Chương 623: Việc Học (hạ)

Edit: Thu Beta: Tiểu Tuyền … Trở về trong phòng, Thập Nhất Nương dặn dò Từ Lệnh Nghi: “Đến lúc đó, Hầu gia phải nói rõ với Bàng sư phụ, tránh cho Bàng sư phụ không biết nội tình, Sân ca nhi bởi vì vậy mà bị té đụng chỗ nào sẽ không tốt!”

“Ta sẽ nói rõ với Bàng sư phụ!” Từ Lệnh Nghi cười nói, vẫy Cẩn ca nhi tới nói chuyện, “Đã đi theo sư phụ học tập rồi, thì nhất định phải học thật tốt. Cũng không thể ba ngày đánh cá, hai ngày nằm phơi nắng. Nếu không, sẽ bị sư phụ phạt đấy!” Cẩn ca nhi liên tục gật đầu: “Con mới không bị sư phụ phạt đâu!”

“Vậy thì tốt.” Từ Lệnh Nghi cười nói, “Con phải nhớ kỹ lời con nói!”

Cẩn ca nhi cười gật đầu, chạy đến bên cạnh Thập Nhất Nương đang ngồi ở trên giường gạch sửa lại vải thừa, “Mẹ, mẹ, có phải mẹ muốn làm túi sách cho Thất đệ không!”

“Đúng vậy !” Thập Nhất Nương cười ôm nhi tử lên giường.

Cẩn ca nhi tựa vào đầu gối mẫu thân, đôi mắt phượng chớp cũng không chớp nhìn Thập Nhất Nương một cái: “Mẹ, chỗ Nhị ca có sách, còn có bút mực giấy nghiên… Trên nghiên mực còn khắc một con cọp to, rộng a…” Con ngươi tràn đầy hâm mộ.

Nghiên mực của Dụ ca nhi dùng là Nhị phu nhân thưởng cho, là nghiên mực Đoan Khê(*) của tiền triều, vô cùng quý giá.

*Nghiên mực Đoan Khê: một loại nghiên mực nổi tiếng sản xuất ở vùng Đoan Khê, huyện Cao Yếu, tỉnh Quảng Đông, TrungQuốc. Thập Nhất Nương nhịn không được, nhéo nhéo mũi nhi tử: “Nhóc con xấu xa, mẹ đã sớm chuẩn bị xong cho con rồi.” Nói xong liền từ cái bàn con trên giường lấy ra cái hộp bằng gỗ hoàng dương, khắc hình ngư tiều vừa làm ruộng vừa dạy học:

“Cho con!”

Cẩn ca nhi nhìn thấy cái hộp đó không qua cỡ cái nghiên mực của Dụ ca nhi thì do do dự dự mà mở hộp ra, bên trong bày chỉnh chỉnh tề tề một cái bút lông, nghiên mực, ống bút làm từ trúc, trên mặt khắc hình con khỉ ôm quả đào, bộ lông con khỉ cùng trái đào nhỏ trông rất sống động, đá mực cũng là con khỉ, nhưng mà trèo ở trên đá mực, nghiên mực thì khắc hình con khỉ đang nhặt hạt thông ăn ở trong rừng cây thông, hoạt bát đáng yêu, thú vị cực kỳ.

Cẩn ca nhi hét to một tiếng, nhào vào trong ngực Thập Nhất Nương, Thập Nhất Nương lại không có chuẩn bị, bị hắn nhào vào liền ngã về phía sau, thiếu chút nữa là té ở trên mặt giường.

Từ Lệnh Nghi nhanh tay lẹ mắt, một tay bắt được nhi tử, quát: “Cũng sắp đi học rồi, sao còn nôn nôn nóng nóng như vậy!”

“Không có việc gì, không có việc gì!” Thập Nhất Nương cười cười giải vây cho nhi tử.

Cẩn ca nhi lại không cho là đúng mà giãy dụa rồi nhào vào trong ngực Thập Nhất Nương: “mẹ, cái này cũng là của con sao?”

“Đúng vậy!” Thập Nhất Nương ôm nhi tử, “Đẹp mắt? Mẹ đặc biệt đến Đa Bảo Các sửa đấy!”

“Đẹp lắm!” Cẩn ca nhi gật đầu liên tục, con mắt cũng cười cong thành vành trăng khuyết. Sau đó ở trong ngực mẫu thân đứng lên, ôm hộp rồi trượt xuống giường, “Mẹ, con đi thăm Thất đệ!”

