Edit: Leticia
Beta: Tiểu Tuyền
Phụ thân từng thất vọng bất đắc dĩ về hắn, từng trợn mắt nhìn hắn, từng kiên nhẫn dạy bảo hắn, nhưng vẫn chưa từng phất tay áo bỏ đi trước mặt hắn.
Từ Tự Truân ngơ ngác đứng trong phòng, tay chân lạnh buốt, không biết qua bao lâu mới phục hồi lại tinh thần, rồi loạng choạng đi ra cửa.
“Tứ thiếu gia, ngài làm sao vậy?” Vương Thụ bước lên trước đỡ hắn.
“Không có gì, không có gì!” Dưới ánh mặt trời, mặt hắn trắng như giấy.
Vương Thụ không dám hỏi nhiều, chỉ đỡ hắn trở về Đạm Bạc trai.
Khương thị đã sắp lâm bồn, đang ưỡn cái bụng lớn cùng thiếp thân nha hoàn Bảo Châu sắp xếp lại quần áo trẻ con và chăn nhỏ đã làm trước đó vài ngày cho đứa bé sắp ra đời.
“Thừa dịp mấy ngày nay thời tiết tốt mang ra phơi nắng đi.” Giữa khóe mắt đuôi mày của nàng tất cả đều là sự vui sướng và hài lòng của người làm mẹ, “Nhưng mà đừng phơi trực tiếp dưới ánh mặt trời, để tránh có khí nóng lưu lại, đứa nhỏ mặc sẽ nóng nực.”
Bảo Châu hì hì cười: “Đây là phu nhân nói sao ạ?”
Phu nhân trong miệng nàng, là chỉ mẹ đẻ của Khương thị. Nữ nhi sắp sinh, lại còn là thai đầu, nên bà rất lo lắng, cứ cách năm ba ngày lại viết thư đến dặn dò này nọ.
“Ngươi cũng biết mà!” Khương thị cẩn thận nói, cũng không tức giận, khóe miệng còn lộ ra vài phần vui vẻ mơ hồ.
Không biết tại sao, Từ Tự Truân đột nhiên có chút sợ hãi đối mặt với con như thế.
Hắn không quấy rầy Khương thị, lại xoay người đi đến chỗ Từ Tự Giới.
Từ Tự Giới đang lên lớp học, vẫn chưa về.
Hắn trực tiếp đến thư phòng của Từ Tự Giới.
Nha hoàn Hỉ Nhi vội vàng bưng trà bánh lên.
“Các ngươi đi xuống đi!” Từ Tự Truân khoát tay áo, “Ta ở đây chờ Ngũ đệ.”
Hai người luôn luôn rất thân thiết, tính tình của Từ Tự Truân lại hiền hoà, nên Hỉ Nhi xã giao mấy câu, rồi dẫn tiểu nha hoàn lui xuống.
Từ Tự Truân đánh giá căn phòng.
Gần cửa sổ có một cái giường gạch lớn, đệm lót có hình ngũ phúc phủng thọ màu đỏ thẫm nửa mới nửa cũ, chiếc kháng bàn nhỏ sơn đen. Trên kháng bàn chỉ đặt một bộ tách trà sứ trắng, còn trên trường kỷ lại chất đầy sách. Trên bệ cửa sổ bày một bình hoa màu xanh, cắm nghiêng nghiêng một hai cành hoa quế đã tàn một nửa. Ngay giữa phòng một đặt một cái thư án lớn sơn đen khảm vạn chữ nối đuôi không ngừng, phía bên trái bày đầy tứ thư ngũ kinh, bên tay phải là đồ rửa bút, nghiên mực, ở giữa là một khối kê bút kép lớn nhỏ, dùng trong lúc viết chữ. Phía sau là bốn cái giá đỡ Đa Bảo Các cao bằng người đang chất đầy sách. Sách không phải được sắp đặt một kiểu ngay ngắn, mà sách hoặc lộ ra một nửa thẻ làm dấu, hoặc là bị đặt có chút nghiêng ngả, một đống sách thường có người đọc qua chứ không phải chỉ để bài trí.
Từ Tự Truân tiện tay cầm lấy một bản, nằm dưới cửa sổ trên mặt ghế túy ông (*). Giữa chừng lại bị thứ gì đó kéo lại. Hắn quay đầu nhìn lại, thì ra là trên mặt ghế túy ông còn để bản《 tứ thư chú giải 》.
