng.
“Tướng công cảm thấy không tốt sao?” Khương thị cười nói, “Trùng dương (*) mời trưởng bối là tốt nhất. Thiếp nghe đại tẩu nói, qua trùng dương đại bá lại phải đi thu nợ rồi. Chúng ta vừa lúc nhân cơ hội này tụ họp lại. Bằng không, sẽ phải đợi đến lễ mừng năm mới nữa.”
(*)trùng dương: mùng chín tháng chín
“Thu nợ!” Từ Tự Truân rất kinh ngạc. Chuyện Từ Tự Cần cần giúp Phương thị trông coi của hồi môn hai vợ chồng họ mặc dù không thông báo khắp nơi, nhưng thiên hạ không có bức tường nào gió không lọt qua được, Từ Tự Truân cũng loáng thoáng nghe nói chút ít, chỉ là không nghĩ tới Từ Tự Cần cần còn phải đi thu nợ.
Khương thị gật đầu, rất cảm khái nói: “Từ trước thiếp đã thấy đại bá làm người cởi mở, nhưng chưa từng nghĩ, đại bá còn là một người thiết thực. Nếu đổi lại là người khác, ai mà còn đội gió đội mưa đi thu nợ? Phái một quản sự tin tưởng đi là được rồi.” Lại nói, “Thiếp nghe giọng điệu của đại tẩu, đại bá sở dĩ muốn đi thu nợ, chủ yếu là vì nghĩ thừa dịp này làm chút ít mua bán, trợ cấp bù vào chi phí trong nhà.”
“Không thể nào!” Từ Tự Truân có chút không tin, “Trong tay Tam bá phụ hẳn là có không ít bạc mới đúng.”
“Ngồi ăn không núi cũng lở.” Khương thị nói, “Tam bá phụ dù sao cũng đã phân gia ra ngoài nhiều năm như vậy rồi, lại không có việc đàng hoàng, dùng một thiếu một, tình hình kinh tế không khỏi eo hẹp một chút. Nhưng Tam bá phụ dù sao cũng đi ra từ phủ Vĩnh Bình Hầu, một năm bốn mùa xã giao này, nhân tình trong nhà rồi khách khứa lui tới, cũng là một khoản chi tiêu lớn. Đại tẩu lại thường xuyên lấy bạc trong vốn riêng của mình ra giúp đỡ. Đại bá không muốn dùng đồ cưới của đại tẩu, nên chuẩn bị làm chút mua bán nhỏ. Đại tẩu cũng khuyên đại bá, việc buôn bán này cũng phải có bí quyết kinh doanh. Không bằng trước tiên giúp đại tẩu quản lý danh mục sổ sách của hồi môn, đi nhìn học hỏi khắp nơi một chút, chờ khi nào trong lòng hiểu được việc mua bán này thì lại mở cửa hàng cũng không muộn. Đại bá nghe có lý, nên bắt đầu giúp đại tẩu quản lý danh mục sổ sách. Có đôi khi danh mục sổ sách không rõ ràng, thì tránh không khỏi việc phải đến điền trang trông coi, trên đường gặp được thương nhân, đương nhiên phải bắt chuyện mấy câu. Lúc này thường xuyên qua lại, đại bá cũng thừa dịp thu nợ làm vài chuyến mua bán, nên buôn bán có lời. Dần dần cũng biết được cách thức. Thiếp nghe nói, qua hai năm nữa họ chuẩn bị mở cửa hàng ở đường cái phía đông hoặc đường cái phía tây Yên Kinh nữa đấy!” Lại cười nói, “Thiếp nghe đại tẩu nói, lúc trước trong nhà có chuyện gì, thì đều là Tam bá phụ định đoạt. Hiện tại đại bá gánh trách nhiệm nuôi sống gia đình, Tam bá phụ có chuyện gì, cũng phải thương lượng với đại bá nữa đấy!”
Từ Tự Truân nghe thế ánh mắt sáng lên.
Khương thị nhìn ở trong mắt, trong lòng liền vui vẻ. Tìm cớ nói đến Kim thị.
“Tướng công còn không biết sao? Tam bá chỉ là người có vỏ ngoài rỗng tuếch thôi!”
Từ Tự Truân cả kinh: “Nàng nghe ai nói vậy?”