“Muộn như vậy rồi!” Thập Nhất Nương có chút bất ngờ, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, “Ngày mai lại đi đi!”

“Về nhanh mà!” Con ngươi Cẩn ca nhi tỏa sáng lấp lánh, “Con bảo Hoàng Tiểu Mao và Lưu Nhị Vũ đi cùng. Cam đoan sẽ không làm loạn khắp nơi…”

Thập Nhất Nương giật mình.

Nó đâu phải muốn đi thăm Sân ca nhi, rõ ràng là muốn đi khoe khoang.

“Con muốn đi thì có thể, để hộp ở chỗ của mẹ.” Thập Nhất Nương cười nói, “Cẩn thận đồ ở trong hộp bị sứt mẻ là hỏng mất.”

Nàng cố giữ mặt mũi của nhi tử, nên cũng không nói ra.

Cẩn ca nhi bĩu môi, con ngươi không ngừng xoay tròn.

Thập Nhất Nương làm như không nhìn thấy, gọi Hồng Mân tiến vào: “Thời gian không còn sớm, hầu hạ Lục thiếu gia đi rửa mặt đi!”

Hồng Mân đáp lại, dắt tay Cẩn ca nhi đi.

Cẩn ca nhi cúi đầu đi theo Hồng Mân.

Thập Nhất Nương cười rộ lên.

Bây giờ nếu như để cho nó đi, nhất định Sân ca nhi sẽ thèm muốn, tối nay Ngũ phu nhân đừng mong yên ổn.

Nàng thu dọn vải còn dư ở mặt bàn trên giường: “Hầu gia, thiếp thân cũng hầu hạ ngài rửa mặt a!”

“Không cần!” Từ Lệnh Nghi ngồi xuống đối diện thê tử, “Gọi tiểu nha hoàn đi vào là được!”

Thập Nhất Nương gọi tiểu nha hoàn.

Từ Lệnh Nghi cùng nàng nói chuyện Cẩn ca nhi đi học: “Đến lúc đó, nàng cũng đừng vì thấy con ăn khổ mà cảm thấy đau lòng, trời nóng không đi, trời lạnh cũng không đi, gió thổi trời mưa lại càng không đi. Hư thành quen, sau này làm chuyện gì cũng sẽ khó thành công!”

“Xem Hầu gia nói này.” Thập Nhất Nương bỏ mấy miếng vải đã chọn xong vào bên trong cái giỏ mây ở bên cạnh, “Thiếp là hạng người như vậy sao?”

Từ Lệnh Nghi cười nói: “Nàng cũng đừng nói trước. Nương là người có chủ kiến sao? Ngày xưa, ngay cả Nhị ca ta cũng bỏ dở giữa chừng.”

“Sao không thấy Nhị ca chàng không có thành tựu!” Thập Nhất Nương tranh cãi với hắn.

Từ Lệnh Nghi nghẹn lời.

“Đã biết!” Thập Nhất Nương lườm hắn, “Hàng ngày, nhất định thiếp sẽ đốc thúc Cẩn ca nhi đến trường. Cam đoan không trì hoãn việc học của nó!”

Dưới ánh đèn, nàng nghiêng đầu nhìn tới, sóng mắt trong veo, mênh mông như nước mùa xuân.

Từ Lệnh Nghi xúc động, cầm tay Thập Nhất Nương.

Thập Nhất Nương vểnh môi cười.

Trong phòng có bầu không khí mập mờ di chuyển khiến cho tim người ta đập nhanh.

Khóe môi Từ Lệnh Nghi mấp máy, đang muốn nói cái gì thì bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng kinh hô của Hồng Văn: “Lục thiếu gia, phu nhân nói rồi, bảo ngài ngày mai lại đi…”

Thập Nhất Nương sững sờ, Từ Lệnh Nghi xoải bước vén rèm đi ra. Chờ tới khi Thập Nhất Nương đi ra ngoài, thì Từ Lệnh Nghi đang tìm hài tử: “Nhất định không có ra khỏi cửa viện, thắp đèn lên, cẩn thận tìm cho ta!”

Hắn ngẩng đầu lên đứng ở trên bậc thềm, đôi mắt sáng ngời sắc bén như chim cắt, nha hoàn, bà tử bên cạnh hoặc là chuyển ghế, hoặc là cầm cái sào sắt treo đèn lồng lên, hoặc là xách đèn đi ra các góc nhỏ hẻo lánh của sân soi, hối hối hả hả, loạn thành một đoàn.