Hắn quay người muốn bỏ sách lên trên bàn nhỏ sơn đen ở bên canh, kết quả trên bàn nhỏ sơn đen cũng đặt mấy cuốn sách 《 đại học chú giải 》.
Từ Tự Truân bật cười, nằm ở trên mặt ghế túy ông.
Ghế dựa túy ông lắc lư, ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy bàn hoa trong góc tường đặt một chậu hoa ngọc lan. Cánh hoa óng ánh trong suốt, lay lay chuyển chuyển, đúng lúc mới nở.
Thật là một chỗ tốt!
Từ Tự Truân không khỏi cảm khái.
Lúc trước sao hắn lại không phát hiện thư phòng Từ Tự Giới bố trí thư thích như vậy chứ!
Ý niệm trong đầu hiện lên, hắn đã mất hứng thú đọc sách, nên nhắm hai mắt lại, người theo ghế túy ông lên lên xuống xuống, tâm cũng theo ghế túy ông chìm chìm nổi nổi.
Phụ thân chắc chắn rất thất vọng về hắn a?
Hắn không ngờ phụ thân lại coi trọng hiệu buôn Đại Phong như vậy. Hắn chỉ cho rằng hiệu buôn Đại Phong đúng hạn trả tiền là được rồi. Còn về phần trả lúc nào thì căn bản không quan trọng. Đoạn thời gian đó mặc dù hắn không quản công việc vặt, nhưng mỗi ngày hắn đều hỏi Bạch tổng quản có chuyện đặc biệt gì không...... Phụ thân cũng nói, phải học được cách bắt lớn thả nhỏ. Hắn nắm được Bạch tổng quản là được, cần gì phải phải tự thân đi làm mọi chuyện đâu?
Nghĩ tới đây, hắn nổi lên chút buồn bực
Cảm thấy ghế túy ông này lắc lư khiến người váng cả đầu.
Hắn chợt đứng lên, cao giọng gọi “Vương Thụ, Ngũ thiếu gia vẫn chưa về sao?”
Màn cửa Tử “Rẹt” một tiếng bị vén lên, khuôn mặt tươi cười của Từ Tự Giới đi đến trước mắt Từ Tự Truân: “Sao Tứ ca không ở nhà cùng Tứ tẩu, mà lại tìm tới nơi này của đệ?” Hắn trêu ghẹo Từ Tự Truân.
Kể từ sau khi Khương thị có thai, thì đại đa số thời điểm Từ Tự Truân đều phụng bồi Khương thị.
Bị đệ đệ của mình trêu chọc, Từ Tự Truân có chút xấu hổ cười cười: “Ngày ngày ngây người trong nhà rồi, nên muốn đến chỗ của đệ ăn chực một bữa thôi. Làm sao? Không hoan nghênh à!”
“Làm gì có chuyện đó chứ!” Từ Tự Giới cười căn dặn Hỉ Nhi bảo phòng bếp thêm thức ăn, “Tứ ca ở đây ăn cơm.”
Hỉ Nhi cười nhẹ nhàng đáp ứng, đi tới cửa lại bị Từ Tự Truân gọi lại: “Có rượu không, chuẩn bị chút rượu Kim Hoa đi!”
Từ Tự Giới và Hỉ Nhi đều có chút bất ngờ. Hỉ Nhi lại khuyên nhủ: “Hiện tại mới là giờ trưa, Hầu gia còn đang ở trong phủ......”
Không đợi Hỉ Nhi mở lời nói, Từ Tự Truân đã nản lòng nói: “Thôi, ngươi đi xuống chuẩn bị đồ ăn trưa đi.”
Hỉ Nhi ngược lại không tiện làm chủ, nàng nhìn về hướng Từ Tự Giới.
Ý cười trên mặt Từ Tự Giới biến mất.
Hắn khoát tay với Hỉ Nhi, ý bảo lui ra.
“Tứ ca, đã xảy ra chuyện gì?” Từ Tự Giới kéo Từ Tự Truân đến ngồi trên giường gạch ở gần cửa sổ, vẻ mặt nghiêm nghị hỏi hắn.
Từ Tự Truân nhìn khuôn mặt đệ đệ còn mang theo mấy phần ngây thơ, lời ra đến khóe miệng thì lại không cách nào nói thành lời ra được. Kìm nén hồi lâu, hắn hỏi Từ Tự Giới: “Việc học của đệ vẫn tốt chứ?”
Từ Tự Giới vốn là đứa bé nhạy cảm, Từ Tự Truân càng không muốn nói, hắn càng thấy được chuyện này quan trọng.
