Nhà Viên Bảo Trụ mặc bộ hoa bối tử lụa màu xanh bóng, đầu tóc được chải chỉnh chỉnh tề tề, cài hai đóa hồng màu đỏ thẫm, thoạt nhìn thanh thoát lại già dặn.
Nàng khom gối hành lễ với Thập Nhất Nương, cười nói: “Một năm không gặp, khí sắc của phu nhân vẫn tốt như vậy.” Sau đó từ trong tay của ma ma bên người, nhận lấy một gói bọc tơ lụa màu đỏ, “Đây là của Cửu tiểu thư nhà chúng ta đưa cho phu nhân, là vớ giày làm cho Lục thiếu gia, tay nghề của nô tỳ vụng về, kính xin phu nhân đừng chê.”
Kể từ sau khi Từ Tự Truân và Cửu tiểu thư nhà họ Khương kết thành hôn ước, vị nhà của Viên Bảo Trụ này năm đó từng theo tỷ tỷ Vương Lâm của Vương Lang vội về chịu tang, rồi mỗi năm theo Khương gia đưa quà tết vào kinh, vấn an Thập Nhất Nương.
“Khiến cho Cửu tiểu thư nhà các ngươi hao tâm tổn trí rồi.” Thập Nhất Nương cười sai Thu Vũ nhận gói đồ, phân phó tiểu nha hoàn bưng ghế con cho hai vị ma ma ngồi, lại thưởng trà.
Nhà Viên Bảo Trụ nửa ngồi ở trên ghế con vừa cười nói tạ ơn, nhận trà xong thì nghiêng người uống từng ngụm.
Thập Nhất Nương hỏi: “Thân thể của lão gia và phu nhân nhà các ngươi còn tốt đó chứ?”
“Nhờ phúc của phu nhân. Lão gia và phu nhân nhà chúng ta đều khỏe mạnh.” Nhà Viên Bảo Trụ cung kính mà cười nói, “Mùng chín tháng chín, phu nhân còn dẫn Cửu tiểu thư đi Đại Phúc tự, bái lạy Quan Thế Âm Bồ Tát…”
Đang nói thì có tiểu nha hoàn tiến vào bẩm báo: “Phu nhân, Giản sư phó đến rồi.”
Vào thời điểm này mỗi năm, Giản sư phó đều đem sổ sách của Hỉ Phô trong một năm đưa cho Thập Nhất Nương xem qua.
Thập Nhất Nương cười bảo tiểu nha hoàn mời Giản sư phó tiến vào.
Nhà Viên Bảo Trụ vội đứng dậy cáo lui.
Giản sư phó cầm cái bao được bọc bằng vải tơ màu xanh ngọc tiến vào.
Nàng và Thập Nhất Nương phân chủ khách ngồi xuống, nhận trà của tiểu nha hoàn rồi, Thu Vũ liền nhanh trí dẫn những người hầu hạ trong phòng lui xuống.
Giản sư phó cởi bỏ lớp vải tơ bao ngoài, đẩy đến trước mặt Thập Nhất Nương:
“Đây là sổ sách của năm nay.”
Thập Nhất Nương thấy sổ sách so năm trước còn nhiều hơn chừng mười bản, cười nói: “Xem ra việc làm ăn của năm nay so với năm trước tốt hơn!”
Việc làm ăn của Hỉ Phô được chia thành hai phần, một phần là để sửa chữa, quan phục là chính, một phần là để làm hỉ trướng, hỉ mạn là chính. Bởi vì sửa chữa, chuyện quan phục là quan trọng, Giản sư phó đích thân dẫn dắt mấy tú nương kỹ nghệ thành thạo phụ trách, còn phần hỉ trướng, hỉ mạn này thì giao cho Thu Cúc. Mấy năm nay ổn đả ổn trác(*), việc làm ăn càng ngày càng tốt. Không chỉ có chút danh tiếng ở trong Yên Kinh, cho dù ở Giang Nam, cũng có người biết tiếng mà tới làm quan phục.
- ổn đả ổn trác 稳打稳扎: ổn định mà chắc chắn để tác chiến, được hiểu là làm việc có nắm chắc, có trình tự. (Theo baike.baidu ) Giản sư phó cười mỉm gật đầu: “Cứ như vậy, lại qua hai, ba năm nữa, chúng ta có thể mua một gian cửa hàng ở đường cái phía Đông rồi.” Nói đến đây, nàng hơi do dự nói, “Phu nhân, có chuyện này, ta muốn cùng ngài bàn bạc một chút!” Nói xong, trong vẻ mặt lộ ra mấy phần ngưng trọng.