Nghe thấy tiếng động, Từ Lệnh Nghi quay đầu lại: “Đứa nhỏ này, tay chân cũng quá nhanh rồi. Ta vừa đến, người đã không thấy đâu rồi.” Trong giọng nói hơi có chút bất đắc dĩ.

Hồng Văn ở bên cạnh đang đốt đèn nghe vậy, lập tức đi tới.

“Phu nhân” Mặt nàng đỏ bừng, sắp bật khóc: “Đều tại ta nhất thời không có giữ chặt…”

Cẩn ca nhi càng lớn, những nha hoàn bà tử này càng không trông nổi hắn nữa rồi, Phải giúp nàng tìm một gã sai vặt bên người có thể trông nom nó mới được.

Bằng không thì qua vài năm nữa đến ngoại viện, Từ Lệnh Nghi lại không thể theo dõi nó cả ngày, đến lúc đó chỉ sợ ngay cả người ngăn cản hắn cũng không có.

“Ta biết.” Thập Nhất Nương an ủi nàng, cũng có chút không biết làm thế nào, “Nhanh đi đốt đèn lồng đi!”

Nàng vừa dứt lời, Từ Lệnh Nghi đã ba bước thành hai, đứng ở bậc thềm bên cạnh cây sồi xanh.

“Con tự mình đi ra, hay là để cho cha xách ra!” Hắn cười nhìn cây sồi xanh được cắt tỉa thành kiểu dáng hàng rào.

Một hồi tiếng sột soạt vang lên, Cẩn ca nhi trề môi ôm hộp gỗ hoàng dương đứng lên, trên đầu còn dính mấy miếng lá khô.

“Sao phụ thân lại biết con ở chỗ này?” Nó nhỏ giọng nói thầm, ánh mắt lại sợ hãi nhìn về phía Thập Nhất Nương.

“Viện này lớn một chút như vậy, phòng ngoài nhìn không thấy, ra cửa là hai cái hành lang, cho dù là người lớn cũng không có khả năng chạy ra ngoài trong khoảng thời gian một hơi ngắn ngủi như vậy, huống chi con là một đứa trẻ.” Từ Lệnh Nghi cũng không có lớn tiếng trách mắng, mà là kiên nhẫn trả lời câu hỏi của Cẩn ca nhi, “Con hoặc là trốn ở trong sương phòng, hoặc là đã trốn ở góc hẻo lánh nào đó trong sân. Biết ta đang tìm con, nha hoàn, bà tử ai dám giấu con? Vậy thì chính là trốn trong góc nào đó của sân. Thắp đèn lồng, trong sân đèn đuốc sáng trưng, con lại mặc bộ quần áo đỏ thẫm, xanh đỏ thấp thoáng, hiển nhiên là có thể tìm được con rất nhanh.”

Cẩn ca nhi cúi đầu nhìn chằm chằm trên người áo choàng tơ tằm hồ lô đỏ thẫm, cau mày ảo não: “Sớm biết như vậy, thì đã thay quần áo rồi!”

Thập Nhất Nương dở khóc dở cười.

Hồng Mân vội bế Cẩn ca nhi lên: “Hầu gia, ta mang Lục thiếu gia đi rửa mặt.”

Bộ dáng chỉ lo Từ Lệnh Nghi và Thập Nhất Nương lại truy cứu, chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

“Đợi lát nữa!” Từ Lệnh Nghi và Thập Nhất Nương đồng thanh ngăn cản Hồng Văn.

Hai vợ chồng không khỏi nhìn nhau một cái.

Đang ở trước mặt nhiều nô bộc như vậy, cân nhắc đến uy nghiêm của Từ Lệnh Nghi, Thập Nhất Nương lui về phía sau một bước, ra hiệu Từ Lệnh Nghi nói trước.

Từ Lệnh Nghi liền đón Cẩn ca nhi ở trong tay Hồng Mân, vừa đi vào trong phòng vừa hỏi nó: “Nếu đổi quần áo, con có thể trốn được không?” Cẩn ca nhi nghĩ nghĩ: “Con mặc quần áo màu xanh lá!”

“Nếu chúng ta tìm từng chỗ từng chỗ một thì sao?” Từ Lệnh Nghi đi vào trong phòng.

Thập Nhất Nương cũng đi theo qua đó.

Nhìn thấy Cẩn ca nhi đang nghiêng đầu không có lên tiếng, trong ánh mắt lại lóe lên tia sáng quật cường.