Nhưng cũng không thể bắt buộc Từ Tự Truân a?
“Tạm được ạ!” Từ Tự Giới một mặt nói chuyện với Từ Tự Truân, một mặt cẩn thận quan sát vẻ mặt của hắn, “Thường tiên sinh bảo đệ viết văn chương nên hơi phí chút sức thôi.” Hắn cười nói, “Nói đệ dùng từ hoặc quá mức văn vẻ, hoặc quá mức thanh lệ, thế nên văn chương có sắc màu rực rỡ, nhưng lại thiếu mấy phần chất phác, khiến cho người ta có chút không phân biệt được chủ yếu và thứ yếu.” Hơi có chút mùi vị bất lực, “Hiện tại đệ cũng không biết nên hạ bút thế nào nữa.”
“Cỏ xanh rau củ, mỗi người mỗi sở thích.” Từ Tự Truân vừa nghe, thì vội vàng an ủi Từ Tự Giới, “Đệ cũng đừng chán nản. Nói không chừng sẽ gặp được quan chủ khảo thích văn chương của đệ đấy!”
Nói rất đúng chuyện hắn vẫn luôn lo lắng, người nghe lại chính là ca ca hắn ỷ lại, nên Từ Tự Giới không kiêng kỵ chút nào: “Nói cũng không có thể nói như vậy. Nếu là vạn nhất gặp phải quan chủ khảo có cùng sở thích với Thường tiên sinh thì sao? Xuống phòng thi, cũng không thể ôm theo cầu may bài. Huống chi Thường tiên sinh cũng nói, văn chương viết tốt, nhất tiên nhất điều ngân, một quặc một chưởng huyết, muốn Thi tựu Thi, muốn phú tựu phú. Có thể thấy được trình độ văn chương còn muốn ở trên đệ.” Hắn vừa nói, giữa hai đầu mày có phần phấn chấn lên, “Đệ nghĩ, chuyên cần có thể bù đắp sự kém cỏi. Hiện tại đệ đã sao chép lại toàn bộ văn chương Thường tiên sinh sửa cho đệ lại hết một lần, sau đó lại so sánh với văn chương vốn có của đệ, lọc ra những ví dụ Thường tiên sinh cho là đệ viết không tốt, như vậy đệ cũng biết đệ viết không tốt ở đâu rồi. Lần trước Thường tiên sinh nhìn thấy thì khen ngợi phương pháp này của đệ tốt đấy.”
Từ Tự Truân không nghĩ tới hắn lại nói ra một lời như vậy, ánh mắt nhìn hắn thì có mấy phần nghiêm túc: “Ngũ đệ trưởng thành rồi!”
Từ Tự Giới xấu hổ cười cười: “Không thể khiến mẫu thân lo lắng cho đệ mãi được a!”
Từ Tự Truân không nói gì.
Hỉ Nhi bưng bàn con đến.
Hai người yên lặng ăn cơm, Từ Tự Giới sắp xếp Từ Tự Truân ngủ lại ở thư phòng, Từ Tự Truân rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.
Lúc lên lớp học, Từ Tự Truân vẫn còn đang ngủ. Nên Từ Tự Giới dặn dò Hỉ Nhi mấy câu nói loại như “Chiếu cố cho tốt” các kiểu, bước đi nhẹ nhàng ra khỏi Thính Đào các. Chỉ là tiếng bước chân của hắn còn chưa đi xa, đôi mắt Từ Tự Truân đã mở ra.
Hắn nằm ở nơi đó không muốn động đậy.
Chỉ chốc lát, Từ Tự Truân nghe được giọng nói của Bảo Châu: “...... Đa tạ Hỉ Nhi tỷ tỷ. Nếu Tứ thiếu gia còn chưa tỉnh, muội ở đây đợi lát nữa ạ!”
“Đi vào trong nhà ta ngồi đi!” Trong giọng nói của Hỉ Nhi hàm chứa sự vui vẻ vô cùng, “Cứ để cho tiểu nha hoàn trông coi ở đây, Tứ thiếu gia vừa có động tĩnh, chúng ta lại tới.”
Bảo Châu cười nói cảm ơn.
Dưới mái hiên không còn tiếng vang gì nữa, lộ ra sự trống vắng phẳng lặng.
* * * * * * “Vợ Quản Thanh, thật sự nói như vậy?” Khương thị nhìn thần sắc Bảo Châu mang theo vài phần cẩn thận dè dặt, vẻ mặt lộ ra có chút ngưng trọng.