“Tam tẩu tự nói đấy chứ ạ.” Khương thị cười nói, “Nói là bổng lộc của Tam bá còn chưa đủ mua hai ngày gạo. Thế mà đồng liêu của Tam bá người này càng có tiền hơn người kia, người này tiêu pha lớn hơn người kia. Tam bá cũng không thể đi một mình được a? Cũng cần phải theo phong trào, Tam bá lúc ở Cấm Vệ Quân chỉ là một lính tiên phong nho nhỏ, không kiếm được lợi lộc gì. Muốn đổi chỗ, thì cho dù có cha chồng hoặc Ngũ thúc phụ ra mặt nói giúp, nhưng cũng phải thu xếp đút lót một chút, bằng không, người khác sẽ cảm thấy ngươi keo kiệt, sau này không bao giờ giao thiệp với ngươi nữa, khi có chuyện tốt gì cũng sẽ không chiếu cố ngươi. Tam bá dứt khoát không tìm bất cứ ai, nghĩ biện pháp xây dựng mối quan hệ tốt với quan trên, năm này qua năm khác đã tiêu phí đi không ít bạc. Vì chuyện này, mà Tam tẩu đã bán đi một tòa nhà trong của hồi môn của mình rồi.”
“Sao có thể bán đi toàn nhà trong của hồi môn?” Từ Tự Truân kinh ngạc nói, “Chẳng lẽ Tam bá phụ và đại ca cứ tùy ý để bọn họ làm ẩu như vậy sao?”
“Thiếp cũng hỏi Tam tẩu như thế.” Khương thị nói, “Tam tẩu nói, củi nhiều gạo nhiều, không bằng có nhiều thời gian. Đại bá và đại tẩu nhìn thấy cuộc sống khó khăn của bọn họ, khắp nơi bảo vệ bọn họ, cho dù là ra đường mua một hộp phấn hoa cũng mua hai phần. Sao bọn họ có thể lại chìa tay ra hỏi bạc của đại tẩu nên trở về thương lượng với người nhà mẹ đẻ. Kim đại nhân nghe nói là vì chuyện này, không nói ý kiến gì khác liền đáp ứng. Còn nói, chuyện này có lớn có nhỏ có thư thả có cấp bách,việc cấp bách bây giờ là tam bá phải nghĩ ra biện pháp và nhanh chóng phóng tới Ngũ Thành Binh Mã Ti làm chủ sự nơi đó, tòa nhà không còn thì mua cái mới, nhưng không có cơ hội này, ngay cả có tiền cũng không mua được.”
Nói tới đây, Khương thị liếc Từ Tự Truân một cái thật sâu: “Có thể thấy được nếu như làm chuyện đứng đắn, thì cho dù là bán ruộng hay bán đất, thì trưởng bối trong nhà không có một người nào không ủng hộ cả.”
“Vậy sao?” Lời của thê tử khiến hắn rất khiếp sợ, bưng trà sâm lên lộ ra vẻ có chút không yên.
“Đúng ạ.” Khương thị cười nói, “Chàng nhìn Ngũ đệ xem, vì muốn đi con đường làm quan, trong nhà đã có một tiên sinh trợ giảng, cha chồng còn cố ý mời cậu cả giới thiệu Thường tiên sinh đến. Lại nhìn Lục đệ xem, một người muốn học công phu quyền cước, Đại cô gia khắp nơi tìm thầy dạy cho không nói, còn tự mình đi Yên Kinh một chuyến. Ngay cả Thất đệ, Tôn lão hầu trước trước sau sau đưa đến hai người thầy dạy. Chàng nghĩ lại xem, việc này chỉ tốn của thiếp một chút thời gian thôi. Nên bất kể là cha chồng cũng được, Tôn lão Hầu gia cũng được, không có một người nào cảm thấy phiền toái, còn không phải là vì việc này liên quan đến tiền đồ của bọn người Ngũ đệ, Lục đệ sao? Cho nên nói, nặng nhẹ, phải phân cho rõ ràng.”
Từ Tự Truân không lên tiếng.
Khương thị biết, cuộc nói chuyện hôm nay chỉ đành phải ngừng ở đây rồi. Nếu còn nói sâu vào nữa, thì chỉ khiến cho Từ Tự Truân bất mãn thôi.