Thập Nhất Nương thấy vậy nghiêm túc nói: “Người có lời gì cứ nói đi! Giữa thầy trò chúng ta có chuyện gì mà không tiện thương lượng đây.”
“Có một chuyện, ta không biết ngài đã nghe nói chưa?” Giản sư phó đắn đo nói, “Ta nghe ông chủ nhà bên cạnh nói, trước đó vài ngày Cam thái phu nhân đã nhượng bán lại gian cửa hàng. Bây giờ chúng ta đang dần dần làm ra danh tiếng, sau này sẽ càng ngày càng tốt. Đa số người nhắc tới Hỉ Phô nhà chúng ta, đều sẽ nói là ‘Hỉ Phô ở đường cái phía Đông’, nếu chúng ta chuyển chỗ, những thương gia đường xa đến tìm không thấy chỗ không nói, nếu có người mở một cái Hỉ Phô ở chỗ vốn của chúng ta, chiếm mất việc làm ăn là chuyện nhỏ, để cho những thương gia kia hiểu nhầm là cửa hàng của chúng ta, mất tiền mua được đồ không như ý, chỉ sợ sẽ làm hỏng thanh danh của chúng ta. Ngài xem, chúng ta có nên nghe ngóng một chút chung quanh có cửa hàng nào muốn bán không. Dùng bạc của Hỉ Phô mua lại. Đến lúc đó cũng có cái chỗ ở lâu dài.”
Thập Nhất Nương nhíu nhíu mày: “Cam thái phu nhân vừa bán lại gian cửa hàng!”
Giản sư phó nhẹ nhàng thở dài.
Thập Nhất Nương trầm mặc hồi lâu, nói: “Chủ ý này của ngài rất tốt. Ta thấy, trước tiên ngài cứ nghe ngóng đi. Nếu bạc không đủ, ta sẽ ứng trước, đến lúc đó trả lại cho ta là được rồi. Về phần Cam thái phu nhân nơi đó, ta đi nói chuyện là được.”
Bởi vì như vậy, cho dù là Trung Cần Bá buộc Cam thái phu nhân bán cửa hàng thì việc làm ăn ở bên trong cửa hàng cũng sẽ không bị ảnh hưởng, hoa hồng Cam thái phu nhân được chia ở trong Hỉ Phô mặc dù không thể khiến cho nàng cẩm y ngọc thực nhưng ít nhất cũng có thể áo cơm không thiếu.
Giản sư phó gật đầu nhìn thấy mặt Thập Nhất Nương đoan trang, bầu không khí có chút nghiêm túc, liền cười di chuyển chủ đề, “Nghe nói Hổ Phách muốn năm sau trở về làm người hầu, chuyện hôn sự của Trúc Hương sao rồi?”
Nhắc tới chuyện này, Thập Nhất Nương lại phát sầu: “Tìm tới tìm lui, cũng không có người thích hợp!”
Giản sư phó cười rộ lên: “Ta thấy, ngươi gả Trúc Hương cho ai cũng không yên tâm. Gia đình lần trước Tống ma ma nhắc tới không phải là cũng tốt sao? Cha mẹ đều làm quản sự ở điền trang, Tiểu Hỏa đi theo đại trưởng quỹ của Sơn Tây bên đó chạy việc, biết chữ, người lớn lên tuấn tú, tuổi lại tương xứng, ngươi lại vẫn luôn nói chàng trai này quá lanh trí, thiếu chút ổn trọng. Nếu quả thực tìm được một người chất phác, chỉ sợ ngươi lại cảm thấy quá thật thà, thiếu chút nhạy bén.” Sau đó khuyên giải nàng, “Trúc Hương không còn nhỏ nữa, nếu như không gả, là trở thành gái lỡ thì rồi. Ngươi xem Thu Cúc nhà chúng ta, không phải trôi qua rất tốt sao?”
Thu Cúc cũng là kéo đến kéo đi, kéo thành gái lỡ thì, về sau được một chưởng quỹ của cửa hàng bạc mở trên đường phố giới thiệu một tiểu nhị làm việc ở cửa hàng bạc đấy, phụ thân mất sớm, gia cảnh bần hàn, có bốn người huynh đệ, hắn là nhỏ tuổi nhất, sẵn lòng tới trong nhà Giản sư phó ở rể. Ban đầu Giản sư phó ngại chàng trai kia lớn lên không dễ nhìn, lén lút để cho Thu Cúc đi nhìn một lần, Thu Cúc không lên tiếng phản đối Giản sư phó liền miễn cưỡng đáp ứng. Kết quả sau khi thành thân với Thu Cúc, mọi việc nặng, công việc cần ra mặt đều là con rể, trong nhà dần dần có bộ dáng, Giản sư phó càng xem càng thích. Mùa thu năm trước, Thu Cúc lại sinh một đôi long phượng thai, hai đứa trẻ đều theo họ “Giản”, Giản sư phó lại càng cao hứng.