“Thật sự nói như vậy ạ.” Bảo Châu nói nhỏ, “Lúc ấy vợ Quản Thanh đang muốn đi đưa thức ăn cho Ngũ thiếu gia. Nhìn thấy nô tỳ cũng ở đó nên thuận miệng hỏi một chút. Mặc dù chỉ là đôi câu vài lời, nhưng mà nô tỳ không nghe sai đâu ạ. Buổi sáng Hầu gia gọi Tứ thiếu gia đi, là vì một số bạc của hiệu buôn Đại Phong......” Kể cho Khương thị nghe chuyện xảy ra lúc sáng sớm.
Vợ Quản Thanh gọi là Hổ Phách, là người đắc lực nhất bên cạnh mẹ chồng. Công việc có thể làm đến chức này, cũng không phải là nhân vật đơn giản. Tình cờ gặp được Bảo Châu, lại đi quá giới hạn nói đến chuyện xảy ra trong thư phòng ngoại viện...... Mình bản thân mình nghe ngóng thế nào cũng không thăm dò được chuyện gì, nhưng không phí chút công nào thì biết hết rồi. Nghĩ như thế nào cũng lộ ra mấy phần kỳ lạ!
Ý niệm trong đầu xẹt qua, Khương thị cả kinh.
Hoặc là, vợ Quản Thanh căn bản là phụng lệnh của mẹ chồng đến nhắc nhở nàng.
Nghĩ đến đây, Khương thị rốt cuộc cũng ngồi không yên.
“Đi, chúng ta đi xem Tứ thiếu gia một chút đi!”
* * * * * * Thập Nhất Nương ngồi cạnh giường gạch, cười cúi đầu ghé vào bả vai Từ Lệnh Nghi: “Chàng sao vậy? Còn chưa hết tức giận à?”
Từ Lệnh Nghi quay đầu, đã nhìn thấy một đôi mắt tự tiếu phi tiếu.
Hắn duỗi tay véo mũi nàng, nàng nghiêng đầu một cái tránh thoát.
“Ta cũng không biết nó đang nghĩ gì?” giọng nói Từ Lệnh Nghi kéo thật dài, “Bên cạnh hắn Vương Thụ, Hỏa Thanh, Ngân Châm, ai không phải là kẻ thông minh tài giỏi nhạy bén hơn người. Mà nó cũng thật tốt, lại tự chạy đến cửa hàng trông coi...... Thật là, ” hắn không ngừng lắc đầu, “Chuyện không nên quản thì đi quản, chuyện cần nó đi quản nó lại không quản.” Hơn nữa, “Không biết có bao nhiêu ác phó khi chủ, nhìn thấy chủ nhà không có người quản lý công việc, thậm chí trộm tiền của của chủ nhà không nói, còn đem bán tiểu chủ tử cho bọn buôn người, cả đời làm kẻ mang hộ tịch ti tiện.”
“Truân ca nhi còn không phải vì người quản công việc là Bạch tổng quản, người ngài tín nhiệm nhất sao? Nếu đổi là người khác, làm sao nó lại qua loa như vậy? ” Thập Nhất Nương cười nói, “Theo ngài nói, nó nhớ rõ ràng rành mạch hạng mục sổ sách, biết ngài muốn bạc, thậm chí không chần chờ một chút nào liền kê ra cả vốn riêng bản thân nó có bao nhiêu, lại còn để ngài trực tiếp quản lý mang đi dùng...... Có thể thấy được cũng không phải là không có khả năng như ngài nói!”
Từ Lệnh Nghi không nói gì.
Thập Nhất Nương nhếch miệng cười.
Nói là bệnh cẩu thả cũng không phải, mà nói không phải là bệnh cẩu thả cũng không phải, thời điểm mấu chốt lại xảy ra chuyện lớn. Đây cũng là nguyên nhân tại sao Từ Lệnh Nghi nổi nóng như vậy!
Bằng không, nàng cũng sẽ không phân phó Hổ Phách để lộ một tiếng tin tức cho Khương thị bên kia, để Khương thị giúp khuyên nhủ Từ Tự Truân rồi.
“Đúng rồi, ” nói tới đây, Thập Nhất Nương nhớ tới chuyện Ung Vương mượn bạc, “...... Bên kia không phải là có chuyện gì khác a? Chẳng lẽ Hoàng Thượng không đồng ý Ung Vương xây dựng sân viện sao? Ngài như vậy, không sợ Hoàng Thượng không vui trong lòng sao?”