Nàng cười đứng lên, đảo tròng mắt một cái rồi chuyển chủ đề: “Tướng công uống trà sâm rồi thì nghỉ một lát đi nhé! Qua ít ngày nữa thiếp phải lâm bồn rồi, thiếp còn trông cậy vào tướng công đến lúc đó cho thiếp biện pháp đấy!”
“Ah!” Từ Tự Truân hồi phục lại tinh thần, “Nàng yên tâm, đến lúc đó ta nhất định ở bên cạnh nàng.”
Khương thị cười giúp Từ Tự Truân rút cái gối dựa phía sau lưng ra thay bằng một cái gối nhỏ hình vuông, hầu hạ hắn nằm xuống.
Từ Tự Truân căn bản không buồn ngủ, nhưng lại không tiện từ chối lòng tốt của thê tử, một mình nằm ở trong phòng yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, lăn qua lộn lại nghĩ tới chuyện của Từ Tự Cần và Từ Tự Kiệm.
Trong ánh mắt Viên Bảo Trụ đứng ở đường lộ ra sự lo lắng nồng đậm, nhìn thấy Khương thị đi ra, vội vàng nghênh đón, thấp giọng nói: “Sao rồi ạ? Tứ thiếu gia không tức giận chứ ạ?”
“Điều phải nói ta cũng nói rồi.” Trong lòng Khương thị cũng không chắc, “Phải nhìn xem trong lòng Tứ thiếu gia nghĩ như thế nào a!”
“Tứ thiếu gia là một người thông minh.” Viên Bảo Trụ vội vàng an ủi nàng, “Nhất định có thể biết được dụng tâm lương khổ của ngài.”
“Ta cũng chỉ là cố gắng làm hết bổn phận của thê tử thôi.” Trong miệng Khương thị nói như vậy, nhưng trong lòng lại âm thầm cầu nguyện Từ Tự Truân có thể hiểu dụng ý của mình.
Vợ Viên Bảo Trụ nhìn thấy thế, liền do do dự dự kêu lên “Tứ thiếu phu nhân”: “Người xem,chúng ta có nên đưa chút tin tức đến chỗ phu nhân hay không.....”
Như vậy, mặc dù Tứ thiếu gia vẫn làm theo ý mình như cũ, nhưng trách nhiệm của cô nương nhà bọn họ cũng ít một chút.
“Vẫn là ma ma nghĩ chu đáo.” Khương thị vội nói, “Mau an bài người truyền chút tin qua đi! Trong lòng mẹ chồng nói không chừng vẫn luôn lo lắng đấy!”
* * * * * * ” Phương thị này, thật sự rất biết nói chuyện.” Thập Nhất Nương cười hỏi qua lại Hổ Phách, “Vợ Kiệm ca nhi, thật sự bán toà nhà của hồi môn sao? Sao ta không nghe nói chuyện này a!”
“Đúng là bán ạ.” Hổ Phách cười nói, “Chỉ là cảm thấy chỗ kia không tốt, nên bán đi đổi một khu vực tốt lần nữa thôi ạ, là một tòa nhà nhỏ.”
Thập Nhất Nương cười, xoay người cười nói với Từ Lệnh Nghi, “Nhà có hiền thê, như có một bảo vật. Lúc này Hầu gia nên yên tâm đi?”
Từ Lệnh Nghi cũng thật sự thở phào nhẹ nhỏm.
Hắn suy nghĩ một chút, nói: “Ta có chuyện này muốn thương lượng với nàng!”
Thập Nhất Nương lắng nghe.
“Nàng nói, kết đôi Anh Nương cho Giới ca nhi như thế nào?”
Thập Nhất Nương rất kinh ngạc.
Trong lòng nàng, bọn họ là biểu huynh muội.
“Đứa bé kia từ nhỏ đã khiến cho người khác yêu thích rồi.” Từ Lệnh Nghi trầm ngâm nói, “Nhưng Dụ ca nhi lớn hơn một chút, Cẩn ca nhi lại nhỏ một chút. Chỉ có Giới ca nhi, tương đối trẻ tuổi. Con bé cũng giống nàng, thích hoa hoa cỏ cỏ, nàng lại là cô mẫu của con bé, nếu con bé gả vào, nhà chúng ta dù thế nào chăng nữa cũng sẽ không bạc đãi con bé, nàng cũng có người làm bạn. Nàng thấy thế nào?”