Từ Lệnh Nghi ngồi ở trên giường gần cửa sổ, để cho Cẩn ca nhi đứng ở trước mặt mình.

“Mẹ con không đồng ý cho con ra ngoài, con còn cố ý muốn đi, nha hoàn, bà tử hiển nhiên là không cho phép. Vậy mà con không động não, không nghĩ biện pháp, cứ thế mà xông ra ngoài như vậy.” Hắn nhàn nhạt mà nhìn nhi tử, “Thật sự khiến cha không ngờ được!”

Mặc dù là đang nói cho Cẩn ca nhi biết, làm việc phải sử dụng mưu kế, nhưng lời này nghe thế nào cũng giống như…như là đang thích Cẩn ca nhi đối đầu với cha mẹ đây!

Thập Nhất Nương không khỏi nhíu mày: “Hầu gia…” Cắt đứt lời của Từ Lệnh Nghi.

Từ Lệnh Nghi nhìn cũng không nhìn nàng một cái, dùng vẻ mặt nghiêm túc mà nhấc tay làm cái động tác “cấm”.

Thập Nhất Nương đang ở trước mặt nhi tử, đành phải nhịn xuống lời muốn nói.

“Đây không phải là chuyện con đổi quần áo gì đó là làm được!” Từ Lệnh Nghi tiếp tục nói, “Con cẩn thận suy nghĩ lời của cha, có phải đạo lý này hay không?”

Cẩn ca nhi mím môi, cúi đầu.

Từ Lệnh Nghi cũng không nói chuyện.

Trong phòng im ắng, bầu không khí đông cứng lại.

Qua một hồi lâu, Cẩn ca nhi mới ngẩng đầu lên: “Vậy, con chuồn ra từ cửa sau!”

Ánh mắt có chút do dự, lộ ra rất không tự tin.

“Cửa sau có bà tử trực đêm.” Từ Lệnh Nghi dội nước lạnh lên đầu Cẩn ca nhi, “Vả lại có Hồng Văn đi theo con, từ cửa trước đi ra ngoài, hay là từ cửa sau đi ra ngoài, kết quả còn không phải như vậy!”

Tinh thần Cẩn ca nhi lại chấn động, nó nhìn thấy ở đáy mắt của phụ thân có ý cười nhàn nhạt.

“Vậy con chạy đến trong sân trước, sau đó lại chạy tới cửa sau!” Thiếu đi e sợ, đầu óc của Cẩn ca nhi nhanh chóng chuyển động, nó lớn tiếng nói, “Mọi người đều tìm con ở trước viện, con có thể đi ra ngoài từ cửa sau rồi!”

Đây không phải là kế điệu hổ ly sơn!

Mấy câu nói ngắn ngủn của Từ Lệnh Nghi lại khiến cho Cẩn ca nhi nghĩ tới cái chủ ý này.

Thập Nhất Nương không khỏi trừng mắt hạnh. Nghĩ đến cha mẹ tranh chấp ở trước mặt con sẽ khiến cho hài tử sẽ luống cuống, nàng cố nhịn mới không có mở miệng nói chuyện.

“Vậy con phải nhanh hơn cha mới được!” Lập tức, Từ Lệnh Nghi cũng không nhịn được sự vui vẻ của mình, nụ cười từ đáy mắt lan ra giữa hai đầu lông mày.

“Vậy, vậy…” Con ngươi Cẩn ca nhi xoay vòng, nghĩ đối sách.

Từ Lệnh Nghi lại khiển trách quát mắng: “Không được nhìn chung quanh! Người khác vừa nhìn thấy con ngươi của con chuyển động, là biết chuyện con đang suy nghĩ trong lòng.Đến lúc đó người khác nhìn thấu con, con đối với người ta lại hoàn toàn không biết gì cả. Sẽ gặp nhiều thiệt thòi đấy!”

Cẩn ca nhi vội “A” một tiếng, đôi mắt lập tức ổn định lại.

Từ Lệnh Nghi rất hài lòng gật gật đầu.

Nét mặt của Cẩn ca nhi lại càng nhẹ nhõm.

“Vậy con chờ tới lúc Hồng Văn đi lấy nước, thì lén lút từ noãn các đi ra, mọi người đến tiền viện tìm, con lại đi từ cửa sau, mọi người tìm ở hậu viện, con lại đi từ cửa trước. Chờ tới lúc mọi người nhận ra, con đã chạy đi ra ngoài rồi, mọi người sẽ không tìm được con nữa!”