Thập Nhất Nương cũng biết mình là tìm xương trong trứng, nhưng nghĩ tới mọi người theo mình từ Dư Hàng tới đây đều đường ai nấy đi, lại muốn giữ Trúc Hương ở lâu thêm mấy ngày.
“Đến lúc đó lại nói đi!” Nàng lẩm bẩm, “Sắp bước sang năm mới rồi, cũng không thể đúng lúc này lại đem nàng gả đi!”
Giản sư phó biết trong lúc nhất thời nàng còn chưa chuyển khỏi bước ngoặc này nên cười uống trà, cùng nàng nói mấy câu về thai đôi của Thu Cúc, liền đứng dậy rời đi.
Trúc Hương thấy Giản sư phó đi ra, liền tiễn Giản sư phó đến cổng, sau đó đi tới chỗ Thập Nhất Nương.
“Cũng giống những năm trước.” Nàng thấp giọng nói, “Nhà Viên Bảo Trụ đi trước gặp Tống ma ma, sau đó lại đi gặp Đỗ ma ma, còn có Thạch ma ma bên Ngũ phu nhân, vợ của Triệu quản sự, nàng đều xách hộp quà đi chúc tết.” Sau đó có chút mắc cỡ mà nói, “Cũng cho chúng ta bao lì xì.”
Thập Nhất Nương cười, thấy vậy trêu ghẹo nói: “Năm nay có phồng hơn một chút không?”
“Không có!” Trúc Hương cười nói, “Vẫn như trước là bốn phần ngân phiếu.”
“Mặc dù ít, nhưng một vòng như vậy, chỉ sợ cũng không phải là số lượng nhỏ.”
Thập Nhất Nương cười cười, đem chuyện này ném ra sau đầu, “Cẩn ca nhi đâu? Hơn nửa ngày rồi không nhìn thấy hắn.”
“Đang cho chim ăn cùng Thất thiếu gia đấy!” Trúc Hương cười, “Tùy Phong, Hoàng Tiểu Mao và Lưu Nhị Võ cũng đang hầu hạ ở bên cạnh nữa.”
Thập Nhất Nương “Ừ” một tiếng, rồi cùng bàn bạc chuyện lễ mừng năm mới với Trúc Hương. Lúc bữa tối, nàng đem chuyện của Trinh tỷ nhi nói cho Từ Lệnh Nghi.
Từ Lệnh Nghi cũng có chút bất ngờ, nói: “Ta đã tìm sư phụ cho Cẩn ca nhi xong rồi.” Nghĩ đến đây là một mảnh tâm ý của con rể, con gái mình, “Vậy thì để cho vị Bàng sư phụ kia cũng tới đi! Không làm được thị vệ thì làm người hầu cũng được!”
Thập Nhất Nương lại để cho Trúc Hương trở về nói với Tú Lan, chờ qua năm, Thiệu Trọng Nhiên đích thân đi cùng Bàng sư phụ tới Yên Kinh.
Từ Lệnh Nghi tại hoa sảnh thiết yến khoản đãi con rể. Lại kiểm tra võ nghệ của vị Bàng sư phụ này sau đó trở về nói với Thập Nhất Nương: “Quả thực là cung mã thành thạo. Trông bộ dáng như vậy, còn giống như không có sử dụng toàn lực.
Chỉ là trên mặt binh pháp không quá lưu loát… về sau Cẩn ca nhi không phải đi liều mạng với người ta.” Cũng không quá mức hài lòng.
“Người ta nói Tôn Tẫn còn trói gà không chặt!” Thập Nhất Nương đem sư phụ dạy võ coi như là giáo viên thể dục, cảm thấy có thể cường thân kiện thể là được rồi. Triệu Quát đọc bao nhiêu binh thư, lên chiến trường còn không phải là đại bại mà về. Đánh trận cái gì, cũng phải có chút thiên phú đấy. “Dù sao cũng là một mảnh tâm ý của Đại cô gia, có thể sử dụng thì dùng đi!”
Từ Lệnh Nghi nghĩ nghĩ liền nói: “Không học xong ‘Ấu học’, cho dù ‘binh pháp tôn tử’ có đặt ở trước mặt hắn, hắn cũng không hiểu. Trước đó học giỏi cung mã cũng được!” Sau đó giữ Bàng sư phụ ở lại trong phủ, lại nói chuyện với Triệu tiên sinh, ngày mùng hai tháng hai Long Sĩ Đầu sẽ đưa Cẩn ca nhi tới thư viện Song Phù.
Cẩn ca nhi nghe thấy có thể đi ra ngoại viện thì cao hứng vô cùng. Ngày nào cũng hỏi Thập Nhất Nương bao giờ đến mùng hai tháng hai. Thái phu nhân thấy vậy cười không ngừng, ôm Cẩn ca nhi nói: “Đây mới là bộ dáng đọc sách!” Sân ca nhi cũng nhao nhao muốn đi.
Thái phu nhân thưởng cho Cẩn ca nhi một hộp điểm tâm: “Thời điểm này của sang năm cũng đi, đi cùng ca ca.” Sân ca nhi lại kéo ống tay áo của Thập Nhất Nương: “Tứ bá mẫu cũng làm cho con một cái túi sách nhé!”
Thập Nhất Nương dùng vải bố còn dư lại trong tay ghép lại thành cái túi sách cho Cẩn ca nhi, Cẩn ca nhi đặt bản ‘Ấu học’ ở bên trong, còn đeo ở trên lưng tới trước mặt Sân ca nhi khoe khoang.
“Được!” Thập Nhất Nương cười nói, “Sân ca nhi thích kiểu dáng như thế nào? Đến lúc đó bá mẫu làm cho con một cái.”
“Kiểu dáng giống như Lục ca.” Sân ca nhi lập tức nói, “So với Lục ca còn đẹp hơn cơ.”
Có thể do là con út nên Thành ca nhi cũng đã ba tuổi rồi, Ngũ phu nhân đi đâu cũng bế nó theo.
Thấy nhi tử đòi hỏi Thập Nhất Nương cái gì, Ngũ phu nhân đang ngồi cho Thành ca nhi ở trong ngực ăn bánh ngọt liền lau miệng, sẵng giọng nói: “Đứa nhỏ này, sao thấy cái gì liền đòi cái đó vậy!”
“Trẻ con đều như vậy.” Thái phu nhân cười nói, “Ngày xưa, khi lão Tứ còn ít tuổi cũng như vậy. Tiểu Ngũ khi còn bé thì ngược lại, rất nghe lời, thấy ta bị bệnh, luôn ngồi ở một bên nắm tay của ta, hỏi ta có khỏe hơn một chút không!
Khi đó ta đã nghĩ, nếu như nó là con gái thì tốt!”
Kể xong Từ Lệnh Khoan rất xấu hổ, cười “Khụ” một tiếng, nói: “Tứ ca, nghe nói Đại cô gia giới thiệu cho Cẩn ca nhi một sư phụ dạy võ rất lợi hại. Hay là, để cho Sân ca nhi nhà chúng ta cũng đi theo tập võ cùng đi!”
“Tập võ rất khổ đấy.” Trong nhà chỉ có Từ Lệnh Nghi là kiên trì tiếp tục. “Sân ca nhi còn quá nhỏ, lớn thêm chút nữa rồi nói tiếp đi!”
Ngũ phu nhân cũng nói: “Đúng vậy! Sân ca nhi so với Cẩn ca nhi còn nhỏ hơn một tuổi đó!” Sân ca nhi nghe xong, chạy tới làm ầm lên với Ngũ phu nhân: “Con muốn đi, con cũng muốn đi. Con muốn cùng luyện võ với Lục ca mà!”
Ngũ phu nhân trầm mặt: “Ngày mai rồi nói sau.”
Sân ca nhi không thuận theo.
Ngũ phu nhân quát hắn, làm cho Thành ca nhi bật khóc, Ngũ phu nhân vội ôm Thành ca nhi, ở trong phòng, vừa đi vừa vỗ vỗ dỗ dành hắn. Sân ca nhi thấy vậy, nước mắt ở trong hốc mắt đảo quanh.
Thái phu nhânnhìn thấy đau lòng, vội vẫy Sân ca nhi tới, ôm bé và khuyên Ngũ phu nhân: “Cứ để cho Sân ca nhi đi theo đi! Trước tiên cứ để nó chơi ở một bên, chờ lớn thêm chút nữa, thì chính thức tập võ cũng được!” Sân ca nhi nghe xong không ngừng gật đầu.
Cẩn ca nhi vội xin giúp Sân ca nhi: “Ngũ thẩm thẩm, ngài cứ để cho Thất đệ đi đi! Cháu lấy Tam Tam của cháu đưa cho ngài chơi!”
Tam tam là một con chó của hắn.
Tất cả mọi người cười rộ lên.
Ngũ phu nhân không tiện tiếp tục kiên trì, dặn dò Sân ca nhi: “Con không được nghịch ngợm, nếu không thì không được đi tập võ nữa.” Sân ca nhi hoan hô, cùng Cẩn ca nhi xúm lại ở một chỗ.